Sau khi về nhà, dạ dày quả nhiên khó chịu không chịu được, nửa đêm Nhan Tiêu bò dậy lục lọi thuốc.
Cô ngồi ở phòng khách uống thuốc, mẹ Nhan đi tiểu xong thấy cô, đi tới hỏi: "Sao con còn chưa ngủ?"
"Dạ dày con khó chịu, tìm thuốc uống." Nhan Tiêu vừa nói vừa cau mày xoa bụng.
Mẹ Nhan nghiêm nghị, lo lắng hỏi: "Sao lại khó chịu?"
Thời gian này cô không có nói cho ba mẹ biết chuyện của cô và bác sĩ Hoắc, muốn chọn một thời điểm thích hợp rồi nói sau, bây giờ không biết giải thích thế nào, dứt khoát hàm hồ nói cho qua chuyện: "Con và bạn đi ăn cơm, lỡ ăn nhiều quá."
Mẹ Nhan dở khóc dở cười trừng cô: "Lỡ ăn nhiều? Con ăn được bao nhiêu chẳng lẽ lại không biết?"
Nhan Tiêu nghĩ trong đầu Hoắc Trạch Tích gắp thức ăn cho mình, mình liền quên cự tuyệt, thật sự là "không cẩn thân ăn nhiều."
Nhưng cười: "Không có sao, hồi trước con còn ăn nhiều hơn nữa mà."
"Không biết xấu hổ còn nói nữa!" mẹ Nhan nhìn cô uống thuốc, ngáp ngáp.
Nhan Tiêu thấy vậy: "Mẹ đi ngủ trước đi, con uống thuốc xong là khỏe."
"Vậy con đi ngủ sớm chút, uống thuốc xong không hết thì mai đi khám bác sĩ." mẹ Nhan dặn dò đôi câu rồi trở về phòng.
Nhan Tiêu còn ngồi trong phòng khách, nhớ lại chuyện trước kia.
Đó là lúc cô học lớp tham gia sinh nhật bạn, cô cùng một nam sinh mập mạp trong lớp thi ăn, cô cầm mấy mâm lớn, càng về sau hai mắt càng trợn trắng, cho đến khi người kia chủ động nhận thua thì Nhan Tiêu mới không chịu nổi chạy về phía nhà vệ sinh mà ói.
Bây giờ nghĩ lại thiệt là ngu ngốc, tại sao hồi đó lại phải thi ăn với người ta chứ? Thắng thì được gì?
Sau này họp lớp còn thường xuyên bị nhắc tới, cô còn được đặt cho danh hiệu "đại ca dạ dày".
Hồi trước thấy hãnh diện, bây giờ thật ngu xuẩn.
Nhớ hồi lúc trước khi tốt nghiệp cao trung, mọi người đều nói thi lên đại học rất khó khăn, Nhan Tiêu cũng lo lắng cho tương lai của mình, cảm thấy nếu thi không được thì lên mạng làm blogger mỹ thực kiếm tiền cũng được...
Nhớ lại thì không nhịn cười được, không biết là tác dụng tâm lý hay gì mà Nhan Tiêu cảm thấy sau khi uống thuốc xong thì dạ dày bớt khó chịu, rón rén trở về phòng ngủ.
Cô theo thói quen mở di động lên, nhìn thấy có một cái tin nhắn ngắn.
Là bạn trong hội khiêu vũ gửi tới:
Ngày mai tụ họp đi, hai giờ chiều ở phòng cà phê Người Hầu Gái, đi hay không?
Nhan Tiêu trả lời: "Đi đi đi!"
Kết quả ngày hôm sau cô ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa, lúc đánh răng chợt nhớ hôm nay có cuộc hẹn, vội vàng trang điểm thay quần áo, làm xong thì chạy ra cửa.
Liên tiếp hai bữa chưa ăn mà không thấy đói, cô cảm thấy bữa tối hôm qua thật là có ích.
Phòng cà phê này là nơi bọn họ tụ tập, ông chủ có nuôi mấy con mèo, bình thường đưa đến tiệm cho mọi người chơi đùa.
Nhan Tiêu tới lúc đã có mấy người, lần này có Miêu Thúc mang hai người mới tới, mới mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy cô thì chào hỏi rất lễ phép.
Cô nhìn thấy người mới thì trào dâng xúc động: "Miêu Thúc, tớ nhớ lần đầu cậu dẫn tớ vào tớ cũng mới vị thành niên, cậu nói xem sao cậu lại kết gu trẻ tuổi như vậy hả?"
"Cậu nói cứ như tớ là tội phạm không bằng, tớ chỉ dẫn hai cô em này tới chơi mấy ván thôi, tớ nào có bỉ ổi như vậy?" Miêu Thúc cúi đầu điều chỉnh ống kính chụp hình, nói.
"Cậu thích trẻ vị thành niên, tớ thích tiểu chính thái!" Nhan Tiêu vừa nói vừa ăn một miếng kem dâu
Người vừa tới đủ liền bày game ra chơi. Nhan Tiêu hồi trước có chơi game tới vòng một trăm, chơi hai tuần lễ mà vẫn chưa được năm sao, tức giận dỡ bỏ game luôn.
Mới nhìn điện thoại của em gái bên cạnh, trong lòng hoàn toàn mất bình tĩnh: "Tại sao mỗi lần tớ rút bài đều rút phải vương tử có dáng dấp biến thái vậy?"
"Chắc là tại ăn ở đó." Miêu Thúc bên cạnh qua loa lấy lệ nói.
Nhan Tiêu không phục: "Nhân phẩm của tớ không có vấn đề gì nhá!"
"Được, vậy chúng ta chơi trò khác đi, coi nhân phẩm của cậu như thế nào?" Miêu Thúc đề nghị
...
Kết quả Nhan Tiêu không ngờ một đám người lại bắt đầu chơi trò "giết người" (giống như ma sói ở nước mình)
Cô nhớ đây là trò chơi hồi tiểu học, chính là phô bày kỹ năng diễn xuất...
Nhan Tiêu ván đầu bốc trúng cảnh sát, một người cảnh sát khác là em gái số , thấy Miêu Thúc có vẻ gian tà nên hai ngón tay đều chỉ vào Miêu Thúc là sát thủ.
Kết quả người chết lại là Nhan Tiêu, cô càng tin chắc cậu ta là sát thủ, ai ngờ Miêu Thúc bị chết oan uổng.
Ván này cảnh sát thất bại.
Hôm nay cô giống như là bị nguyền rủa vậy, vĩnh viễn đều là giết oan, không làm sát thủ lần nào.
Miêu Thúc bỏ đá xuống giếng: "Cậu còn nói cậu không sống sai nữa đi? Chỉ cần cậu làm cảnh sát là sát thủ lại thắng!"
"Đúng thiệt, Nhan Tiêu thua quá thảm hại!"
"Đổi trò chơi đi, tớ không tin hôm nay tớ lại như vậy!" Nhan Tiêu vén ống tay áo hùng hổ, " Chơi oẳn tù tì đi, cái này là sở trường của tớ."
"Tớ chơi với cậu, cậu nói trước nếu cậu thua thì bị gì đi?" Miêu Thúc nhìn cô, cười không có ý tốt.
Nhan Tiêu cũng cười: "Vậy cậu thua thì thế nào?"
Miêu Thúc buông tay: "Tớ thua thì tùy cậu quyết định, cậu thua... thì phải lên sân khấu nhảy điệu quỷ, để tớ quay lại đăng lên Internet."
Nhảy điệu quỷ...
Nhan Tiêu do dự, Miêu Thúc khiêu khích: "Sao vậy? Không tin tưởng nhân phẩm của bản thân mình à?"
"Ai sợ ai!" Nhan Tiêu uống một hớp nước, "Chơi chơi!"
Bình thường cô hay chơi oẳn tù xì lắm, tự nhận mình có công phu thâm hậu, lúc đầu chơi còn dùng ánh mắt đe dọa nhìn Miêu Thúc.
Miêu Thúc cười không nói, bên cạnh có mấy người cổ vũ.
Kết quả lúc đầu, cô biết kỹ thuật của Miêu Thúc không dỏm, sức phản ứng siêu nhanh, tốc độ tăng nhanh khiến những người bên cạnh muốn ngây người.
Chơi tới chơi lui, Nhan Tiêu mấy lần ra búa ra kéo toàn thắng, cô ra kéo, Miêu Thúc ra đấm nhưng tốc độ quá nhanh, Nhan Tiêu chưa phản ứng kịp, không đánh tự thua.
Miêu Thúc nắm quyền cười như điên.
Nhan Tiêu không phục: "Ba ván thắng hai thì mới được nha!"
"Ây, sao cũng được, dù sao cậu cũng thua!" Miêu Thúc chấp nhận, kết quả tiếp theo là Miêu Thúc thắng, ngay cả cơ hội gỡ hòa cô cũng không có.
Càng thấy đau lòng hơn là chuyện mọi người bên cạnh đều vui sướng khi mình gặp hoạn nạn!
"Nhảy "nhà máy Giang Nam đi! Cái đó siêu cấp hay!"
"Cái đó không hay đâu, nhảy "trách ba" đi!
Nhan Tiêu đổ mồ hôi: "Không! Tớ không nhảy cái đó đâu!"
Cuối cùng Miêu Thúc cũng lên tiếng: "Tớ nghĩ đến một cái!"
Nhan Tiêu hồi hộp, người này quá nguy hiểm, không thể không đề phòng.
Miêu Thúc: "Không phải hồi trước kêu cô ấy nhảy "não cô gái nổ tung" mà không nhảy đúng không? Bây giờ nhảy cái đó đi!"
Não cô gái nổ tung...
Nhan Tiêu cả người choáng váng, "Nhảy bài đó xong sẽ ngất đó!"
Tóm lại bài hát có tốc độ vô cùng điên cuồng đó!
"Không đâu, ngất thì chúng tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện!" Miêu Thúc vừa nói vừa cầm máy quay, kêu mọi người chuẩn bị nhạc.
Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt, "Các cậu quá đáng sợ!"
Nhưng sau đó mọi người mới nghiệm ra, người đáng sợ mới là cô!
Nhạc vừa cất lên, Nhan Tiêu đứng im như chết, hai giây sau đột nhiên bắt đầu hàng loạt động tác, tất cả mọi người đều sửng sốt, mấy giây sau cười như điên.
"Nhan Tiêu quả là tiểu hán tử! Quá chuyên nghiệp!"
"Đầu lắc lư như vậy sẽ không ói chứ?"
...
Kết quả cô nhảy hơn nửa bài thì vội vàng ôm đầu tóc bù xù vọt vào nhà vệ sinh.
Trong đời lần đầu nhảy cho tới ói...
Cô sẽ bị mọi người cười nhạo phải không?
Lần này video Miêu Thúc đăng lên không có cảnh cô vọt vào nhà cầu, càng xem càng giống như có người bệnh tâm thần đang nổi điên.
Lúc Miêu Thúc đăng lên, Nhan Tiêu chia sẻ lại. Đăng caption: Nhảy xong ói thật...
Rất nhanh liền có fan nhắn lại, phản ứng tương đối mãnh liệt:
"Cảm giác như đang coi video về người bệnh tâm thần..."
"Tiểu Nhan cô bị cái gì đả kích vậy hả?"
...
Nhan Tiêu dở khóc dở cười, nằm trên giường nhìn một lúc lâu, lại đột nhiên lướt qua một cái bình luận:
n: Sao lại thành như vậy rồi?