Tắt điện thoại, Hàn Uyển Đình mệt mỏi nằm dài trên giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà, có rất nhiều chuyện khiến cho cô phải suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không thông suốt nổi.
[...]
Tại tầng cao nhất của tòa nhà, một người đàn ông với thân hình to lớn, trên người là một suit đen, anh ta ngồi quay lưng lại, hướng mắt nhìn ra trời đêm phản chiếu phía sau.
Tổng giám đốc Khải Minh gõ cửa bước vào, hờ hững kéo chiếc ghế ngồi xuống, giọng điệu có phần châm chọc.
“Cậu còn tâm trạng ngồi đây ngắm sao trời à?”
Nghe tiếng, anh ta quay lại.
Đôi mắt chứa đựng sự mệt mỏi trên đó.
“Không được sao”
Anh ta chính là Nghiêm Trình, chủ tịch tập đoàn tài chính đa quốc gia MTV Finance, với chiều cao 1m86 cùng khuôn mặt điển trai toát lên nét lạnh lùng cấm dục như vũ khí khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng muốn chết dưới thân anh.
“Mọi chuyện như thế nào rồi” Nghiêm Trình lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Muốn hỏi gì thì nói rõ đừng có quăng cho tớ một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy”
Khải Minh là bạn thân nhiều năm của Nghiêm Trình, cái kiểu trong nóng ngoài lạnh của Nghiêm Trình anh ta là người hiểu rõ nhất.
“Hàn Uyển Đình, cô ấy như nào rồi”
“Hậu sự của ba mẹ giám đốc Hàn đã xong nhưng còn cô ấy...đã bị bà Nhàn đuổi cô ấy khỏi Hàn gia”
“Ừ”
“Còn nữa, cô ấy muốn được duyệt cho ở lại thành phố M.
Ý cậu như thế nào?”
“Duyệt”
“Con mẹ nó.
Cậu không nghĩ ngợi gì đã duyệt?”
“Không phải cậu hỏi ý kiến của tớ à, ý kiến của tớ chính là duyệt cho cô ấy” Nghiêm Trình ngồi vắt chéo chân, hời hợt trả lời.
Khải Minh khó hiểu nhìn Nghiêm Trình nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
“Cô ấy với cậu là như thế nào? Thích người ta sao? Thế sao không đường đường chính chính mà ra mặt việc gì phải thông qua tớ, kẻo người ta hiểu lầm lại đem lòng thích tớ thì ...!Mà không đúng, thời gian cô ấy làm việc ở MTV Finance cậu chưa từng gặp qua Uyển Đình”
Nghiêm Trình nghe Khải Minh lải nhải một hồi, không có lấy một câu lọt lỗ tai liền ném ánh mắt cảnh cáo về phía anh ta.
“Sắp xếp cho cô ấy làm việc ở JACCS”
“JACCS? Sao thế? Sợ tôi cuỗm mất người phụ nữ của cậu à?”
“Nếu cậu chê mình sống lâu quá rồi thì cứ tự nhiên”
“Hừm.
Cậu muốn bảo bọc thì tự đi mà ra mặt để người ta còn biết chứ không khéo người ta lại gọi chủ tịch như cậu là ông thì khổ lắm” Khải Minh vẫn tiếp tục đùa cợt.
“Cậu đừng quên giám đốc Hàn đã có người yêu”
“Tên vô dụng đó? Không xứng”
“...”
Khải Minh nghe câu trả lời, cũng chẳng buồn đáp lại.
Anh ta đã có câu trả lời cho vấn đề của Hàn Uyển Đình nên cũng nhanh chóng rời khỏi.
Khoảng thời gian sau đó, Hàn Uyển Đình cũng dần chấp nhận được sự thật rằng ba mẹ cô đã rời khỏi cô mãi mãi. Hàn Uyển Đình mua cho mình một căn chung cư để tiện hơn trong công việc cũng như có một nơi để cô có thể thờ cúng ba mẹ.
Mọi thứ cũng dần trở lại quỹ đạo cũ, chỉ riêng sự mất mát trong lòng cô thì mãi chẳng thể nào bù đắp được.
Hàn Uyển Đình cũng nhận được thông báo của Khải Minh, cô được điều đến JACCS để làm việc.
Mặc Chi cũng được Nghiêm Trình điều về thành phố M để tiếp tục làm trợ lý bên cạnh Hàn Uyển Đình.
Mặc Chi vừa trở về thành phố M đã lao ngay đến nhà Hàn Uyển Đình.
Cô bấm chuông, vừa thấy Uyển Đình mở cửa đã vội ôm chầm lấy cô.
“Chị Uyển Đình, em nhớ chị quá đi mất”
Hàn Uyển Đình thoáng đơ người trước sự xuất hiện của Mặc Chi.
“Mặc Chi? Sao em lại ở đây?”
“Em là trợ lý của chị, chị ở đây đương nhiên em cũng sẽ ở đây” Mặc Chi vẫn chưa buông người Hàn Uyển Đình ra.
“Sao em biết chị ở đây?” Uyển Đình đẩy người Mặc Chi ra.
“Muốn biết thì đương nhiên sẽ có cách rồi ạ”
Hàn Uyển Đình nép người sang một bên để Mặc Chi vào nhà, vừa đi cô vừa hỏi.
“Thế đã có chỗ ở chưa? Có muốn ở với chị không?”
“Đãi ngộ của MTV Finance tốt như vậy sao có thể để nhân viên của mình không chốn dung thân được chứ.
Em có chỗ ở rồi chị yên tâm”
“Ừm.
Thế sao lại về đây?”
“Nghiêm tổng điều em về đây làm trợ lý cho chị”
“Nghiêm tổng? Sao chị chưa nghe qua bao giờ nhỉ”
“Vâng ạ.
Chính là chủ tịch của MTV Finance, ngài ấy cũng đang điều hành JACCS ở thành phố M.
Em cũng chỉ nghe qua từ tổng giám đốc Khải chứ không có cơ hội gặp qua.
Chị sẽ được gặp sớm thôi” Mặc Chi tươi cười đáp.
“Ừ.
Em nghỉ ngơi đi, chiều chị đưa em đi dạo một vòng thành phố”
“Cảm ơn chị”
Buổi chiều, Hàn Uyển Đình đưa Mặc Chi đi ăn, đi mua sắm.
Đến tối, Mặc Chi đòi đi quán bar để giải trí.
Hàn Uyển Đình dù không thích những nơi ồn ào cho lắm nhưng vẫn chiều lòng theo cô.
Tiếng nhạc sập xình của quán bar khiến Hàn Uyển Đình hơi khó chịu, được một lúc cả hai ra về thì đột nhiên Hàn Uyển Đình dừng lại, hình ảnh đôi năm nữ trước mặt khiến cô run lên, khó khăn lên tiếng gọi.
“Quách Khải?”.