Cậu gỡ bỏ toàn bộ lớp vỏ ngụy trang, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ khao khát được ôm ấp và thương yêu trước mặt Thẩm Việt.
Lý Y Linh rời đi tầm nhìn, trong lòng cố dằn lại, dùng sức rút tay ra, tiếp đó thấp giọng trách mắng, "Chúng ta có thể giống nhau sao? Đừng tự mang mình ra so sánh với tôi."
Ninh Nặc Kỳ co lại các đốt ngón tay, tựa như đang hồi tưởng xúc cảm vừa rồi. Cậu xoa nhẹ đầu ngón, một lát sau bèn thu về.
"Bác," Ninh Nặc Kỳ khẽ gọi bà, "Nếu hai ta đều muốn Thẩm Việt hạnh phúc, thì cớ gì cứ phải làm cho mọi chuyện rối ren tới mức không thể cứu vãn được nữa chứ? Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, yêu thương anh ấy thật nhiều, giống như bác vậy."
Ninh Nặc Kỳ đưa cho bà một câu hỏi trắc nghiệm. Giống vô số các bậc cha mẹ trên thế giới, bà phải chịu sự giằng xé giữa việc giữ lại và buông bỏ. Mắc kẹt trong dòng chảy thời gian, bà chứng kiến con mình càng lúc càng xa, biết rõ chính mình không thể quyết định chúng đi hay ở, nhưng vẫn cố chấp đánh cược một phen.
"Tôi đi trước." Lý Y Linh khẽ khàng sụt sịt, cầm túi xách bên cạnh đứng lên.
Ninh Nặc Kỳ cũng đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười mờ nhạt. Lý Y Linh chủ động rời đi, điều này có nghĩa cậu chính là người thắng cuộc trong trận chiến vô hình và ngắn ngủi này.
Dường như cậu chợt nhớ ra điều gì, khẽ nói với Lý Y Linh, "Coi trí nhớ của tôi này, quên hỏi mất tiêu, bác một mình từ thành phố C qua đây sao?"
Lý Y Linh lạnh lùng đáp, "Chuyện này liên quan gì tới cậu?"
Ninh Nặc Kỳ ôn hòa nói, "Nếu bác đã sang bên này, tôi và Thẩm Việt tất nhiên phải tiếp đãi bác cho thật chu toàn."
"Đấy là việc của Thẩm Việt, không đáng để cậu bận tâm." Lý Y Linh trách cứ.
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy cũng không tức giận, tiếp tục bình tĩnh nói, "Thẩm Việt vẫn chưa biết bác đã đến đây nhỉ?"
"Không biết thì sao?" Người phụ nữ hỏi lại.
"Thì bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Thẩm Việt. Anh ấy đang trên trường, tạm thời quay về không——"
"Tôi biết," Lý Y Linh căm hận ngắt lời cậu, "Nó là con trai tôi, tôi tự gọi được, khỏi cần cậu liên lạc với nó!"
Bà bỏ lại những câu này, xoay người đi tới huyền quan.Lý Y Linh thay giày, đứng dậy mở cửa. Bà đưa lưng về phía Ninh Nặc Kỳ, động tác tạm dừng trong phút chốc, chợt quay đầu nói với cậu, "Chuyện này chưa xong đâu. Cậu... Tự mà giải quyết cho ổn thỏa, tách khỏi Thẩm gia càng sớm càng tốt."
Câu từ rất nhẫn tâm, nhưng giọng điệu của bà đã không còn kích động như vừa nãy. Bà không khỏi suy xét những lời của Ninh Nặc Kỳ, chỉ là từ tận đáy lòng, bà vẫn đối kháng và thù ghét cậu.
Bà nhìn thoáng qua người thanh niên lần cuối, xoay người đóng sầm cửa bước đi.
Ninh Nặc Kỳ như chết lặng đứng trước cánh cửa khép kín, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại, âm thầm thả trôi hơi thở đã tích tụ trong người bấy lâu.
Cậu bỗng ngộ ra suốt bao lâu nay cậu đã có suy nghĩ sai lầm. Cậu đương nhiên cảm thấy việc cân nhắc giữa gia đình với những thứ tình cảm khác là chuyện của riêng Thẩm Việt, không chỉ cậu mà chắc hẳn Thẩm Việt cũng cho là như thế. Tuy nhiên, tình yêu vẫn luôn là chuyện của cả hai người, chỉ khi đôi bên đều gom góp đủ đầy sự tích cực thì mới có thể kéo dài mãi mãi.
Nhiệt độ trong nhà rất cao, vậy mà Ninh Nặc Kỳ lại bị cái lạnh làm cho run rẩy không ngớt, đây là triệu chứng khi cảm xúc kích động quá độ. Cậu mất cảnh giác, đột ngột bị kéo vào một cuộc giằng co, nơi mà cậu chỉ được phép chiến thắng, không chấp nhận thất bại. Cậu dùng lời nói tạm thời đánh lui Lý Y Linh, nhưng chẳng có bao nhiêu vui mừng. Cậu ở trước mặt Lý Y Linh phô ra vẻ ung dung nhẹ nhàng, không có lấy một điểm sai sót, nhưng chỉ cậu mới biết mình đã căng thẳng đến nhường nào.
Đầu ngón tay cậu cứng đờ, cơ thể không cách nào ngừng run. Cậu lấy điện thoại gọi cho Thẩm Việt, trả lời cậu là âm báo người kia đang bận.
Trong lòng Ninh Nặc Kỳ chua xót khổ sở—— Tại thời khắc này cậu quá đỗi nhớ nhung Thẩm Việt. Cậu đột nhiên rất muốn ôm chầm lấy Thẩm Việt, để đối phương biết cậu đang lo âu và sợ hãi biết bao; đồng thời phấn khích tranh công, bảo với hắn rằng, bất luận xảy ra tình huống gì cậu đều có thể tự mình giải quyết êm đẹp. Cậu rõ ràng hung dữ đến thế, lúc chịu ấm ức lại chỉ muốn được người yêu dỗ dành.
Thẩm Việt rất nhanh đã gọi lại. Ninh Nặc Kỳ vừa định mở miệng thì nghe thấy Thẩm Việt nói trước, "Ninh Ninh, mẹ vừa gọi điện cho anh. Anh biết mẹ tới nhà rồi."
Ninh Nặc Kỳ thấp giọng đáp lời.
"Là lỗi của anh... Anh không nên cứ thế nói cho mẹ biết chuyện chúng ta quay lại với nhau. Anh muốn trò chuyện vui vẻ với ba mẹ, không ngờ bà ấy lại trực tiếp đến gặp em."
Ninh Nặc Kỳ ôm chiếc gối dài, ngón tay mân mê tua rua treo trên đường viền hoa, "Không sao đâu."
Thẩm Việt an ủi, "Ngoan, anh về ngay."
Ninh Nặc Kỳ rất muốn bảo Thẩm Việt không cần quay về, cứ chuyên tâm làm tốt công việc của mình trước đã. Nhưng lúc này cậu không cách nào từ chối Thẩm Việt, cậu thật sự rất muốn, rất muốn được gặp hắn.
Cậu cắn môi dưới, thanh âm như mang theo chút tủi thân, "Vậy anh nhớ nhanh lên đấy."
Thẩm Việt hành động quả thật rất mau lẹ. Hắn vội vã về nhà, vừa mở cửa đã trông thấy Ninh Nặc Kỳ đang đứng trước mặt.
Ninh Nặc Kỳ không biết là do mình nghe thấy tiếng nhập mật mã, hay bởi vì từ sáng sớm vẫn luôn ngóng chờ hắn, cậu mím môi đứng ở huyền quan, chăm chú nhìn Thẩm Việt. Thẩm Việt chẳng kịp thay giày, đã bị người đi tới ôm chặt.
Đôi tay Ninh Nặc Kỳ vòng qua cổ hắn, môi ghé bên vành tai, nhỏ giọng, "Em giải quyết xong hết rồi."
Cậu thong dong điềm tĩnh trước mặt người ngoài, nhưng khi đối diện với Thẩm Việt lại hóa thành chú mèo thích bám dính hắn. Giờ khắc này cậu cực kỳ muốn được người nọ âu yếm vuốt ve, muốn được nghe những lời yêu thương phát ra từ tận trong tâm khảm hắn.
Thẩm Việt giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Ninh Nặc Kỳ, dịu dàng đáp lại.
"Bác không thích em," Ninh Nặc Kỳ nói, "Mà không sao hết, em cũng chẳng cần bác ấy ưa gì em cả. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cố hết sức mình để ba mẹ anh chấp nhận sự tồn tại của em."
"Ừ," Thẩm Việt hôn lên má người nọ, "Anh tin em sẽ làm rất tốt."
Ninh Nặc Kỳ buông Thẩm Việt ra, cùng hắn đi vào phòng khách ngồi xuống.
Vốn dĩ cậu định ngồi bên cạnh Thẩm Việt, nhưng đã bị người nọ ôm vào lòng, đặt cậu trên đùi.
Ninh Nặc Kỳ mỉm cười nhìn hắn, "Anh cũng không chê nặng nhỉ."
Thẩm Việt duỗi tay nhéo má cậu, "Anh còn ước gì em có thêm chút thịt đấy, sao lại đi chê em nặng được?"
Ninh Nặc Kỳ cúi đầu vuốt ve hình xăm trên mu bàn tay Thẩm Việt, mở miệng, "Trước đây em luôn cho rằng, ba mẹ anh thì nên để anh tự tới thuyết phục bọn họ. Nhưng giờ em hiểu rồi, tụi mình nếu đã là người yêu, thì phải cùng nhau hoàn thành."
Cậu nói rất chân tình, chờ Thẩm Việt hồi đáp, kết quả phát hiện người kia chậm chạp không có bất kỳ phản ứng nào với cậu. Ninh Nặc Kỳ bối rối ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt chất chứa tươi cười của Thẩm Việt.
Hắn nhướng mày hỏi, "Sao thế?"
"Có phải anh đang nằm mơ không?" Thẩm Việt rất hứng thú trêu ghẹo cậu, "Ninh Ninh của chúng ta lại có thể nói những lời thấu tình đạt lý thế này ư?"
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy thì vội vàng nắm lấy lỗ tai Thẩm Việt, thẹn quá hóa giận nói, "Anh có ý gì!"
Thẩm Việt mỉm cười né tránh động tác, nhân cơ hội bắt lấy hai tay Ninh Nặc Kỳ trói sau lưng cậu, sau đó chuẩn xác nhắm trúng đôi môi đang mất trật tự của đối phương.
Lúc Ninh Nặc Kỳ được hôn, cậu giống như một chú mèo bị tóm cổ, lập tức trở nên an phận. Cậu vòng tay quanh cổ Thẩm Việt, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn người này mang đến.
Bọn họ vẫn còn rất nhiều công chuyện cần phải hoàn thành, cũng có rất nhiều nguyện vọng muốn được thực hiện. Con đường phía trước không thể dự đoán, thế nhưng trong lòng lại an tâm đến lạ, bởi vì bọn họ chính là như vậy mà yêu thương lẫn nhau.
Ninh Nặc Kỳ muốn ăn lẩu, cuối cùng không được như ý. Thẩm Việt vội vã về nhà nên không mua nguyên liệu; bọn họ gấp gáp yêu nhau nên cũng chẳng ăn gì.
Ninh Nặc Kỳ bị đè trên sô pha, ngón cái nửa ngậm giữa môi, híp mắt rên rỉ khe khẽ. Mồ hôi và nước mắt tuôn không ngừng, cả người cậu như thể được ngâm trong suối nước trong vắt. Bàn tay còn lại cùng Thẩm Việt đan nhau, đặt ở nơi hai người giao hợp. Cậu được Thẩm Việt dụ dỗ chỉ bảo, tiếp thu sự va chạm cực nóng và dữ dội.
Khi ấy đang là buổi chiều, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thẳng tắp xuyên vào phòng khách, chiếu rọi hai thân hình trần truồng quấn quýt lấy nhau, khiến những giọt mồ hôi nhễ nhại trông như đang phát sáng. Ban ngày ban mặt tùy ý buông thả điên cuồng khiến cảm giác xấu hổ càng trở nên sống động, buộc những người đang đắm mình trong bể dục vọng không thể không rõ mà ý thức được tình huống phát triển không đúng lúc cỡ nào. Thế nhưng bọn họ chính là muốn làm đến quên hết tất thảy, muốn điên tới thấu triệt tận xương.
Ninh Nặc Kỳ khó chịu cau mày, cùng Thẩm Việt siết chặt cái nắm tay. Cậu bị lăn qua lăn lại vừa mệt vừa đói, giữa nhịp đâm rút dồn dập chảy nước mắt phàn nàn, "Em muốn đi ăn."
Giọng nói Thẩm Việt dịu dàng, nhưng động tác trên eo vẫn kịch liệt như cũ, không chút ngừng nghỉ, "Chờ lát nữa cho em ăn."
Cậu tủi thân mếu máo, "Em đói lắm rồi."
Hôm nay Ninh Nặc Kỳ vô cùng dính người. Cậu gỡ bỏ toàn bộ lớp vỏ ngụy trang, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ khao khát được ôm ấp và thương yêu trước mặt Thẩm Việt. Cậu còn muốn ầm ĩ giận hờn, nhưng tất cả những ý định này đã bị gạt bỏ ngay sau đó. Bởi Thẩm Việt cắm vào vừa sâu vừa vội, hung dữ dập mạnh phần da thịt mềm mại nhạy cảm.
"Bảo bối ngoan quá." Thẩm Việt cúi xuống hôn cậu.
"Anh..." Ninh Nặc Kỳ vội vàng thở hổn hển, "Anh gọi em là gì?"
Thẩm Việt nghiêm túc nhắc lại, "Bảo bối."
Ninh Nặc Kỳ cả buổi không nói nên lời, chỉ biết si ngốc nhìn mặt mày Thẩm Việt ướt đẫm mồ hôi. Cậu sững sờ hồi lâu mới lên tiếng, "Anh cũng là... Bảo bối của em."