Edit: Thanh Hưng
Giang Tiêu lại một lần nữa cải trang đi tới viện thiết kế của Viên Kiệt, nhưng mà hôm nay, cô ấy là đeo kính mát lớn và trùm khăn che đầu hoa văn, làm cô ấy bị coi như phần tử khả nghi mà bị nhân viên an ninh bắt quả tang. "Cô tới làm gì?" Khi Giang Tiêu nghe được câu chất vấn như thế thì cũng không khỏi tự chủ hỏi mình: Đúng vậy, rốt cuộc mình tới làm gì?
Giang Tiêu đến đây đã có khoảng bốn năm lần, nếu nhìn thấy một mình Viên Kiệt ra vào hoặc vùi đầu gian khổ làm việc thì cô ấy sẽ cảm thấy thất vọng, sẽ cảm thấy đây lại là một lần chạy vô ích; nhưng nếu nhìn thấy tha,lqd;nhh/ưng Viên Kiệt và người phụ nữ khác cùng nhau đi dùng cơm hoặc vừa nói vừa cười, cô ấy sẽ càng cảm thấy thất vọng hơn. Đàn ông tốt trong thiên hạ tuyệt chủng hết rồi sao? Nếu ngay cả Viên Kiệt cũng ăn trong chén nhìn trong nồi, vậy còn người đàn ông nào đáng giá để phụ nữ phó thác cả đời chứ?
Lương Hữu Tề râu ria xồm xàm ngồi ở trong phòng làm việc của Tả Sâm, cậu ta mới vừa nộp lên bản vẽ thiết kế tham gia cuộc tranh tài trang hoàng của "Trái phải địa sản", hiện tại thuận đường đến tìm Tả Sâm hàn huyên một chút.
"Lần này cậu theo phong cách không đối xứng đánh vào thị giác hả?" Tả Sâm nhìn chằm chằm một cái chân xanh lá cái chân còn lại phấn hồng của Lương Hữu Tề hỏi.
"Đánh thẳng vào cái rắm." Lương Hữu Tề không có tâm tư nghe Tả Sâm nói chuyện tào lao: "Tôi hỏi anh, anh có biết Giang Tiêu ở đâu không?"
Gần đây, trong não Tả Sâm có thêm vài cái tên mà anh có thể nhớ. Trừ Trần Môi ra còn có "Hồ bằng " Trương gia Minh và Giang Tiêu của Đinh Lạc Lạc. "Không biết." Tả Sâm nói thật: "Chỉ là ngược lại tôi biết tại sao cô ta lại xa lánh cậu."
"Tại sao?" Lương Hữu Tề nhanh như hổ đói vồ mồi loại nhào tới sau bàn công tác của Tả Sâm, mà đáng thương thay bàn làm việc, suýt nữa bị đầu nhọn giày da của Lương Hữu Tề đạp ra ngoài rồi.
"Bởi vì cô ta mâu thuẫn nội bộ."
"Bốc cháy? Phòng ốc bị cháy?" Trình độ văn hóa của Lương Hữu Tề thực sự là có hạn.
Tả Sâm hắng giọng một cái: "Là người đàn ông của cô ta, có người tình rồi. Cho nên hiện tai cô ta không có tâm tư đi ngoại tình nữa."
Lương Hữu Tề tựa như quỷ hồn bay ra khỏi "Trái phải địa sản". Cậu ta nghĩ không thông, hai người cũng di tình biệt luyến, vậy dứt khoát ly hôn là xong. Thoát khỏi chuyện như vậy, Giang Tiêu không phải càng đồng ý lao vào vòng ôm ấp của cậu ta sao? Nhưng sự thật thì sao lại xa cách cậu ta đây? Không nghĩ ra, lòng của phụ nữ.
Nguyên Vi bị nhà xuất bản phê bình. Mấy năm gần đây, sự kiện này so với sao hỏa lao vào trái đất quả thực càng khó tưởng tượng hơn.
"Nguyên Vi, không phải là tôi nói cô, tiểu thuyết mới này của cô không khỏi cũng quá có cá tính đi." Vào giờ phút này, biên tập của nhà xuất bản đang vân vê bản thảo tiểu thuyết về tay trống kia của Nguyên Vi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Tuy rằng, cô nhóc này nói trước mắt chỉ viết nửa phần trên, nhưng biên tập đã oai phong trên văn đàn mười mấy năm không chịu nổi. "Không phải là tôi nói cô, cái người nam một này tại sao có thể phản diện như vậy đây? Tại sao có thể cái gì cũng sai còn đưa đến phụ nữ thi nhau khom lưng đây? Đây không phải là phong cách của cô, tiểu thuyết của cô là khoa trương, là cuộc sống cao không thể với, nhưng cũng không phải nói hươu nói vượn. Thế nào, cô có phải có thù oán với người đánh trống hay không? Cũng không đúng, nếu là có thù, làm sao cô còn để cho anh ta trái ôm phải ấp chứ?"
Đích xác là có thù oán, chỉ là, đó là chuyện lúc trước, là quá khứ. Nguyên Vi vừa nhận lấy lễ rửa tội phê bình, vừa mật ngọt tươi cười.
"Không phải là tôi nói cô, thế nào từ chương về sau, cái người đánh trống này lại trở thành người tốt đây? Có giáo dưỡng, có tư tưởng, quên mình vì người, còn kém không nhặt của rơi thôi. Không phải là tôi nói cô, đây không phải khinh thường chỉ số thông minh của độc giả, chà đạp thẩm mỹ của độc giả sao?"
Ai bảo Trịnh Âu Dương anh ấy đột biến cơ chứ? Không phải thay đổi bắp thịt, nội tâm cũng trở nên mềm nhũn ấm áp. Nguyên Vi vẫn thích, nước miếng ướt khóe miệng.
"Bỏ đi làm lại." Đây là biên tập cho Nguyên Vi "Đề nghị" cuối cùng. Mặt khác, còn có một câu: ngàn vạn lần đừng bị thắng lợi làm die,nda.nl;equ,ydo?n mê muội đầu óc, loại tác giả như các cô này, cơ hội đến nhanh, tiêu vong càng nhanh hơn. Một điểm này, Nguyên Vi thừa nhận. "Loại" lưu hành văn học này của cô, ngày ngày đều tồn tại khả năng bất động.
Nguyên Vi đeo túi sôi nổi dời đi, một ít nhấp nhô trên sự nghiệp này so với chuyện kế tiếp của cô, nhất định chính là bọ chó chống lại hà mã. Bởi vì tiếp đó, cô, Trịnh Âu Dương, cùng với Trịnh Nghi, muốn cùng ăn bữa tối.