"Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ cụp mắt, khẽ run rẩy gọi tên hắn, "Tôi sẽ hận anh đấy."
Thẩm Việt nổi giận phản bác ngay, "Bởi vì em đã đồng ý cho anh một cơ hội!"
Ninh Nặc Kỳ mặc kệ hắn lên án, chỉ lo xoa nắn cổ tay đỏ bừng, lúc sau mới lạnh mặt nói, "Thẩm Việt, nếu là trước kia, anh cũng sẽ vì Thích Luật mà tức giận thế này sao?"
"Anh sẽ không," Cậu không đợi hắn trả lời, "Trước kia tôi đối xử với cậu ấy thế nào thì bây giờ vẫn vậy. Dù lúc đó tôi luôn báo cho anh biết tôi cùng Thích Luật đang làm cái gì, sắp tới dự định ra sao, nhưng đây là niềm tin cơ bản trong tình yêu. Sở dĩ anh tức giận như vậy là vì lo lắng Thích Luật sẽ thế chỗ của mình, sợ rằng trong khoảng thời gian sáu tháng qua, cậu ấy đã trở nên quan trọng hơn anh. Anh thật sự rất kém cỏi, chỉ biết lo được lo mất."
Không gian trên xe chật hẹp, bọn họ dính chặt lấy nhau, từng hơi thở nóng bỏng phả vào mặt đối phương.
"Thẩm Việt, anh đúng là không biết tự mình hiểu lấy. Tôi cho anh cơ hội, nhưng phiền anh xác định rõ quan hệ hiện tại của chúng ta. Tôi với anh có thể trò chuyện, làm tình, còn rất nhiều thứ khác nữa, riêng việc xem nhau như người yêu thì xin lỗi, điều này tuyệt đối không được. Cho nên đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, cũng đừng có ra lệnh bắt tôi làm theo ý anh."
Ninh Nặc Kỳ vươn tay đẩy bả vai Thẩm Việt, "Giờ thì buông tôi ra."
Thẩm Việt không chút xê dịch, mím chặt môi nhìn cậu.
"Điếc à?" Ninh Nặc Kỳ cau mày, cong đầu gối, không nặng không nhẹ ấn vào bụng dưới của đối phương.
Lúc này hắn mới mở miệng, "Ninh Nặc Kỳ, anh mặc kệ."
"Sao cơ?" Cậu không hiểu.
"Anh mặc kệ em nghĩ thế nào, cái gì mà đừng can thiệp chuyện của em, đừng ra lệnh cho em... Mẹ kiếp toàn là nói nhảm." Thẩm Việt thấp giọng, chậm rãi nói.
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy thì cười nhạt, "Anh hăng hái quá nhỉ?"
"Đúng là anh không tự hiểu nổi, cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Anh xen vào chuyện của em là vì không muốn, cũng không cho phép bất kỳ sai lầm nào xảy ra trong giai đoạn hàn gắn anh với em. Anh sẽ cố gắng làm lại quan hệ của hai ta, em cũng phải vậy."
"Ồ? Thế à?" Ninh Nặc Kỳ khinh thường nhướng mày, "Nhưng dưa hái xanh không ngọt* đâu, Thẩm đại thiếu gia."
*Dưa hái xanh không ngọt: không đợi đến lúc chín muồi mà đã vội vã làm, sẽ không đạt được kết quả mong muốn.
Giọng nói Ninh Nặc Kỳ đầy tàn nhẫn, "Nếu anh nói với tôi những ý nghĩ này ngay từ đầu, thì chắc chắn tôi sẽ không bước vào nhà anh nửa bước."
"Em không có lựa chọn." Thẩm Việt lạnh lùng tuyên bố.Hắn định cởi cúc áo sơ mi của Ninh Nặc Kỳ, nhưng lập tức bị cậu bắt lấy cổ tay.
Cậu ý thức được hắn định làm gì, thế là mạnh mẽ giãy giụa. Trong lúc giằng co, một cúc áo bung ra, rơi xuống gầm ghế ô tô. Về phương diện thể chất và sức mạnh, cậu chưa từng so được với Thẩm Việt, dù có dốc toàn lực cũng không tài nào ngăn được động tác của hắn.
Không hiểu sao cậu lại thấy hoảng hốt, vội kéo tay nắm cửa muốn chạy trốn, nhưng rồi phát hiện xe đã bị Thẩm Việt khóa cứng.
"Thẩm Việt! Con mẹ nhà anh nổi điên cái gì đấy!" Ninh Nặc Kỳ không khỏi gầm lên.
Thẩm Việt dừng động tác, nâng mắt lên nhìn cậu, hắn đứng trong ranh giới cận kề sự điên cuồng, dùng chất giọng dịu dàng nói, "Ninh Ninh, mình đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa, được không em? Chúng ta hoàn toàn có thể quay về với nhau, anh thật sự rất yêu em, em... Em cũng yêu anh mà, đúng không?"
Ninh Nặc Kỳ lạnh lùng nhìn hắn. Xét về mặt tình cảm thì giữa cậu và Thẩm Việt có sự khác biệt quá lớn. Thẩm Việt muốn giống như trước kia yêu thương cậu, kiểm soát cậu, dù sao người này vẫn luôn cho rằng bọn họ là một đôi trời sinh. Thế nhưng sự thật lại không phải vậy. Họ chẳng khác gì hàng trăm hàng triệu đôi tình nhân trên thế giới, đem tình cảm của mình đắp nặn thành những khối pha lê, trông thì lộng lẫy đấy, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn, trong bọn họ chất chứa yêu thương, đồng thời cũng tràn ngập nghi ngờ.
Không phải cậu không tin tình yêu mà Thẩm Việt dành cho cậu. Đến cùng, cậu chỉ sợ rằng bọn họ sẽ lại lần nữa bị thế đời đánh đổ.
Ninh Nặc Kỳ biết lúc này hắn không lọt tai bất cứ thứ gì, vì vậy lạnh mặt và tàn nhẫn nói, "Thẩm Việt, cho tôi xuống xe, ngay bây giờ."
Nghe vậy, Thẩm Việt đưa tay chộp lấy thắt lưng bên hông cậu, cậu lập tức chống cự, ngay sau đó liền bị hắn mạnh mẽ đẩy ra. Hắn thô bạo kéo thắt lưng từ khóa kim loại, để lộ vùng eo bụng trắng nõn, cùng với dấu hôn chưa phai.
Thẩm Việt ngẩn người nhìn những dấu vết nhỏ bé kia.
Rõ ràng hôm qua bọn họ còn rất vui vẻ, sao có thể đến bước đường này?
Tâm trí hắn đều là bộ dáng lạnh băng và khinh thường của Ninh Nặc Kỳ, những câu nói tuyệt tình mà cậu thốt ra vang vọng bên tai, giữa dòng cảm xúc hỗn loạn, thi thoảng lại lóe lên vẻ mặt giả dối đầy khôn khéo của Thích Luật. Thẩm Việt bị oán hận trong lòng thiêu đốt đến hoàn toàn thay đổi, khi thấy những dấu vết đó cũng chỉ dừng lại chốc lát. Hắn dùng sức lột bỏ lớp quần áo mỏng manh trên người cậu, mạnh bạo đến nỗi có thể nghe thấy tiếng vải vóc bị xé toạc.
Vật liệu may mặc bị Thẩm Việt tàn phá trông cực kỳ xốc xếch, cơ thể do động tác thô lỗ của hắn siết chặt mà hiện lên những vết đỏ trắng đan xen. Trong lúc phản kháng cậu vô tình dùng cùi chỏ đập vào gò má Thẩm Việt, theo bản năng dừng mọi hành động. Thế nhưng Thẩm Việt lại như không cảm nhận được chút đau đớn nào, tiếp tục cởi quần cậu.
Trên người cậu vẫn còn chiếc áo sơ mi trắng đã nhàu nát, treo lỏng lẻo ở khuỷu tay như sắp rơi xuống. Thẩm Việt rút thắt lưng từ lưng quần Ninh Nặc Kỳ, khuôn mặt không đổi dứt khoát dùng nó trói gọn hai cổ tay cậu ra phía sau.
"Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ cụp mắt, khẽ run rẩy gọi tên hắn, "Tôi sẽ hận anh đấy."
Thẩm Việt đứng dậy, quỳ gối giữa hai chân cậu, bắt đầu tháo thắt lưng của mình.
"Còn anh sẽ rất yêu em." Hắn nhẹ giọng đáp.
Hắn cởi nốt quần áo dư thừa trên người, cúi xuống đè lên Ninh Nặc Kỳ, rồi gặm mút xương quai xanh của đối phương.
Ninh Nặc Kỳ cắn môi, bởi vì ăn đau mà rên rỉ khe khẽ.
Cậu thờ ơ nhìn động tác người nọ, "Đến lúc anh chỉ có thể dùng tới vũ lực rồi nhỉ?"
Thẩm Việt tách hai chân cậu ra, mười ngón tay in dấu đỏ ửng trên mông tròn trắng nõn, tiếp đó mới lạnh nhạt trả lời, "Anh còn có thể làm nhiều hơn thế."
Hắn không quan tâm mình cần dùng biện pháp nào, miễn là khóa được người này bên cạnh mãi mãi.
Tình yêu sẽ nuôi dưỡng và lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn, nhưng tình đơn phương lại chỉ biết bào mòn lý trí. Một tình yêu ướt át mà không được phơi nắng sẽ trở nên ẩm mốc, biến thành vật sinh trưởng ốm yếu và dữ tợn, không thể vứt bỏ, cũng không cách nào tiêu trừ.
Ninh Nặc Kỳ run rẩy, "Tôi sẽ không tha thứ——"
Cậu đột nhiên mất giọng, bởi vì ngón tay Thẩm Việt đã mạnh mẽ cắm vào.
Hậu huyệt chưa được bôi trơn vốn đã khít lại càng thêm khít, mỗi một lớp da ở đầu ngón tay thâm nhập vào đều cứng ngắc như tờ giấy thô, cơ hồ không thể nhích nổi nửa bước. Ninh Nặc Kỳ cắn môi dưới đến trắng bệch, mồ hôi tuôn ra từ thái dương, lại ngoan cường không chịu kêu lên một tiếng.
Đột nhiên Ninh Nặc Kỳ rất muốn khóc, nhưng không phải vì đau.
Cậu bỗng nhớ tới Trà Xám, con chó sói mà cậu nuôi bảy năm. Trà Xám rất hung dữ, nhưng nó chưa bao giờ cắn cậu.
Động tác của Thẩm Việt vừa gấp gáp vừa thô bạo, không cho Ninh Nặc Kỳ chút thời gian thích ứng. Hắn nhanh chóng nhét thêm ngón tay thứ hai, dùng sức nới rộng hậu huyệt vừa khô vừa chặt. Để có thể tiến vào hắn cũng rất khó khăn, nhưng nhất định không chịu buông tha mà gây đau đớn cho cậu.
Ninh Nặc Kỳ nhìn Thẩm Việt, đem bộ dáng hung bạo hiện tại của người đàn ông cùng vẻ dịu dàng, khoan dung trước kia chồng chéo lên nhau. Thẩm Việt lãnh đạm như thế, nhưng luôn suồng sã gọi cậu hai tiếng "Ninh Ninh". Trái tim sắt đá của hắn có thể mềm mại đến mức nào, chỉ một mình cậu biết.
Cậu chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn mặt mày Thẩm Việt hiện vẻ hung ác, bỗng khổ sở nói, "Ninh Ninh—— Tôi có còn là Ninh Ninh không?"
Cậu như đang hỏi Thẩm Việt, lại như tự hỏi chính mình.
Thẩm Việt dừng mọi động tác.
Hắn đang làm gì thế này?
Họ đã từng hạnh phúc như vậy mà.
Mỗi ngày ở bên Ninh Nặc Kỳ đều trôi qua thật ngọt ngào. Tính cách của cậu là do được nuông chiều từ bé, kiêu ngạo lại cáu kỉnh, nhưng rất dễ dỗ dành. Hắn thích cái tính hay trách móc ấy, thích dùng ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau lại của người này, thích kéo khóe miệng người này cong lên.
Tiếng thở hổn hển yếu ớt của Ninh Nặc Kỳ đưa hắn trở lại hiện thực.
Hắn thấy cậu chìm trong đau đớn tột cùng. Sắc mặt vì thế mà tái nhợt, chiếc răng nanh sắc nhọn cắn khóe miệng đến bật máu, một màu đỏ chói mắt điểm xuyết trên nền da trắng bóc.
Ninh Nặc Kỳ cũng gắt gao nhìn hắn, như thể muốn xuyên qua thân xác cường tráng ấy, xem thấu nội tâm nhạy cảm và mong manh của hắn.
Kỳ thật Thẩm Việt còn rất nhiều lời muốn nói với Ninh Nặc Kỳ. Hắn ước mình có thể yêu cậu bằng cả tính mạng, nhưng chính hắn lại là kẻ đã bỏ rơi cậu. Khi bà nội qua đời hắn đang học ở thành phố S, cơ hội gặp bà lần cuối hắn cũng chẳng có.
Dù vậy hắn vẫn không rơi lấy một giọt nước mắt, bởi không có ai dạy cho hắn cách khóc. Gần hai trăm ngày, vì không ngừng tự trách và hối hận mà hắn luôn phải chịu sự giày vò, nửa đêm thường xuyên bị ác mộng đánh thức, sau đó bi ai phát hiện thực tế so với trong mộng không tốt hơn là bao.
Lòng hắn bị nỗi đau cắn xé, máu nhỏ từng dòng, nhưng chưa từng nói ra.
Chỉ vì hắn là con trưởng, là anh cả, là người thủ hộ. Hắn am hiểu việc bảo vệ người khác, nhưng lại học không được cách bảo vệ chính mình.
Thẩm Việt nhớ tới lời mà Ninh Nặc Kỳ vừa hỏi.
Cậu vẫn là Ninh Ninh sao?
Hắn đã nói sẽ yêu cậu đến hết cuộc đời, vậy mà giờ đây người làm cậu đau tới chảy máu cũng chính là hắn, lòng dạ như đứt thành từng khúc.
Cơ thể Ninh Nặc Kỳ run lên, lặng lẽ nhìn Thẩm Việt, từ hốc mắt tuôn ra từng giọt, từng giọt.
Thẩm Việt cởi thắt lưng trên cổ tay người thương, run run lau đi những giọt lệ lạnh lẽo trên gò má cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve xuống phía dưới, lúc chạm vào môi cậu còn dính chút máu đỏ tươi.
Thẩm Việt nhìn đầu ngón tay thấm máu, ngơ ngẩn nói, "Xin lỗi."
Sau đó, hắn không cách nào kiềm chế được nữa, vùi đầu vào cổ cậu, trong sự uất ức và suy sụp, hắn bật khóc nức nở.