Đi đến bên bờ sông, phía trước đã thoáng thấy thuyền hoa của nhà Vương Hiến Chi, ta quay đầu nói với huynh ấy: “Cảm ơn huynh đã đưa muội về đây, giờ huynh về đi, hôm nay đã khuya rồi, về phải nghỉ ngơi cho cẩn thận đó.”
Hiến Chi nhìn dòng sông tối om và đèn đuốc hai bên sông, lo lắng nói: “Qua sông rồi còn phải đi một đoạn xa nữa, tối lửa tắt đèn, một mình muội đi sao được? Ta đưa muội về nhà rồi mới về.”
Ta vội ngăn Hiến Chi lại: “Không sao đâu, đi bao nhiêu lần rồi, buổi tối trong thành cũng rất an toàn, đừng lo.”
“Không được”, Hiến Chi nói xong thì cũng nhảy luôn lên thuyền, sau đó đưa tay cho ta nói: “Lên đi, ta đưa muội qua sông, nếu không tận mắt thấy muội đi vào cổng nhà thì dù ta có về cũng không thể an tâm đi ngủ được.”
Ta đành đưa tay cho huyh ấy, cùng huynh ấy đi vào trong khoang thuyền rồi ngồi xuống.
Thuyền bắt đầu chạy, nhìn ánh đèn từ những chiếc thuyền đánh cá đang không ngừng rời bến, ta cười trêu ghẹo: “Cứ đưa đi đưa lại thế này, cả đêm cũng không tiễn xong, sẽ tiễn đến hừng đông mất.”
Hiến Chi cũng cười nói: “Vậy tiễn cả một đêm đi, bất luận thế nào ta cũng không thể để muội đi đêm một mình được. Nếu trên đường xảy ra chuyện gì, đời này của ta sẽ hối hận đến chết mất.”
Nếu Hiến Chi đã kiên trì như vậy thì ta cũng không nói gì nữa, thực ra lúc này đã rất khuya rồi, một mình đi từ bến đò về nhà, đi qua những con ngõ nhỏ như vậy, nghĩ cũng có chút hoảng hốt.
Gió đêm thanh mát nhưng dòng sông trong đêm lại mang một sức hút yên tĩnh, sâu thẳm. Bất tri bất giác, ta dựa đầu vào vai huynh ấy, huynh ấy cũng thuận thế ôm ta.
Nương theo không khí thân mật này, cuối cùng ta vẫn hỏi ra câu hỏi từ sâu trong đáy lòng: “Hôm nay huynh tới tìm muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu không xảy ra chuyện gì thì hẳn huynh ấy sẽ không đột nhiên chạy đến nhà ta chờ ta. Đại thiếu gia có sự kiêu ngạo của đại thiếu gia, không thể nào chưa biết ta có về hay không mà đã tự mình chạy đến nhà ta ôm cây đợi thỏ được, tuyệt đối là có nguyên nhân khác.
Rất rõ ràng, Hiến Chi ngây người ra một lát rồi lập tức cúi đầu hôn lên tóc ta, ngữ khí bình thản: “Không có chuyện gì, có thể có chuyện gì được chứ?”
Không có mới là lạ! Càng ra vẻ thoải mái như vậy thì càng có vấn đề. Ta kéo tay huynh ấy lại, kéo giãn khoảng cách rồi nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, hỏi: “Nếu không có thì vì sao hôm nay huynh cứ rầu rĩ không vui, lúc nào cũng như có tâm sự nặng nề vậy?”
Hiến Chi theo bản năng trốn tránh ánh mắt của ta, miệng còn bao biện: “Không có đâu, ở bên muội sao ta có thể rầu rĩ không vui? Ta vui còn không kịp nữa là, muội không thấy ta vẫn luôn cười đó sao?”
Đúng vậy, quả thực huynh ấy vẫn đang cười, nụ cười rất ấm áp, rất chân thành, rất tha thiết nhưng vì sao trong mỗi nháy mắt nụ cười tắt lịm thì vẻ u buồn trong mi mắt vẫn rất rõ ràng như vậy? Khiến ta nhìn mà lòng cũng đau đớn?
Đột nhiên, một suy nghĩ không hay nảy lên trong đầu ta, ta vội vã hỏi: “Không phải là người nhà huynh muốn huynh và biểu tỷ thành thân chứ?”
Hỏi xong câu này, tim ta treo tới tận cuống họng.
Không phải là ta suy nghĩ lung tung. Đây là chuyện không phải không thể, Si Đạo Mậu đã tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân. Tuy huynh ấy nhỏ hơn một chút nhưng cũng đã tuổi. tuổi thành thân cũng không phải là quá sớm.
May mà huynh ấy lập tức phủ nhận: “Không có chuyện đó.”
Không có chuyện đó. Ta cẩn thận nghiền ngẫm mấy chữ này và hàm ý trong đó, cuối cùng giật mình hỏi: “Thế có nghĩa là muốn huynh và nàng ấy đính hôn?”
Hiến Chi quay mặt qua nơi khác, hồi lâu sau mới dùng ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ đáp lại ta một tiếng “Ừ!”
Đầu ta nhưng nổ tung. Một chữ “Ừ!” nhưng một bức tường, trong nháy mắt đã chặn ngang giữa chúng ta. Ánh mắt quét qua nơi ta vừa dựa, hơi ấm nơi đó, bên trên còn lưu lại hơi thở của ta nhưng giờ trông lại thật xa xôi, không thể chạm đến.
Thì ra đó không phải là nơi thuộc về ta, khi nãy chỉ là mượn tạm một chút. Ta còn ngây thơ nghĩ rằng nó sẽ là mãi mãi.
Nếu nói như vậy, hành động của huynh ấy hôm nay có thể giải thích hợp lý rồi, “Hôm nay huynh trốn đi, biểu tỷ lại ở nhà huynh, thực ra là hai nhà đang thương lượng chuyện đính hôn đúng không?”
Bình thường, hai nhà bàn bạc chuyện này, cô nương xấu hổ sẽ đỏ mặt trốn trong khuê phòng không dám ra. Nhưng Si Đạo Mậu không giống người thường, nhất định phải ở bên hắn nên khi hai nhà bàn chuyện, dứt khoát vứt bỏ chút ngượng ngùng mà đến đó cũng chưa biết chừng.
Quả nhiên huynh ấy trả lời: “Đúng vậy.”
Cùng là một giọng nói nhẹ bẫng không có sức nặng cũng chẳng có lo lắng nhưng lại khiến ta cảm thấy như tiếng sấm động.
Thì ra ta vốn không cần tiến cung; thì ra bất luận ta làm gì cũng không thể thay đổi được kết cục sớm đã định sẵn này. Con kiến lay cây, bọ ngựa đá xe chính là để nói về ta đi.
Một người sao có thể đấu với cả xã hội và truyền thống chứ? Cái gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột chù rồi lại đào hang. Mỗi người khi xuất thân đã mang trên mình một cái nhãn của cấp bậc rồi. Của ta là con gái nhà nghèo, thuộc loại chuột chù đào hang, sao có thể thấy người sang bắt quàng làm họ, vọng tưởng được thành thân với đại thiếu gia cao quý xuất thân trong gia tộc đệ nhất Đại Tân này?
Được rồi, người khác đều nghĩ như vậy, chẳng sao cả, mẫu thân của huynh ấy an bài như vậy cũng không có gì đáng trách.
Lập trường của mẫu thân huynh ấy là ở bên kia, là người nhà của bà, đương nhiên bà phải lo cho nhà mẹ đẻ mình, muốn cùng bên đó thân càng thêm thân, không thể thay đổi. Trước kia, hi vọng duy nhất của ta là phụ thân của huynh ấy giờ chẳng phải có còn là cây cỏ cứu mạng của ta nữa hay không?
Rõ ràng là muốn hỏi kỹ thái độ của phụ thân huynh ấy với việc này nhưng trời sinh tích cách kì quái khiến ta vẫn hỏi thành: “Phụ thân huynh muốn huynh đi cùng người, không phải là cũng muốn đưa huynh xa kinh thành để tránh xa muội chứ?”
“Không phải”, Hiến Chi kiên quyết lắc đầu: “Phụ thân đã đi từ lâu rồi, là mẫu thân viết thư mấy lượt nói giờ ta không đọc ách, ở nhà chẳng có việc gì, chơi bời lêu lổng, sợ học theo thói xấu của đám thiếu gia lưu manh chốn kinh thành nên mới để phụ thân đưa ta qua đó tiện bề quản giáo. Phụ thân vốn định đưa ta đến Thái học đọc sách hai năm nhưng thấy ta không đồng ý đi nên mới đồng ý với đề nghị của mẫu thân.”
Huynh ấy nói vậy khiến ta lại có chút hi vọng. Vương hữu quân đại nhân có ấn tượng khá tốt về ta. Ông ấy cũng là người rất hào sảng, phóng khoáng.
Nhưng ta lại nhanh chóng buồn bã nghĩ: Vương đại nhân thưởng thức thư pháp của ta là một chuyện nhưng bảo ông để công tử nhà mình lấy một cô nhi chẳng có bối cảnh thế lực, lại là loại nhà chỉ có bốn bức tường trống làm thê tử thì lại là chuyện khác. Không thể nói ông ích kỉ. Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, đều ước con mình có được mọi thứ tốt nhất trên đời.
Lòng đã bối rối đến cực độ nhưng miệng vẫn còn rất “thấu tình đạt lý” nói: “Nếu phụ thân huynh nhất định đòi đưa huynh đi cùng ông ấy thì huynh phải đi đi, đừng chống đối phụ thân mình, dù sao ông cũng là vì muốn tốt cho huynh.”
“Muội hi vọng ta đi sao?” Hắn xoay vai ta lại, mắt sáng quắc hỏi.
Đương nhiên là không hi vọng! Nhưng ta vẫn mạnh miệng nói:
- Chúng ta còn nhiều thời gian, đâu cần , năm này.
Nói xong nhìn Vương Hiến Chi cười cười.
Thật sự không cần sao? Đạo Mậu và gia đình nàng đã có khí thế bức hôn như vậy, Vương Hiến Chi ở đây ta và huynh ấy còn có thể thường xuyên gặp mặt, củng cố tình cảm. Một khi thời gian dài xa cách thì tất nhiên sẽ xảy ra chuyện xấu. Đến khi đó tình cảm của huynh ấy dành cho ta phai nhạt, gia đình lại giục huynh ấy quay về thành hôn với Si Đạo Mậu hẳn là không thành vấn đề rồi.