Gần đây Nhan Tiêu có điểm lạ. Các bạn cùng phòng không hẹn mà cùng có tư tưởng
Từ sau khi cuối tuần cô về nhà rồi lên, không chỉ không trốn học mà mỗi ngày còn luyện tập khiêu vũ say mê, thật là chăm chỉ khiến người khác tức lộn ruột.
Mặc dù chăm chỉ là rất tốt, nhưng cả người cô đều trong trạng thái---
"Nhan Tiêu?" Tiểu Giai đưa năm ngón tay quơ quơ trước ánh mắt trống rỗng của Nhan Tiêu
Nhan Tiêu lấy lại tinh thần, lại múc một muỗng cơm cà ri bỏ vào trong miệng, biểu tình nhàn nhạt.
"Sao cậu gần đây ăn cơm mà cũng có thể bước vào cõi thần tiên vậy?" Tiểu Giai lo lắng nhìn cô.
"Đại khái... là ngủ không ngon." Nhan Tiêu cười an ủi Tiểu Giai "Không sao đâu."
Từ mấy ngày trước sau khi bày tỏ bị cự tuyệt, loại chuyện này đã chẳng lạ lùng gì, không riêng gì ngẩn người khi ăn cơm, lúc đang luyện tập giang chân cũng ngẩn người, khi đi học cũng ngẩn người, trước khi ngủ cũng ngẩn người, theo như lời của Nhiếp Sơ Sơ là tinh thần của Nhan Tiêu bất bình thường.
"Có phải bởi vì mấy ngày nay cậu không nghe kênh radio của Zain hay không?" Nhiếp Sơ Sơ dè dặt hỏi
"Qua mấy ngày thì quen thôi." Nhan Tiêu ngược lại nói ra lời rất trấn tĩnh.
Nhưng qua mấy ngày nữa, không giảm mà trạng thái bệnh tình có chút tăng thêm, đạt đến cấp bậc xuất thần nhập hóa.
Hôm đó bỗng phát sinh chuyện, Nhan Tiêu ở bên cửa sổ phơi vớ. Nhan Tiêu lấy vớ móc vào sào phơi đồ, kết quả vớ chưa móc vào thì cô đã giẫm phải băng ghế ngồi, nửa người ở bên ngoài, trợt chân rơi xuống.
Hên là Nhan Tiêu ở lầu hai, cách mặt đất chỉ có ba bốn thước, té vào trong bụi cỏ, đau nhứt mấy giây rồi hôn mê mất đi tri giác.
Bị đưa đi bệnh viện, nữ sinh ở kí túc xá bùng nổ, liên hệ với các loại phản ứng thất thần gần đây của Nhan Tiêu, đưa ra lời đồn từ "Nữ thần khiêu vũ đại học X bởi vì uất ức tự sát không thành công" mở rộng biến thành "Nữ thần khiêu vũ đại học X bởi vì thất tình uất ức tự sát không thành công."
Tin vịt truyền bá rộng rãi khắp trang web trường, chúng trai tơ rối rít lên diễn đàn bày tỏ "Người làm tổn thương nữ thần là ai? Là đàn ông ra đây một chọi một!"
Nhiếp Sơ Sơ mới nhìn thấy cái tin tức thiếu chút nữa bị dọa chết, trước tiên chạy tới bệnh viện, Nhan Tiêu vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, ba mẹ Nhan Tiêu cũng chạy tới, mẹ Nhan gấp tới bật khóc, hỏi Nhiếp Sơ Sơ và bạn cùng phòng của cô rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Kết hợp lời báo cáo các cử chỉ dị thường gần đây của Nhan Tiêu cùng lời bổ sung của Nhiếp Sơ Sơ về việc Nhan Tiêu tỏ tình thất bại, mọi người nhất trí cho ra kết luận: người nam nhân kia đã khiến tâm tình Nhan Tiêu bị tổn thương dẫn đến cô ưu tư uất ức muốn nhảy lầu tự sát.
Mà người đàn ông thần bí cặn bã khiến nữ thần tổn thương, giờ phút này đang làm việc tại lầu một phòng , không biết trời đất gì.
Vẫn là Nhiếp Sơ Sơ kịp phản ứng, dẫu sao lần trước bị vu oan làm ăn trộm bị bắt khiến cô không thể xóa nhòa.
Chẳng qua Nhiếp Sơ Sơ cũng biết, bộ dạng ba mẹ Nhan Tiêu cuống cuồng lên, nói ra sự thật do Hoắc Trạch Tích làm ra là một chuyện không sáng suốt.
Từ phòng cấp cứu đi ra, Nhan Tiêu lại đưa về phòng bệnh, kết quả chẩn đoán khá tốt, xương bắp chân bị bó lại và não chấn động nhẹ, không tính là nghiêm trọng.
Giữa trưa một đống người ngồi trên mép giường, Nhan Tiêu mở mắt ra thấy chiến trường thì bị dọa, mơ mơ màng màng nói chuyện: "Mọi người... sao lại ở đây?"
"Sẽ không bị mất trí nhớ chứ? Bác sĩ mau tới! Con gái tôi giống như bị mất trí nhớ rồi!" mẹ Nhan vừa nói vừa gân giọng kêu bác sĩ, một bên hốt hoảng hỏi Nhan Tiêu: "Tiêu Tiêu, biết ta là ai không?"
Nhan Tiêu: "..."
"Tại sao không nói chuyện a! Tiêu Tiêu..." vừa nói xong đã che miệng khóc thút thít.
"Mẹ! Mẹ khóc cái gì vậy? Con đâu có chết!" Nhan Tiêu vừa nói vừa giơ tay giúp mẹ lau nước mắt, lại bị ba Nhan đè tay xuống: "Đừng lộn xộn, đầu óc con còn chưa hồi phục đâu!"
Đầu óc...
"Đầu óc con làm sao?" Nhan Tiêu nghe cha nói những lời này hết hồn.
"Não chấn động một chút, con nói xem con..." Ba Nhan đang muốn hỏi chuyện cô nhảy lầu, suy nghĩ một chút rồi dừng lại, hóa thành một tiếng thở dài.
"A Tiêu, cậu không biết đâu, lúc nghe tin tức từ trường của cậu, tớ bị hù sợ muốn chết!" Nhiếp Sơ Sơ ngồi ở mép giường kéo tay Nhan Tiêu: "Không có sao là tốt rồi!"
Chuyện mới xảy ra trong nháy mắt mà đã truyền xa vậy rồi? Nháo lớn dữ vậy?
Nhan Tiêu nhìn về phía bạn cùng phòng, dùng ánh mắt hỏi.
Tiểu Giai mặt đầy lo lắng giải thích: "Tất cả các bạn học ở trường đều đặc biệt quan tâm tới cậu, vừa rồi ở dưới lầu có rất nhiều người muốn lên thăm đều bị chúng tớ khuyên ở lại, cậu dưỡng bệnh thật tốt là được rồi, lần sau tâm trạng không tốt phải nói cho bọn tớ biết, đừng hành động dại dột như vậy nữa!"
Sao nghe cứ có vẻ lạ lạ?
Nhan Tiêu cau mày, trong đầu không biết các bạn ở trường học nghĩ như thế nào, chắc là không biết cô nhặt vớ mà té xuống lầu đâu hả? Biết thì mất mặt lắm.
Suy nghĩ một chút Nhan Tiêu hỏi: "Chuyện tớ té xuống lầu không có người nghĩ kì quái đâu đúng không?"
Mọi người đứng đó nhìn nhau, mẹ Nhan Tiêu mở miệng trước: "Đừng sợ, mặc dù mọi người đều biết nhưng cũng đều rất quan tâm con, con đừng suy nghĩ nhiều!"
Nhan Tiêu lại cảm thấy mơ mơ màng màng: "Không phải, bọn họ biết cái gì?"
"Biết chuyện cậu tỏ tình thất bại nên nhảy lầu a!" Tráng Tráng ở một bên không nhịn được nói ra chân tướng.
Nhan Tiêu: "..."
Khoan khoan, hình như não sau khi chấn động còn để lại di chứng, làm sao mình phản ứng không kịp?
Đối mắt với những đôi mắt trong phòng, Nhan Tiêu có chút lờ mờ: "Ai nói tớ là vì chuyện đó mà nhảy lầu?"
Mặc dù sự thật nghe có vẻ hoang đường nhưng so với việc thất tình nhảy lầu nghe còn lọt tai hơn.
"Không phải tại vậy hả?" Nhiếp Sơ Sơ mở lời đầu tiên
"Tớ..." Nhan Tiêu không nói nổi nữa, "Trí tưởng tượng của mọi người thật tốt nha!"
Vậy không lẽ cả trường đều cho rằng cô bởi vì một người đàn ông mà đau buồn muốn chết dẫn đến nhảy lầu tự tử hả?
Lần này nhảy vào sông Amazon cũng rửa không sạch a...
...
Mà giờ phút này ở lầu dưới bệnh viện:
Y tá A: "Nghe nói chưa? Trên lầu có người nữ sinh bởi vì thất tình mà nhảy lầu tự tử đó. Tố chất tâm lí nữ sinh bây giờ cũng kém quá."
Y tá B: "Tớ cũng vừa nghe nói do tỏ tình bị cự tuyệt mà nhảy lầu đó!"
Y tá C: "Nhảy lầu mà lại chọn lầu hai? Rõ ràng là muốn gây động tĩnh tới cái người nam kia!"
"Tên là gì nhỉ? Nhan Tiêu?"
"Hình như là vậy, chờ lát nữa tớ lên lầu nhìn thử xem..."
Còn chưa thỏa luận xong các cô đột nhiên thấy Hoắc Trạch Tích đứng sửng sốt ngoài hành lang.
Chưa kịp chào hỏi, các cô đã nhìn thấy biểu tình thâm trầm của anh, anh đang nhanh chóng đi về thang máy phía đối diện, nhấn nút lên lầu.
Các y tá trố mắt nhìn nhau.
Kể xong ngọn nguồn câu chuyện, Nhan Tiêu cảm thấy hết sức mệt mỏi, mà phản ứng là:
Nhiếp Sơ Sơ nén cười, ba mẹ hoài nghi, bạn cùng phòng còn đang mơ màng.
Ừ, đã làm sáng tỏ xong rồi.
Đang tuyệt vọng trong lòng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới ba tiếng gõ cửa, thấy rõ người đi tới, Nhan Tiêu suýt nữa ngất xỉu.
Hoắc Trạch Tích mặc áo bác sĩ nên ba mẹ Nhan còn tưởng là bác sĩ đến xem bệnh tình, mẹ Nhan vội vàng nói rõ tình huống: "Con bé mới vừa tỉnh, có lẽ còn hơi mơ màng, bác sĩ khám thử một chút đi!"
Nhan Tiêu trực tiếp đứng hình, nhìn chằm chằm Hoắc Trạch Tích một câu cũng không nói được.
Hoắc Trạch Tích đứng ở đó, biểu tình âm trầm hiếm thấy, cứ lãnh đạm nhìn Nhan Tiêu.
Nhiếp Sơ Sơ kịp thời phát huy tình đồng chí vội vàng kêu lên: "Bác sĩ Hoắc? Sao anh lại tới đây?"
Nhan Tiêu: "..."
Mẹ Nhan hồi hồn lại, kinh ngạc nhìn Hoắc Trạch Tích: "Cậu là..."
"Chào cô chú, con là Hoắc Trạch Tích." Giọng nói anh hòa hoãn, tự giới thiệu mình.
Đối với ba Nhan mà nói, Hoắc Trạch Tích xuất hiện nhất định là đống lửa cháy sạch lại dội vào một thùng dầu, trong lòng có lửa đốt, giọng không hòa nhã: "Ai kêu cậu tới?"
Nhan Tiêu vừa nghe giọng của cha, bị sợ phải kêu to: "Ba! Con muốn ăn khoai lang nướng ở dưới lầu, ba đi xuống mua cho con được không?"
Vừa nghe là biết con gái đang che chở cho tiểu tử này, mẹ Nhan cũng khuyên ba Nhan: "A Tiêu muốn ăn, ông xuống lầu mua đi."
Thuận tiện bóp tay ông một cái, dùng ánh mắt ra hiệu.
Ba Nhan liếc Hoắc Trạch Tích một cái, không nói chuyện, buồn bực đi ra ngoài.
Nhan Tiêu dùng ánh mắt tỏ ý kêu Nhiếp Sơ Sơ cùng các bạn ra ngoài, Nhiếp Sơ Sơ còn muốn đôi co nhưng vẫn kéo các bạn cùng ra.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn mẹ con Nhan Tiêu và Hoắc Trạch Tích, bầu không khí thoáng đạt trở lại.
Nhan Tiêu ngồi trên giường bệnh, cúi đầu không nói lời nào, mẹ Nhan lên tiếng phá vỡ bế tắc: "Bây giờ dì mới nhớ là con làm ở bệnh viện này đó, bao nhiêu năm không gặp rồi..."
Hoắc Trạch Tích dừng hai giây, trực tiếp hỏi: "Dì, bây giờ em ấy như thế nảo rồi?"
Mẹ Nhan nói: "Không sao, bó bột xương bắp chân, não chấn động nhẹ, tổng thể không có gì đáng ngại."
Hoắc Trạch Tích nhìn cái chân trái của Nhan Tiêu treo lơ lửng, tầm mắt lại chuyển tới nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô.
Mẹ Nhan hiểu cái gì nên xoay người muốn đi: "Vậy dì đi ra ngoài trước, bác sĩ Hoắc cứ khám cho Nhan Tiêu đi nha!"
Sau khi nghe tiếng đóng cửa Hoắc Trạch Tích mới hơi trầm xuống mở miệng: "Em cảm thấy như vậy đáng giá lắm sao?"
Nhan Tiêu ngẩng đầu, Hoắc Trạch Tích dường như đang tức giận, trong nhất thời cô không biết nên nói cái gì.
"Anh đã thấy rất nhiều bệnh nhân, vì có thể lưu lại trên thế giới này mà mỗi ngày đều chịu đựng hành hạ. Vậy còn em, xem mạng sống là đồ chơi sao?"
Giọng nói anh nghiêm nghị, hình như đang đè nén ưu tư.
"Em không có ý nghĩ muốn tự sát!" Nhan Tiêu cau mày nhìn anh
"Vậy tại sao em phải làm như vậy? Cho là có thể khiến anh áy náy?"
Biểu tình của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đi thẳng vào vấn đề chất vấn.
Nhan Tiêu chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn loạn, muốn giải thích, nhưng trong lòng đang từ từ lan tràn một cảm giác đau khó tả: Không cần phải giải thích, tóm lại anh đã nghĩ cô như vậy, chắc hẳn ở trong lòng anh cô là một người bốc đồng như vậy rồi.
Nhan Tiêu nằm xuống, quay sang đưa lưng về phía Hoắc Trạch Tích: "Em muốn ngủ."
Cô nghiêng đầu, trên gối ướt đẫm, đem nửa mặt vùi vào trong chăn, không lên tiếng.
Chỉ cần anh nói một câu đã khóc, mình thật là không có tiền đồ... Nhan Tiêu bắt đầu ghét bản thân mình.
Hoắc Trạch Tích yên lặng hồi lâu, Nhan Tiêu cũng không lên tiếng, bầu không khí giằng co.
Cuối cùng Nhan Tiêu hít sâu một hơi: "Em không có nghĩ muốn làm anh áy náy, nếu như chuyện này quấy rầy đến anh, em chỉ có thể nói là không phải tại anh..."
Lời nói tận lực kéo xa khoảng cách, Hoắc Trạch Tích không nói gì. Giữa hai người có cái gì đó đang lôi kéo.
Tiếng hít sụt sịt của Nhan Tiêu ở trong chăn, nghe mơ mơ hồ hồ.
Chần chừ mấy giây, Hoắc Trạch Tích quỷ thần xui khiến đến gần mép giường, giơ tay vén cái chăn đang che mặt Nhan Tiêu lên, cô lại dùng tay che mắt, muốn đem chăn kéo về lại bị Hoắc Trạch Tích nắm cổ tay kéo lại: "Bây giờ lại nói xin lỗi với anh? Như vậy là xong chuyện rồi sao?"
Không kìm nén được nữa, Nhan Tiêu thút thít nói: "Dù sao em nói gì hay làm gì cũng sai, vậy anh nghĩ thế nào thì nghĩ..."
Nói mới được một nửa giọng nói đã nghẹn ngào.
Kìm nén mỗi đêm không được nghe âm thanh của anh để tâm tư không nghĩ tới anh nữa, đè nén tình cảm tận sâu trong lòng, cô cũng không biết nên làm gì nữa.
Khổ sở và thất vọng tích lũy trong lòng giờ khắc này đã tìm được cửa ra.
"Em cảm thấy như vậy rất vô nghĩa, thích anh ba năm, rốt cuộc gặp được nhưng cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng cẩn thận, vậy anh nói cho em biết đi em phải làm sao bây giờ?"
Nhan Tiêu vừa nói vừa che mắt, không ngừng khóc.
Hoắc Trạch Tích phút chốc ngẩn ngơ, bàn tay cầm tay Nhan Tiêu dần dần buông.
"Từ lúc bắt đầu nghe kênh radio của anh ba năm trước, mỗi tối em đều nghe, cho nên lúc ở bệnh viện gặp anh rất nhanh liền nhận ra đó là anh... Em rất sợ sau khi biết anh sẽ không thích em, cho nên không dám nói gì, nhưng bây giờ em phát hiện em vẫn khiến anh khốn khổ, em xin lỗi..."
Nhan Tiêu liên tục nói một tràng, giống như đang lầm bầm lầu bầu, sau đó dừng lại hít sâu một hơi; đem hết tâm sự nói ra cho nhẹ lòng cũng được xem là một loại dũng cảm.
Hoắc Trạch Tích chậm chạp không lên tiếng, Nhan Tiêu chậm rãi lấy tay che mắt mình ra, thấy anh hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô, con ngươi đen nhánh thâm thúy, Nhan Tiêu nhìn nhưng không hiểu.
Lỡ nói ra hết rồi không lẽ anh cảm thấy phiền ư?
Không biết phải đối mặt với Hoắc Trạch Tích như thế nào, Nhan Tiêu quay đầu, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, "Em muốn nghĩ ngơi, bác sĩ Hoắc không cần đứng đây nữa đâu."