Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi đã thật lâu không có lãnh hội qua gian khổ "Muốn nghĩ lại không nghĩ ra được" trong "Sáng tác" này, nhưng hôm nay, cô đã ngồi trước máy vi tính thật lâu nhưng trước mặt vẫn là một màu trắng xóa. Thật ra thì cô đã lạch cạch gõ không ít chữ, nhưng lại đè xuống phím xóa xóa đi toàn bộ, những chữ kia giống như một ngọn lửa cháy lan ra cả đồng cỏ hóa thành hư không. Nguyên Vi giống như nhà Piano cuồng dã đập bàn phím mấy cái, trong miệng nói lẩm bẩm: mẹ nó, tình trường hài lòng, văn trường thất ý mà.
Tràn đầy trong lòng và trong đầu Nguyên Vi là hình ảnh vành tai và tóc mai của mình và Trịnh Âu Dương chạm vào nhau, cái này làm cho suy nghĩ của cô ngược thời gian lùi lại vài năm trước. Khi đó, cô và Đinh Lạc Lạc cùng nhau sáng tác tiểu thuyết tình yêu đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, hoàn toàn không hiểu tại sao "Tình yêu nam nữ" nhất định phải có vài nam vài tha:nhh,lqd;ưng nữ trộn lẫn mới giải trí. Đúng, không sai, hôm nay Nguyên Vi đã không hiểu như thế nào bố trí tiểu thuyết hương diễm ướt át này rồi. Nhưng mà, không hương diễm thì lưu hành thế nào? Không lưu hành thì đóng bản thảo thế nào?
Lúc Đinh Lạc Lạc gõ cửa thì Nguyên Vi vội vã tắt văn bản trống không trên máy vi tính sau đó vội vàng mở ra một văn bản cũ mà câu chữ rậm rạp chằng chịt. Cô cũng không muốn để cho Đinh Lạc Lạc thấy cảnh tượng tác giả lớn Nguyên Vi rảnh rỗi đến mức cỏ cũng mọc dài.
"Tớ nói này, anh ta hoàn toàn không đáng tin cậy." Sau khi Nguyên Vi nghe Đinh Lạc Lạc trình bày về hành động khác thường của Tả Sâm xong, tinh thần cũng không đánh một chỗ tới: "Có câu nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh ta ấy à, hoàn toàn là chó thì vẫn muôn đời ăn cứt. Ban đầu cậu vờ ngớ ngẩn thì cũng thôi đi, sai là sai tại tớ và Giang Tiêu cũng đi theo vờ ngớ ngẩn, thế nhưng lại tin tưởng anh ta, cho anh ta cơ hội."
"Nguyên Vi, cậu nói cái gì thế?" Đinh Lạc Lạc không hiểu ra sao: "Tả Sâm anh ấy chỉ là phát giận, tớ là muốn hỏi cậu, tớ có phải làm sai chỗ nào không, cái này cùng ăn, ăn cứt có quan hệ gì à?"
"Cậu không sai, sai là anh ta." Nguyên Vi chống nạnh đi bộ: "Là anh ta hoa tâm, chơi ngán cậu, tìm cách quăng cậu."
"Cậu càng nói càng kỳ cục rồi." Mặt Đinh Lạc Lạc đỏ lên: "Tả Sâm anh ấy hiện tại ngoại trừ tớ ra cũng không có bạn gái nào khác nữa, cậu không tin tưởng không sao, tớ tin là được. Tớ thật sự không nên tới tìm cậu, tớ đi nha." Nói xong, Đinh Lạc Lạc phẩy tay áo bỏ đi.
Đáng tiếc, Đinh Lạc Lạc không "Đi" thành công. Cô vừa mở cửa, lại đụng ngay phải Trịnh Âu Dương. Không đợi hai người ôm thành một đoàn này có phản ứng, Nguyên Vi đã nổi trận lôi đình rồi. Cô (NV) giống như xách con gà con xách Đinh Lạc Lạc về phía sau mình, về phần chính cô, quơ múa hai cánh tay tựa như gà mẹ nhảy vào lồng ngực Trịnh Âu Dương. Đinh Lạc Lạc sửa sang lại cổ áo bị ma trảo của Nguyên Vi giày xéo, sau đó, nín thở hóp bụng, ý đồ cứ như vậy lách qua liên thể nam nữ bên cạnh rời đi, không ngờ Nguyên Vi lại ra tay lần nữa, Đinh Lạc Lạc chỉ nghe cổ áo của mình xoạt một tiếng, lần này, cô không thể không dừng bước.
"Lạc Lạc, cậu đừng đi, tớ muốn giúp cậu." Nguyên Vi chính nghĩa. Đinh Lạc Lạc nước mắt lưng tròng: Giúp tớ? Cậu không hại tớ tớ đã A Di Đà Phật rồi.
"Cái gì?" Đây là Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương trăm miệng một lời, sau khi Nguyên Vi nói muốn giúp Đinh Lạc Lạc như thế nào.
"Các người kêu gào bậy bạ cái gì? Lạc Lạc, “ghen tỵ” là giấy thử tình yêu, cậu muốn biết họ Tả này có phải yêu cậu như vậy thật hay không, vậy phải xem anh ta có ghen tỵ với người đàn ông bên cạnh cậu hay không. Lần này, tớ chịu đưa Âu Dương nhà tớ cho cậu mượn, thật là hết tình hết nghĩa đấy." Dáng vẻ Nguyên Vi cao cao tại thượng.
Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương liếc nhau một cái, nhanh chóng bị thân thể Nguyên Vi cắt đứt. Nguyên Vi lại run rẩy cánh gà mẹ lên: "Này, tớ cảnh báo trước, hai người các người nếu dám đùa mà thành thật, tớ sẽ làm cho các người chịu không nổi."
Về phần ý niệm của Đinh Lạc Lạc và Trịnh Âu Dương, có thể đơn giản hơn nguyên Vi nhiều. Bọn họ một đang suy nghĩ: Tả Sâm sẽ ghen tỵ kẻ cơ bắp kiểu tóc kẹo đường này sao? Không thể nào. Mà một người di.end,anl;equ.ydo:n nữa đang suy nghĩ: người phụ nữ đáng chết này cũng thật biết gây phiền toái cho mình. Đinh Lạc Lạc không nhịn được mở miệng: "Nếu là Tả Sâm anh ấy không ghen tỵ thì làm thế nào?" Nguyên Vi vuốt ve cánh tay Trịnh Âu Dương: "Oa, nếu là ngay cả loại cực phẩm này anh ta cũng không để trong mắt, vậy chỉ có thể nói anh ta không thương cậu, ước gì hoàn toàn cắt đứt với cậu." Trịnh Âu Dương siết chặt hai quả đấm, bắp thịt thẳng đứng run rẩy: Cực phẩm? Người phụ nữ này rốt cuộc xem mình thành cái gì thế?