Nhan Tiêu học xong liền leo lên xe taxi đi tới bệnh viện, đi khám chỉ là cái cớ, nhìn Hoắc Trạch Tích mới là việc chủ yếu.
Bây giờ đã bốn giờ chiều, Nhan Tiêu nghĩ thứ hai chắc ít người, nếu không sẽ không gặp được Hoắc Trạch Tích, cô nhớ khoảng năm giờ anh sẽ tan làm.
Kết quả vào trung tâm thành phố thì kẹt xe, trên đường cái toàn là xe, cộng với ánh nắng chiều đỏ lòm rọi xuống, thật là thảm họa nhân gian.
Điện thoại Nhan Tiêu lúc sáng còn đầy pin, bây giờ còn dư không nhiều, trong khi chờ hết kẹt xe thì chơi ! Taptap cho đỡ buồn, còn lại bảy phần trăm thì cắn răng tắt điện thoại, sợ người khác gọi mà không nghe máy được.
giống trò Candy Crush
Thời tiết có chút oi bức, Nhan Tiêu vì tình hình giao thông cộng với khí trời làm bực bội, dứt khoát để cùi chỏ tựa cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đang lúc mông lung, Nhan Tiêu chợt nghe một tiếng bùm lớn, tỉnh ngủ mở mắt nhìn...
...
"Bác sĩ Hoắc chưa tan làm hả?" Nữ y tá mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, đi qua phòng khám thì thấy Hoắc Trạch Tích còn bên trong.
Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu lễ phép cười: "Còn có chút chuyện phải xử lý."
"Vậy tôi đi trước đây! Bái bai"
"Mai gặp lại."
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã là năm giờ một phút, không lẽ em ấy không tới bệnh viện tái khám?
Hoắc Trạch Tích lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Tiêu, nhưng bên kia đã tắt máy.
Đang tính để điện thoại xuống thì chợt rung lên, Hoắc Trạch Tích nhận lấy để bên tai: "Mẹ?"
"Con không sao chứ?" Mẹ Hoắc hốt hoảng hỏi
Hoắc Trạch Tích nghi ngờ: "Sao vậy mẹ?"
"Mẹ mới xem tin tức, gần chỗ con có xe bus bị nổ, sợ con đang trên đường gặp nguy hiểm..."
Mẹ Hoắc còn chưa nói hết thì đã bị cắt đứt: "Cụ thể là chỗ nào?"
"Xe bus số hai mươi ba bị nổ, hình như trạm ở viện khoa học kỹ thuật... Bây giờ con ở đâu?"
Xe bus số hai mươi ba...
Bến xe ở trường học Nhan Tiêu
Đầu bên kia nói gì anh đã không nghe rõ nữa, Hoắc Trạch Tích không chớp mắt một cái, sau đó cúp điện thoại.
...
Chiếc xe bus kia khi nổ vô cùng kinh khủng, chuyện tưởng chừng chỉ thấy trong phim điện ảnh mà giờ lại diễn ra trước mắt, Nhan Tiêu cứ tưởng mình đang nằm mơ, sửng sốt hồi lâu nhéo nhéo ngón tay mới phát hiện là thật.
Mọi người trên đường cũng không phản ứng kịp, mấy giây trước chiếc xe bus muốn quẹo cua nhưng lại đụng vào xe bên cạnh khiến xe lật, phút chốc vang lên hàng loạt tiếng la thất thanh, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Nhan Tiêu nói không ra lời, quên mất mình phải làm gì, lẳng lặng nhìn chiếc xe bị thiêu đốt kia, nhìn thấy người ở bên trong đang chen lấn nhảy ra, trên người lửa còn cháy hừng hực...
Cho đến khi tiếng còi của xe chữa cháy đến gần, Nhan Tiêu mới hoàn hồn, vội vàng cầm điện thoại muốn gọi điện cho Hoắc Trạch Tích nhưng phát hiện di động hết pin đã tự tắt nguồn.
Cả khu hỗn loạn, người trên xe đều rối rít xuống xe, có xe lại muốn mau chóng rời đi nên đường cái hoàn toàn bị lấp kín.
Nhan Tiêu không có cách nào đành xuống xe trước, lại quẹo trái quẹo phải đi khỏi đường xe chạy, đi dọc theo vỉa hè.
Bên này có rất nhiều người dân náo nhiệt xem, Nhan Tiêu không dám nhìn bên kia nữa, muốn đi xuyên qua đám người nhưng đám đông không ai nhường đường.
"Có thể cho tôi qua được không... Xin lỗi cho tôi qua..."
Một đám người tránh qua bên, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy bên tai om sòm, cả người mệt mỏi.
Muốn nhanh chóng đi qua, đột nhiên một cánh tay cầm cổ tay Nhan Tiêu, cô ngạc nhiên bị kéo ra khỏi đám người, hốt hoảng ngã vào một vòng tay.
Mùi bạc hà chanh cỏ...
Mùi hương quen thuộc trong trí nhớ, Nhan Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoàn toàn ngoài dự đoán, trực tiếp sững sốt.
"Nhan Tiêu..." Hoắc Trạch Tích cất giọng nói trầm thấp, ba phần kìm nén.
Anh vừa đuổi đến đã thấy ngã ba phía trước có chiếc xe bốc cháy, cửa kiếng không ngừng bay ra khói đen, lửa đã tắt, người bị thương được đem ra không ngừng, cả người không chỗ nào còn nguyên vẹn...
Anh không dám tưởng tượng, nếu như một người trong đó là Nhan Tiêu, anh sẽ phản ứng như thế nào, nên làm cái gì.
Khi suy nghĩ xấu chưa kịp diễn ra thì anh đã thấy trong biển người có một bóng dáng.
Thậm chí ngay cả anh cũng không biết, khi nhìn thấy cô thì anh như tìm lại được vật bị mất, vốn là đang căng thẳng hốt hoảng nhưng ngay tức khắc lại hoàn toàn dịu đi, bộ áo giáp sắt cũng đã cởi xuống.
Hoắc Trạch Tích chậm chạp không buông tay, Nhan Tiêu mới hiểu được rằng không phải mình vô tình ngã vào ngực anh, nỗi hốt hoảng cùng sợ hãi cũng biến mất.
Mạng sống yếu ớt biết bao nhiêu, mạch máu bị chặn lại sẽ chết, bệnh tim đột phát sẽ chết, cứ như vậy không làm gì ngồi trên một chiếc xe, nào ai biết được chỉ một giây sau đã bị vùi trong biển lửa, thậm chí không thể gặp người thân yêu nhất lần cuối.
Vừa nhìn thấy thảm cảnh như vậy diễn ra, Nhan Tiêu cảm thấy mình như vừa trải qua một trận sinh tử, cách cái chết gần như vậy mới phát hiện nhiều chuyện không thể đợi được.
Cái thành phố này mỗi ngày có biết bao nhiêu tai nạn diễn ra, lấy đi mạng của bao nhiêu người, vốn tưởng rằng đã bị tử thần mang đi nhưng sau một trận huyên náo đã tìm được người, ôm thật chặt.
Một cuộc bể dâu qua đi, Nhan Tiêu không báo trước đột ngột nói ra câu đầu tiên:
"Hoắc Trạch Tích, anh có thể thử bắt đầu với em không?"
Nhan Tiêu vừa dứt lời nhưng lại sợ anh sẽ như hai lần trước cự tuyệt mình, lại bổ sung: "Anh chỉ cần thử một chút thôi là anh sẽ thấy thích em mà."
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Tựa như qua một thế kỉ, cái thành phố này, toàn bộ ồn ào đều biến mất, ở hiện trường tai nạn còi vẫn còn báo động vang dội nhưng Nhan Tiêu lại khẩn trương đến mức không nghe thấy gì, bên tai yên tĩnh, yên tĩnh đến ù tai.
Đang yên lặng thì cảm giác được một bàn tay, nhẹ nhàng đem đầu Nhan Tiêu ấn trở lại ngực mình.
Giọng nói của anh phát ra khi trời trắng đen không rõ, đã tối rồi, giống như chỉ cần thổi một cái là tan biến
Nhưng Nhan Tiêu nghe rõ, câu nói kia là: "Vậy thử xem."
Âm thanh dịu dàng, lòng cô khẽ run lên.
Nhan Tiêu sợ nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch Tích: "Anh đồng ý rồi?"
Anh cúi đầu cười nhìn cô.
Phải dùng từ nào hình dung tâm trạng bây giờ đây?
Tựa như trong truyện cổ tích, kết thúc viên mãn.
Giống như cả thế giới bây giờ là của mình cô.
Nhan Tiêu không dám nhìn anh, ánh mắt rực rỡ lung linh, đột nhiên lại bật cười: "Em không bỏ cuộc đâu"
Hoắc Trạch Tích cười khẽ một tiếng, giọng nói gần như vậy, Nhan Tiêu thậm chí còn cảm giác được lồng ngực của anh mới rung lên một chút, cứ như đang nằm mơ.
Đến khi về nhà, Nhan Tiêu không dám đem chuyện này nói cho ai cả, nằm ngay đơ trên giường.
Nhớ lại từng cái biểu cảm, từng câu nói của anh.
Xác nhận được, đó là thật.
Vậy thử xem...
Có phải anh cũng thích mình không?
Hoắc Trạch Tích thích mình?
Càng nghĩ nhiều càng loạn, Nhan Tiêu lấy gối che đầu, muốn thét chói tai, muốn cười lớn, cuối cùng chỉ dám nghĩ trong đầu.
Chợt Nhan Tiêu nghĩ ra điều gì, đứng dậy tìm kiếm điện thoại.
Hôm nay mười một giờ anh sẽ phát trực tiếp, hoạt động đọc thư tình.
Đeo tai nghe lên nghe mấy bài hát giết thời gian, chờ tới khi mười một giờ thì vội vàng mở App, mong ngóng được nghe giọng của anh.
Khi đầu kia đã kết nối, Nhan Tiêu tắt hết đèn trong phòng, thính giác trở nên nhạy cảm hơn.
Yên tĩnh hai giây, bên kia đã vang lên âm thanh.
Giọng nói của anh như gần bên tai, bởi vì phát trực tiếp nên còn chân thật hơn nữa
"Lần đầu tiên thử phát trực tiếp mà đã nhận được nhiều lượt nghe từ mọi người, dành cả một buổi chiều để đọc thư, rất muốn nói cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã..."
Âm thanh trầm thấp, bình tĩnh ôn nhu nói ra, tựa như thời gian đang ngừng lại, có thể nhìn thấy anh ngay trước mặt, đang nằm nghiêng nhìn mình.
Anh đọc thư tình nhẹ nhàng, Nhan Tiêu ở bên đây cũng lẳng lặng cười.
"Còn hai phút nữa là hết thời gian."
Đọc xong bức cuối cùng, giọng nói lại vang lên.
Nhan Tiêu nghĩ, cho dù không đọc đến bức thư của mình thì cô cũng sẽ không thất vọng nhiều, chỉ tiếc nuối một ít thôi. Nhưng đến bây giờ Nhan Tiêu lại không thể không buồn.
Trầm mặc mấy giây nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia, giọng nói Hoắc Trạch Tích lại vang lên: "Anh biết em sẽ nghe anh nói..."
Nhan Tiêu phút chốc sững sốt.
"Có câu nói rằng: anh biết em sẽ đến, cho nên anh chờ. Thật ra anh thấy câu trả lời tốt nhất là, anh biết em sẽ đến, cho nên anh vẫn luôn không rời đi."
Nhan Tiêu sững sốt thật lâu, giọng nói đã biến mất, chỉ còn tiếng dương cầm lẻ loi quanh quẩn bên tai.
Cô lại đột nhiên cười lên.
Nhan Tiêu không biết là có phải Hoắc Trạch Tích đang đáp lại thư tình của cô hay không, nhưng lại thấy trong góc nào đó của lòng mình, một bông hoa tươi thắm đang dần nở ra.
...
Ngày hôm sau Hoắc Bình Quả hẹn Nhan Tiêu ra thành cổ chơi, vốn là chỉ có hai người, nửa đường lại có thêm Gia Gia trở thành ba người.
Hoắc Bình Quả lái xe, Nhan Tiêu bị Gia Gia mặt dày mày dạn kéo tới ngồi phía sau cùng nó chơi đùa, vì vậy chơi suốt cả nửa tiếng đồng hồ, đến khi Gia Gia chơi mệt mỏi rồi ngủ, Nhan Tiêu cũng dựa lưng nghỉ ngơi.
"Sinh con trai thật là khó khăn, ngày thường nghịch ngợm không chịu nổi, em không muốn để ý tới nó nữa." Hoắc Bình Quả từ kính chiếu hậu nhìn Nhan Tiêu, cười nói
"Có người mẹ nào như em không? Tình thương của mẹ đâu rồi?" Nhan Tiêu uể oải cười.
Hoắc Bình Quả cười hai tiếng, lại nhìn cô: "Làm sao vậy, mệt rồi hả?"
"Bây giờ đầu óc của chị không được bình thường, chắc là nãy chơi hứng quá." Nhan Tiêu vừa nói vừa xoa huyệt Thái dương.
Hoắc Bình Quả không ngừng cười được, cười xong còn nói một câu danh ngôn: "Có câu "làm người phải biết nói không" chị có biết không?"
"Chị mà nói không với con trai em thì nó một khóc hai nháo, chịu không nổi" Nhan Tiêu phẩy tay
"Chị lấy anh em ra dọa, nói cậu nó sẽ đánh nó là nó nghe theo liền."
Nghe lời này Nhan Tiêu lại thấy hứng thú, ngồi dậy: "Ai? Ý em là sao? Bác sĩ Hoắc cũng đánh Gia Gia nữa hả?"
Bình thường nhìn anh rất cưng chiều Gia Gia mà!
Hoắc Bình Quả giải thích: "Nói đánh thì thật ra cũng không phải vậy, chị biết anh em mà, trưng ra bộ mặt lạnh lùng thì người khác chỉ muốn cách ra ảnh tám trăm mét, còn có em ở bên cạnh hù nó, đảm bảo phải sợ."
Nhan Tiêu lặng lẽ cười, cô còn chưa đem chuyện hôm qua nói cho ai cả, không biết tại sao vẫn cảm thấy không chân thật, hoặc là không biết nên nói ra như thế nào.
Nhưng không biết quan hệ của mình củng Hoắc Trạch Tích là gì, không cự tuyệt mình là chắc là quan hệ bạn trai bạn gái? Nhưng mà anh cũng không có nói rõ...
Nhan Tiêu đẩy kiếng xe xuống cho gió lạnh thổi vào, mặt đầy tâm sự.
Từ kính chiếu hậu nhìn xuống Nhan Tiêu, gương mặt như đang suy nghĩ, có khi lại nhoẻn miệng cười, Hoắc Bình Quả bị hù giật mình: "Nhan Tiêu chị nghĩ gì vậy?"
"Chị đang nghĩ về đời người." Nhan Tiêu trả lời qua loa, lại cảm thấy có lý, suy nghĩ về chung thân đại sự cũng là suy nghĩ về đời người.
Hoắc Bình Quả không tin bỉu môi: "Chị đang nghĩ về anh em chứ gì?"
Dùng từ sai rồi. Rõ ràng là nhớ chứ không phải nghĩ!
Đúng là Hoắc Trạch Tích là cả một vấn đề cần phải suy nghĩ.
Nhan Tiêu không lên tiếng, Hoắc Bình Quả ngầm thừa nhận, còn nói: "Đi chơi mà nghĩ nhiều như vậy làm gì, làm người mà, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ."
"Em mà cũng nói câu như vậy nữa à?"
"Trước kia có cùng Gia Gia coi, cảm thấy heo còn thông minh hơn người nhiều." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa nhìn đường, "sắp tới rồi nè!"
Gia Gia còn ngủ say, Nhan Tiêu khom người nhìn Gia Gia không phản ứng, lại chọc chọc vào người thằng bé, "Mau tỉnh lại đi nào, tới chỗ rồi!"
Gia Gia cau mày nhưng không nhịn được bật cười, né tránh cánh tay của cô, đã thức dậy.
Ngừng xe bên ngoài trấn cổ, Nhan Tiêu dắt Gia Gia xuống xe, Hoắc Bình Quả nhìn thời tiết, lại lấy kính mát đeo lên.
Không phải cuối tuần nên người không nhiều, thời tiết không lạnh không nóng rất thích hợp, đi vào hết sức mát mẻ, cửa tiệm bốn phía giản dị, dày đặc hơi thở Trung Quốc cổ xưa.
Nhan Tiêu đã tới đây cùng bạn bè một lần, phát hiện thay đổi không ít, vừa nhìn vừa hỏi Hoắc Bình Quả: "Tại sao lại tới đây chơi?"
"Không khí tốt, thanh tịnh nữa." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa kéo Nhan Tiêu vào một cửa hàng đồ cổ.
"Vậy tại sao lại là chị?" Nhan Tiêu lại hỏi
Hoắc Bình Quả giống như không thiếu bạn bè, hơn nữa hai người họ biết nhau cũng không lâu.
Hoắc Bình Quả nhìn từng hàng gốm sứ, "Bởi vì ở cạnh chị rất thoải mái."
"Chẳng lẽ em chơi chung với bạn không thoải mái hả?"
Cầm lên một cái thải hội huân, Hoắc Bình Quả tò mò quan sát một hồi, rồi liếc nhìn chằm chằm Nhan Tiêu:" Đúng vậy, thật ra quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng chỉ muốn đi ra ngoài chơi cùng chị thôi."
một loại nhạc cụ của Trung Quốc, phát ra âm thanh như tiếng chim để bẫy thú rừng
Nhan Tiêu sáng tỏ gật đầu, nhìn Hoắc Bình Quả rất thích đồ thủ công, lại giúp cô ấy hỏi chủ tiệm: "Cái này là gì vậy?"
"Là huân, là loại nhạc cụ xưa nhất." Chủ tiệm đi tới giới thiệu
"Em thích không?" Nhan Tiêu hỏi Hoắc Bình Quả
"Sao vậy, mua cho em hả?" Hoắc Bình Quả trêu chọc
"Em thích thì đương nhiên sẽ mua cho em." Nhan Tiêu vừa nói vừa để ông chủ bọc lại, Hoắc Bình Quả cũng không khách sáo, hai người lúc đi ra ngoài cũng mém quên Gia Gia, cậu bạn nhỏ đang khom người nhìn hoa sen.
Thấy hai người đi ra, Gia Gia chạy lại đòi mẹ mua kẹo hồ lô, mua rồi mới lên đường chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Nơi ăn cơm là một tòa lầu các, đặt bàn ở cạnh cửa sổ, từ trong nhìn ra ngoài có thể thấy cây cầu nhỏ nước đang chảy qua, toàn bộ cảnh đêm ở trấn cổ cũng thu vào tầm mắt.
Sắc trời đã tối, trên mái hiên ngoài phố cũng chớp tắt đèn lồng, cờ bay phấp phới, pháo hoa sáng rực.
Nhan Tiêu nói chuyện phiếm với Hoắc Bình Quả còn lâu hơn thời gian ăn cơm, Gia Gia ngoan ngoãn ở một bên ăn uống, ăn no rồi mà hai người vẫn còn nói chuyện liền lấy điện thoại Nhan Tiêu chơi trò chơi.
Trò chuyện xong xuôi mới phát hiện bên ngoài đã tối, Nhan Tiêu xem giờ thầm kêu nguy rồi: "Ngày mai chị còn có lớp!"
Hoắc Bình Quả đang tính ở đây ngủ một đêm, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nhan Tiêu: "Gấp dữ vậy hả? Ngày mai về sớm một chút là được rồi nhỉ?"
"Không biết, hay là bây giờ về đi?" Nhan Tiêu lo lắng.
Hoắc Bình Quả đáp một tiếng, trả tiền rồi lái xe về.
"Xin lỗi, lần này thời gian hơi gấp, không chơi thoải mái được." Nhan Tiêu có chút áy náy, đã trễ thế này còn bắt Hoắc Bình Quả đưa mình về nhà.
Hoắc Bình Quả lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, vô tình cười: "Có gì đâu, cũng đi một vòng rồi, ngày khác lại chơi nữa."
Kết quả đến chỗ đậu xe không thấy tung tích xe đâu, chỗ xe đậu thì có vết phấn viết bảng số xe, còn có giấy phạt, ghi dừng xe sai chỗ đã bị kéo đi.
...
Nhan Tiêu: "Hóa ra là em dừng xe ngoài lề đường?"
Hoắc Bình Quả: "Vậy làm sao bây giờ?"
Nơi này ở ngoài ngoại ô, bây giờ trời đã tối, xe taxi không có, xe chạy qua cũng lác đác mấy chiếc.
Đừng nói là về nhà, tìm đồn công an cũng không thấy.
"Vậy chị ở đây nhìn xem có taxi hay không, em gọi cho chồng em cái đã." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
Kết quả chưa được ba mươi giây Hoắc Bình Quả đã cúp điện thoại: "Quên mất anh ấy đi Thượng Hải công tác rồi... Nhưng mà không sao đâu, để em gọi cho anh hai."
Nghe nói như vậy thì Nhan Tiêu lập tức khẩn trương, "Em, em gọi điện thoại cho anh ấy làm gì? Đã trễ thế này mà còn đến đón chúng ta?"
"Bây giờ còn chưa tới chín giờ, anh em chưa ngủ đâu, nếu không thì đâu còn cách nào." Hoắc Bình Quả vừa nói xong thì đầu kia đã bắt điện thoại.
Nói rõ nguyên nhân kết quả, Hoắc Bình Quả nhẫn nhục chịu bị mắng nghe xong điện thoại, nhìn Nhan Tiêu giơ tay lên "ok": "Anh em nói sẽ đến đón chúng ta, nửa tiếng nữa."
Nhan Tiêu chần chừ gật đầu, Hoắc Bình Quả còn nói: "Anh ấy còn nói em dẫn chị ra ngoài chơi, nói xương chị chưa lành hẳn, chửi em đầu óc loạn dừng xe lung tung, nói chung mắng em một tràng."
Nhan Tiêu trong đầu nghĩ buổi tối còn phải ra ngoài đón người, ai cũng sẽ khó chịu, trong lòng yên lặng bắt đầu hốt hoảng.
Biết anh còn quan tâm mình như thế, lại không khỏi kích động.
"Dì Nhan Tiêu dì cứ đi qua đi lại làm con chóng mặt quá!" Gia Gia tay chống cằm đứng ở ven đường, không rời mắt nhìn Nhan Tiêu
Nhan Tiêu dừng bước, ngược lại Hoắc Bình Quả ở kế bên còn nói thêm vào: "Để cho dì Nhan Tiêu kích động một hồi đi, nam thần của dì ấy sắp đến rồi."
"Nam thần là ai?" Gia Gia mặt đầy thắc mắc.
Nhan Tiêu nhìn cô một cái, Hoắc Bình Quả cười không nói nữa, Gia Gia lại tiếp tục truy hỏi.
Cách rất xa đã thấy xe của Hoắc Trạch Tích đang tới, anh tắt đèn pha lại gần, Nhan Tiêu kéo Gia Gia, Hoắc Bình Quả đi ra phía trước, kéo cửa phía bên ghế phụ ra, dừng một giây rồi nhìn Nhan Tiêu: "Chị ngồi đây đi."
Nhan Tiêu còn chưa lên tiếng Gia Gia đã kháng nghị: "Con muốn dì Nhan Tiêu ngồi phía sau chơi cùng con."
Hoắc Bình Quả trừng mắt nhìn Gia Gia nhưng không có tác dụng, Nhan Tiêu lại tiếp tục ngồi phía sau.
"Về nhà?" Hoắc Trạch Tích hỏi
Nhan Tiêu nghe giọng của anh, trong lòng mềm nhũn, Hoắc Bình Quả trả lời: "Dĩ nhiên là về nhà rồi."
Anh chuyển động tay lái quay đầu, "Anh hỏi Nhan Tiêu "
"Ừ, về nhà." Nhan Tiêu bị gọi tên, mau chóng trả lời rồi cười thầm trong lòng.
Tâm trạng thật là ngọt ngào.
Dọc theo đường đi Gia Gia lại muốn chơi trò chơi, lần này Nhan Tiêu kiên quyết nói No, thử nghĩ nam thần ở bên cạnh mà còn ngu đần chơi trò trẻ con, không muốn sống...
Gia Gia đang tính làm loạn thì bị Hoắc Bình Quả cảnh cáo: "Con mà không ngoan thì sau này dì Nhan Tiêu sẽ không chơi cùng con nữa."
Cái miệng nhỏ nhắn từ từ thu hồi lại, Gia Gia đột nhiên lại nhớ, nhìn Hoắc Trạch Tích, "Cậu, con muốn hỏi cậu một vấn đề."
Hoắc Trạch Tích không chớp mắt, "Vấn đề gì?"
Gia Gia: "Có phải cậu là nam thần không ạ?"
Nhan Tiêu: "..."
What?!
"Mẹ mới vừa nói..."
Gia Gia đang muốn nói tiếp lại bị Nhan Tiêu che miệng, "Gia Gia miệng con dính kẹo hồ lô, để dì giúp con lau nha, ngoan!"
Gia Gia đang muốn gỡ tay Nhan Tiêu, cô lại dời đi sự chú ý của đứa nhỏ: "Dì chỉ con một trò chơi nha!"
"Trò chơi gì?" Quả nhiên mắc câu.
"Xem ai ngủ nhanh nhất!" Nhan Tiêu dụ đỗ Gia Gia
Hoắc Bình Quả không nhịn được bật cười, Gia Gia nghi ngờ: "Đây là…trò chơi?"
Nhan Tiêu tự thử trước, lặp tức nằm xuống giả bộ ngủ.
Vốn tưởng rằng Gia Gia sẽ học mình bắt chước ngủ, không nghĩ thằng nhóc này lại len lén đi chọc lét mình, Nhan Tiêu vốn sợ nhột, lập tức la lên một tiếng, Gia Gia đánh lén thành công, cười khanh khách.
Không thể nhịn nổi nữa!
Nhan Tiêu bất chấp tất cả lập tức đánh trả, hai người ở phía sau náo loạn.