Edit: Thanh Hưng
Lương Hữu Tề rút lui khỏi cuộc so tài trang hoàng của “Trái phải địa sản”. Trên lý thuyết mà nói, chuyện nhỏ như này không thể truyền đến tai Tả Sâm, càng không thể gợi lên hứng thú của anh, chỉ là thư ký Sally vì không muốn để mình bị ông chủ độc hại nên đành phải báo Lương Hữu Tề lên: "Ông chủ, nhà thiết kế nội thất Lương Hữu Tề tiên sinh mà ngài ngự dụng không biết vì sao lại rút lui khỏi cuộc so tài trang hoàng của công ty ta, thật là khiến người ta khó hiểu mà."
Lúc Tả Sâm lắng nghe báo cáo này thì đang nhíu mày nhìn về phía máy vi tính, chờ nghe xong, anh lập tức từ trên ghế văng ra, chạy về phía cửa văn phòng: "Oh? Tôi sẽ đi dò xét đến cùng." Sally cười trộm thở phào một hơi: rốt cuộc buổi chiều nay có thể sống yên ổn rồi, không cần chạy qua chạy lại giữa chỗ ngồi của mình với của ông chủ nữa, không phải chịu điều khiển vô vị của anh nữa. Đang lúc Sally đắc ý đóng máy vi tính của Tả Sâm lại thì bóng dáng mềm mại của Chu Kiều nhanh chóng rơi vào mi mắt của cô ấy: "Anh ấy đâu?" "Mới vừa đi ra ngoài." Sally là một thư ký chuyên nghiệp, hiểu được nên nói thì nói, cũng hiểu được có thể không nói thì sẽ không nói.
"Gần đây anh ấy rất bận à?" Chu Kiều ôm tài liệu trong ngực không chịu rời đi.
"Là rất vội." Trên mặt Sally là nụ cười chuyên nghiệp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của Tả Sâm, kỳ thật trên đó là một ván bài đang chơi dở. Hết cách rồi, ông chủ của cô (di,da,l,qy,do) ấy là Tả Sâm, không phải Chu Kiều. Cầm tiền của người nào, thay người nào làm việc, nếu Tả Sâm thích giả bộ vội, vậy cô ấy cũng đành phải giúp anh giả bộ.
anh Tả chơi Spider Solitaire, cái trò có biểu tượng con nhện đấy ạ ^_^Tả Sâm không nói một tiếng đã giết đến phòng làm việc của Lương Hữu Tề, cách một cánh cửa, Tả Sâm đã nghe thấy tiếng huýt sáo vui vẻ của Lương Hữu Tề. "Hi, người anh em tốt của tôi, làm sao anh lại rảnh rỗi mà tới đây thế?" Lương Hữu Tề mở cửa, lộ ra ngoài tiếng huýt sáo còn là một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
"Sao tôi lại rảnh rỗi chứ? Không rảnh chính là các cậu, Hách Tuấn ngày ngày nói không có thời gian, tôi thấy cậu ta không phải sắp làm ba mà giống như là sắp làm chủ tịch nước rồi." Tả Sâm ngồi xuống trên ghế da cỡ lớn của Lương Hữu Tề, nhìn lên bàn làm việc trống rỗng trước mặt: "Mà cậu liên tiếp từ chối nghe điện thoại của tôi, cậu đang ở đây vội vàng cái gì?"
"Tôi? Tôi không vội, tôi đang định nghỉ phép." Lương Hữu Tề vứt cho Tả Sâm một lon bia.
"Đúng vậy, nhìn ra được, phòng làm việc gọn gàng như vậy, nhìn một cái cũng biết không có sinh ý."
"Này, không có sinh ý là bởi vì tôi đang nghỉ phép, tôi từ chối không nhận sinh ý."
"Đồng thời cũng rút khỏi cuộc thi? Vì nghỉ phép?"
"Ha ha, anh biết rồi à?" Lương Hữu Tề ừng ực nuốt xuống hai ngụm bia, chép miệng nói: "Tôi có chuyện quan trọng hơn dự thi."
"Lần trước là bởi vì cậu ngủ mà lỡ mất cuộc thi, vậy lần này là cái gì?"
Lương Hữu Tề thần thần bí bí đến gần Tả Sâm, giảm thấp giọng nói xuống: "Lần này, tôi muốn dẫn Giang Tiêu đi Paris." Nói xong câu này, giọng nói Lương Hữu Tề lại trở lại bình thường: "Tôi không thể chờ đợi muốn dẫn cô ấy rời khỏi nơi này, không thể chờ đợi muốn dẫn cô ấy đi bất kỳ địa phương nào cô ấy thích. Cho nên người anh em tốt của tôi, thứ cho tôi không thể tham dự thêm trận chung kết giờ khép kín này được."
"Khoảng cách tới lúc cuộc so tài kết thúc chỉ còn năm ngày thôi, ngay cả năm ngày cậu cũng không chờ nổi à?"
Lương Hữu Tề gằn từng chữ một: "Không thể chờ đợi, anh hiểu không?"
"Đợi chút," Tả Sâm giơ ra một ngón tay ở bàn tay đang nắm lon bia, chỉ vào Lương Hữu Tề: "Cô ấy ly hôn rồi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, giữa cậu và người đàn ông kia thì cô ấy cũng không chọn cậu mà."
"Xin anh chú ý, tôi mới đúng là người đàn ông của cô ấy." Lương Hữu Tề nghiêm túc nói.
"Được được được, vậy, cô ấy rời khỏi người chồng pháp định kia rồi?"
"Tạm thời, còn không có." Lương Hữu Tề mở tủ lạnh ra, bật lon bia thứ hai, tiếp theo gương mặt phiền muộn lại chợt trở nên phấn khởi: "Chỉ là anh phải tin tưởng tôi, sẽ rất nhanh thôi."
Tả Sâm rời khỏi ghế, đi quanh Lương Hữu Tề đánh giá cậu ta một phen: "Chỉ là hình như, ngay cả chính cậu cũng không quá tin tưởng nha."
Lương Hữu Tề run tay một cái, dội cho Tả Sâm một thân bia: "Anh tđừng có quản chuyện của tôi." Tả Sâm trừng mắt, chỉ cần một tay đã có thể vặn cánh tay nhỏ chỉ có xương không có thịt của Lương (L^Q^D) Hữu Tề đến phía sau cậu ta, đau đến mức cậu ta oa oa gào lên. "Anh điên rồi sao?" Tả Sâm lại tăng thêm lực đạo trên tay. "Đúng, tôi điên rồi, nhưng con mẹ nó mắc mớ gì tới anh hả? Nếu anh rảnh rỗi thì đi chơi phụ nữ đi, con mẹ nó anh ở đây nói mấy lời vô dụng này với tôi làm gì?" Lương Hữu Tề nhe răng trợn mắt, kiên trì gào thét xong đoạn lời nói này.