Từ trước đến nay Phó Thiên luôn lạnh nhạt mà hướng lại chỗ đó đôi mắt xuất hiện một tia sắc bén hơn bình thường, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm dường như xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt anh, hai tai Tần Hạ đỏ bừng.
Một luồng hơi nóng trong lồng ngực lan tỏa ra cả tay chân, sưởi ấm ban đêm, giống như một đóa hoa nổ tung ở trong lòng, cổ cảm tình kia đặc hơn.
Phó Thiên nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, "Cảm ơn lời mời của em, tôi sẽ không đi lên".
Tần Hạ đột nhiên có chút buồn bực, cô đây là tự mình đa tình hay sao?
Đây là lần thứ hai cô mời, nhưng một lần so một lần xấu hổ.
Phó Thiên nói bổ sung: "Tôi sợ tôi lên rồi, không muốn rời đi".
Tần Hạ ngẩng đầu kinh ngạc, chống lại ánh mắt của anh, mới phát hiện ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào chính mình, giữa đôi mắt lóe ra ý cười thản nhiên.
"Được rồi, đi lên đi" Phó Thiên đưa tay xoa đầu cô một cái, anh muốn làm như vậy thật lâu, lần này mượn cơ hội làm, động tác hết sức tự nhiên, Tần Hạ cũng chưa phát hiện ra điểm bất thường.
Cuối cùng Tần Hạ không mở miệng giữ lại, Phó Thiên cũng nói như vậy, nếu như cô lại mở miệng, chẳng phải là ngầm thừa nhận hành động của anh.
Trở lại nhà trọ, Tần Hạ bật đèn, đứng ở bên cửa sổ nhìn Phó Thiên vừa lái xe đi, rơi vào trầm tư.
Bình thường biểu hiện của Phó Thiên hoàn toàn nhìn không ra anh là một người có chứng bệnh mất ngủ, sắc mặt cũng tốt lắm, nói thật, rất giống như gạt người.
Rốt cuộc Tần Hạ không suy nghĩ như vậy, Phó Thiên là ai, còn nói dối một nữ nhân sao, bằng thân phận của anh, chỉ sợ gặp qua nữ nhân so với cô ăn món chao đậu phụ còn nhiều hơn.
Còn có một nguyên nhân, dù sao cô cũng cảm thấy được Phó Thiên sẽ không gạt mình, đây là một bản năng trực giác quen thuộc, không có nguồn gốc.
Tần Hạ không khỏi nghĩ tới việc lần trước đề nghị Phó Thiên đến gặp giáo sư cấp cao Lý Quốc Sinh để khám bệnh, có lẽ tìm một cơ hội hỏi một chút.
Ngày hôm sau, Tần Hạ đi đến đoàn phim, phát hiện ánh mắt của mọi người so với ngày hôm qua còn lạnh lùng hơn, còn có một số người tụ tập nói to nói nhỏ, luôn luôn nhìn qua, bình phẩm từ đầu đến chân, thời điểm ăn buổi chiều thuận lợi, cuối cùng Tiểu Mai nói nguyên nhân cho cô nghe.
"Chị Tần, người nhất định lại không xem weibo, cái đó ngày hôm qua tài khoản nghiệp dư tên Thỏ Thỏ bị hack, đến bây giờ cũng không tìm ra" Tiểu Mai vừa nói vừa lén lén quan sát cô.
"Bị hack?" Vẻ mặt Tần Hạ kinh ngạc.
"Đúng vậy, không tin người nhìn xem" Tiểu Mai mở weibo ra, tìm kiếm tài khoản ngiệp dư tên Thỏ Thỏ, không thể tìm ra.
Tần Hạ nhìn thấy phía trên ngón tay giữa của bàn tay, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Tiểu Mai lại nghĩ tới một chuyện, nhìn bốn phía xung quanh, tiến đến bên tai cô mà nói nhỏ rằng: "Đúng rồi, nghe nói tài khoản nghiệp dư tên Thỏ Thỏ này đúng là Trần Lị Lị, bị người đào ra, buổi chiều có phần làm trò của cô, người phải cẩn thận đấy".
Quả nhiên buổi chiều Trần Lị Lị đến đây, không chạy đi hóa trang, chuyện đầu tiên chính là đến trước mặt Tần Hạ ngả bài.
Người trong đoàn phim thấy một màn như vậy liền chuẩn bị vãnh tai lên nghe.
"Tìm người hack weibo của ta là ngươi sao" Trần Lị Lị nhìn chằm chằm Tần Hạ, quạt nhỏ không kém gì quạt lớn, tiêu tốn nhiều năng lượng hơn nữa, cuối cùng quý danh cũng đã có công ty quản lý giúp đỡ tuyên truyền, ngày hôm qua phát hiện bị hack, cô ta lập tức tìm người giúp đỡ, kết quả một chút tác dụng cũng không có.
Tần Hạ nhíu mày, vẻ mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, "Ngươi có weibo hả, ngươi nói cái gì bị người hack?".
Trong lời nói nghe như bình thường, kì thực tiếng người sau lưng ám chỉ hành vi nói xấu của Trần Lị Lị.
"Ngươi dám làm còn sợ người khác nói sao?" Trần Lị Lị cười nhạt.
Tần Hạ giống như không nhìn thấy cô ta, ánh mắt nheo lại: "Ý của ngươi là, nếu ngươi ở sau lưng nói xấu người khác đều là lỗi của đối phương, phải không?".