Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày tháng năm , giờ phút.

Một chủ đề trong diễn đàn: [Hôm nay bọn họ có gặp nhau không?]

L: Cái gì nên hiểu đều hiểu. (châm thuốc)

L: Đủ rồi. Tôi nhìn thấy chỗ ngồi rồi, khá là xa đó.

L: Không sao đâu. Tôi tin chắc họ phải chào nhau ở hậu trường.

L: Có thể gặp ở phòng chờ không?

L: Chắc là không thể đâu. Diễn viên và thần tượng ở hai chỗ khác nhau.

L: Ngây thơ quá đi. Nghĩ gì mà nói chuyện trong phòng chờ?

L: Ngây thơ quá đi. Hai người bọn họ thì có tình cảm gì chứ? Tên đối phương có khi còn chưa biết.

L: Không sao đâu, hôm nay không gặp cũng không sao. Trong lòng tôi, họ đã gặp nhau một trăm linh tám lần rồi.

L: Hôm nay “ru ngủ” có biểu diễn à?”

L: Nhìn lịch trình thì có đấy.

L: Không Tử nhớ phải nhìn bã xã anh biểu diễn đấy. Nếu anh nhìn một cái, tối nay em có thể viết được từ.

L: Chờ đợi một kỳ tích.

L: Chờ đợi một kỳ tích.

L: Chờ đợi Kỳ Tích.

Mà giờ phút này tại hậu trường lễ trao giải, Kỳ Tích tình cờ gặp Vạn Sơ Không ở hành lang.

Cậu đang đi ở cuối nhóm thì bất ngờ bị ai đó vỗ vai.

Không đợi cho Kỳ Tích phản ứng, đồng đội của cậu đã ngừng thở trước.

Kỳ Tích ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt đẹp trai của Vạn Sơ Không cũng nghẹt thở theo.

Không phải cậu bị sắc đẹp làm cho lóa mắt.

Mà là Kỳ Tích đang lo lắng cho tình huống của bản thân, không biết tí nữa phải giải thích thế nào cho người khác hiểu chuyện mình và Vạn Sơ Không đã gặp nhưng không quen.

Mà chắc là chẳng ai muốn nghe cậu giải thích.

Cả hai chỉ chào hỏi qua lại, Vạn Sơ Không rời đi, để lại một mình Kỳ Tích trong tuyệt vọng.

Sau khi vào phòng thay đồ, Phó Sương mở miệng trước: “Anh, hai người thành rồi hả?”

Kỳ Tích ngay thẳng giải thích: “Đừng nói nhảm. Hai người bọn anh không có việc gì.”

Ngay cả đội trưởng cũng ho nhẹ một tiếng: “Cậu cẩn thận một chút.”

Kỳ Tích giải thích: “Chỉ là tình cờ gặp nhau trong một buổi tụ tập bạn bè thôi, không có quen nhau. Mấy người đang nghĩ cái gì vậy?”

“Mấy lời này thường dùng để che giấu cái gì đó lắm nè.”

Kỳ Tích: “Thần tượng không thể yêu đương.”

“Cậu thử ra ngoài bắc loa nói câu này xem, xem đêm nay có bao nhiêu người ám sát cậu?”

Kỳ Tích bất lực: “Thật là quen biết sơ sơ thôi mà.”

“Ồ ~” Phó Sương rung đùi đắc ý, theo tiếng đập cửa cúi đầu nhỏ giọng: “Anh, bạn quen sơ sơ đến tìm anh kìa.”

Kỳ Tích quay lại, thấy Vạn Sơ Không đang đứng ở cửa.

Hay lắm, giờ thì chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu cũng biết rằng họ quen nhau rồi.

“Tôi muốn tìm Kỳ Tích.” Hôm nay Vạn Sơ Không không có cảm giác xa cách. Anh ta trông chững chạc và đẹp trai trong bộ vest xám đen, nụ cười cũng vô cùng sáng sủa.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều quay đầu nhìn Kỳ Tích.

Kỳ Tích trước mặt mọi người bước ra ngoài cửa: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”

Cậu tự nhận đây là một câu hỏi vô cùng lịch sự cộng thêm ba phần cứng nhắc.

Vạn Sơ Không thích thú quan sát Kỳ Tích: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Chốc nữa cậu sẽ biểu diễn đúng không?”

Kỳ Tích vô thức bước hẳn ra ngoài, khép hờ cánh cửa lại để chặn hết tầm mắt từ bên trong: “Đúng vậy.”

“Tôi sẽ xem.” Vạn Sơ Không nói.

Đầu Kỳ Tích đầy dấu chấm hỏi, muốn nói anh không xem cũng được mà.

Sau khi hai người gặp nhau trong siêu thị, họ chỉ nói chuyện vào tối hôm đó. Cậu nghĩ Vạn Sơ Không rất thích mèo nên đã chọn một số video về mèo trên mạng và gửi cho Vạn Sơ Không.

Kết quả là, Vạn Sơ Không hỏi cậu: [Cậu chê nó xấu hả?] “Nó” ở đây chỉ mèo bò sữa.

Kỳ Tích trả lời: [Không có, nó đáng yêu mà.]

Vạn Sơ Không: [Vậy tại sao còn đi xem con mèo khác?]

Lúc đó Kỳ Tích thực sự cảm thấy áy náy, đúng vậy, làm sao mình có thể nhìn những con mèo khác được cơ chứ… Tại sao mình lại không được xem?!

Nhưng Kỳ Tích vẫn tỏ ra bình tĩnh, gửi một gói biểu cảm xúc qua: [Mèo xin lỗi.jpg]

Sau đó, không ai nói chuyện với ai cho đến ngày hôm nay.

“Bởi vì nhân vật trong bộ phim kế tiếp là một minh tinh, tôi vừa mới tình cờ gặp cậu đã cảm thấy rất hợp. Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi, để tôi quan sát một chút.” Cuối cùng Vạn Sơ Không cũng nói đến vấn đề chính.

Kỳ Tích không hiểu chuyện này lắm: “Nhưng anh cũng…”

“Tôi không giống.” Vạn Sơ Không nhìn cậu, “Là một thần tượng rất được yêu thích, sau này lại chuyển nghề thành diễn viên.”

Đã lược bớt những điều không tốt.

Kỳ Tích không biết từ chối người khác thế nào, do dự hỏi: “Nhưng anh quan sát như thế nào?”

Vạn Sơ Không dường như cũng đang suy nghĩ, đột nhiên đưa tay ra ấn vào vai Kỳ Tích. Điều này khiến Kỳ Tích nhớ đến bức ảnh con mèo do Vạn Sơ Không chụp hôm đó cũng bị anh ta cầm bằng một tay, cả lưng tê dại.

Vạn Sơ Không cụp mắt xuống, ra vẻ tự nhiên nói: “Tư thế của cậu rất tốt, lưng gầy, khi đi lại gần như không phát ra tiếng động.” Giống như một con mèo vậy.

Cả người Kỳ Tích mờ mịt: “Ừm… cảm ơn anh đã khen?”

Lần này thì Vạn Sơ Không thật sự cười rộ lên: “Không có gì đâu. Nếu cần tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu nhé, được không?”

Kỳ Tích bối rối gật đầu.

“Vậy số điện thoại?”

“Tôi sẽ gửi qua wechat.”

“Được rồi.” Vạn Sơ Không đáp lại. “Cậu vẫn chưa trang điểm đúng không?”

“Ừm…”

“Vậy không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ liên lạc sau.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa dùng điện thoại di động chạm vào cổ tay Kỳ Tích một cách nhẹ nhàng, “Hẹn gặp lại trên sân khấu.”

Khi Kỳ Tích quay lại phòng chờ, mọi người đang đắm chìm vào công việc của riêng mình, đồng thời vô thức nhỏ giọng trộm liếc Kỳ Tích.

Kỳ Tích cam chịu ngồi phịch xuống: “Đã bảo là chỉ quen sơ sơ thôi! Quen sơ sơ! Mấy người còn muốn hỏi gì nữa?”

“Cậu định sinh mấy đứa?”

“…”

Bài đăng chủ đề: [Hôm nay bọn họ có gặp nhau không?]

L: Hết rồi.

L: Hết rồi.

L: Có gặp nhau không?

: Không.

: Không.

: Không.

L: Không.

L: Haha. Không chỉ không biết nhau, lúc “ru ngủ” trên sân khấu biểu diễn, Vạn Sơ Không còn chẳng ngồi ở dưới nữa cơ.

L: Đi đâu?

L: Con người có ba sự khẩn cấp.

L: Tôi không nghe tôi không nghe. Biết đâu vào hậu trường gặp bà xã thì sao.

L: Tỉnh mộng đê.

L: Tỉnh mộng đê.

L: Bạn không bao giờ có thể đánh thức được la lang. Trong mơ có cái gì không thể làm.

L: Lần sau, lần sau Không Tử nhất định phải xem bã xã biểu diễn trên sân khấu được không? Chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng được mà.

L: Nghe có vẻ như cứ không quen nhau như bây giờ thì mấy người mới chịu sìn hàng vậy.

L: Tối nay một chiếc xe chữ sẽ xuất phát!!![]

L: Đến đây đến đây. Đây chỉ là bài tập cơ bản của Sơ Kỳ Bất Ý thôi. Càng ít đường, hàng càng nhiều.

L: Muốn ăn cơm, đói quá.

L: Muốn ăn cơm, đói quá.

L: Bữa ăn đến rồi [Liên kết web]

L: Vòng vo ba khúc cua mới thấy được[]. Thơm quá thơm quá. Play phòng thay đồ đỉnh cao.

L: Cảm ơn cảm ơn. Sơ Kỳ Bất Ý xin hãy tiếp tục đừng quen nhau.

Bây giờ là chín giờ tối.

Vạn Sơ Không đang đứng phía sau hậu trường với một vài nhân viên. Từ vị trí này anh chỉ có thể nhìn thấy được nửa người Kỳ Tích nhưng khoảng cách cũng đã đủ gần. Lớp trang điểm quá chói lóa cũng không khiến Kỳ Tích trở nên tầm thường, ngược lại càng làm cậu cực kì chói sáng. Diễn xong một bài hát dường như mỗi hơi thở đều có mồ hôi rơi xuống.

Khi bước xuống, Kỳ Tích nhìn thấy Vạn Sơ Không, rõ ràng hơi sững sờ: “Sao anh lại ở đây?”

“Đã nói là sẽ xem cậu diễn mà.” Vạn Sơ Không vẫn cười nhẹ nhàng, nói với Kỳ Tích, “Vất vả rồi.”

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Trước đây, sau các buổi biểu diễn sẽ có nhân viên đứng sau hậu trường để đưa khăn.

Nhưng Vạn Sơ Không không phải là một trong số những người này, ý nghĩa của việc anh ta đứng ở đây cũng không rõ ràng.

Kỳ Tích nói: “Chốc nữa anh phải nhận giải đúng không?”

Sau khi nói xong, cậu mới nhận ra là mình nói sai. Vạn Sơ Không mới được đề cử, chưa chắc sẽ nhận giải.

“Mượn lời tốt của cậu.” Vạn Sơ Không tự nhiên tiếp lời của cậu. Anh nhìn mồ hôi ướt đẫm trên mặt và cổ Kỳ Tích. Giữa hai người bắt đầu có hơi nóng dâng lên. Hai mắt của Kỳ Tích như bị che bởi một lớp màng mỏng làm màu nâu nơi đồng tử có hơi nhạt đi. Lớp trang điểm nhạt nhòa, mỗi lần thở là đôi môi hơi hé mở, trên môi có thoa một lớp son màu nhạt.

Hoàn toàn khác với bộ dáng lúc bình thường.

Kỳ Tích hiện tại là một thần tượng sáng giá được vô số người hâm mộ săn đón.

Vạn Sơ Không cảm thấy thật kỳ diệu. Anh muốn đưa tay chạm một cái nhưng nhanh chóng ngăn ý định của mình lại.

“Hẹn gặp lại.”

Kỳ Tích và các thành viên đã đi xa, Vạn Sơ Không đã trở lại chỗ ngồi của mình.

Trần Thắng Hàng đã đổi chỗ với người khác, mon men lại gần Vạn Sơ Không: “Đi đâu thế? Người đại điện mới tìm mày xong.”

“Đi nhìn tư liệu sống.” Vạn Sơ Không trả lời.

Trần Thắng Hàng: “?”

Sau đó anh ta nhanh chóng phản ứng lại: “Mẹ kiếp, mày thực sự nhận bộ đó hả? Mày muốn diễn thật hả?”

Vạn Sơ Không không trả lời, màn hình điện thoại trong tay anh đột nhiên sáng lên.

“Ừ. Tuy nó gây tranh cãi nhưng cũng thực sự là thách thức.”

“Vậy được rồi.”

Trần Thắng Hàng do dự: “Mày có điện thoại kìa.”

Vạn Sơ Không không hề quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Trên sân khấu đang trao giải, nghiêm túc đi.”

Trần Thắng Hàng thở dài thườn thượt, nhìn về phía sân khấu.

Đối với những lễ kỉ niệm như thế này, giải thưởng không quá nặng nề. Không mất nhiều thời gian để Vạn Sơ Không được người dẫn chương trình gọi tên. Anh bình tĩnh bước lên sân khấu, phát biểu rồi bước xuống, nụ cười vẫn như cũ.

Anh thậm chí còn không cầm điện thoại theo, để nó ở chỗ ngồi.

Trần Thắng Hàng chờ người chụp ảnh xong quay lại, đưa điện thoại cho Vạn Sơ Không: “Chúc mừng mày thắng giải. Đã nói là chú ý giùm, mất điện thoại thì phải làm sao?”

Vạn Sơ Không đặt cúp ở bên chân, nhận lấy di động: “Thế thì lại tốt quá.”

Trần Thắng Hàng không nói chuyện này nữa, hỏi: “Mày thực sự đi tìm vị kia nhà mày làm tư liệu sống hả?”

“Người ta có tên đàng hoàng, Kỳ Tích.”

“Mày biết rõ người ta từ khi nào vậy?”

Vạn Sơ Không quay đầu lại: “Thật ra bọn tao quen nhau từ hồi cấp Hai. Cấp Ba tao đi du học. Người ta âm thầm ủng hộ, động viên. Chính Kỳ Tích là người khiến tao quyết tâm trở lại làng giải trí.”

Trần Thắng Hàng sợ tới mức ngồi thẳng người dậy: “…Thật hả?”

Vạn Sơ Không: “Trên mạng đều viết thế.”

Trần Thắng Hàng: “Tao phắc.”

Truyện Chữ Hay