Trong bữa tiệc chia tay sau buổi concert, tất cả mọi người đã uống rất nhiều rượu. Phó Sương thì khóc bù lu bù loa, thấy ai cũng muốn ôm cánh tay gào lên.
“Em cẩn thận chút đi không bị quay lại bây giờ.” Nhậm Tư vừa nói xong xoay người lại lập tức nhìn thấy Lâm Sam đang giơ điện thoại quay Phó Sương. Cậu ta đánh một cái vào gáy Lâm Sam. “Em cũng đừng lộn xộn nữa.”
Lâm Sam nhấn nút tạm dừng, cười híp mắt rồi cất điện thoại đi.
Lúc này Phó Sương mới từ trên bàn ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh: “Anh Tiểu Lục đâu rồi?”
Nhậm Tư cũng phát hiện ra ít đi hai người, “Kỳ Tích và Hạ Ngũ đi đâu rồi?”
“Hạ Ngũ ra ngoài hút thuốc, Kỳ Tích nói anh ấy đi nhà vệ sinh.” Lâm Sam nói xong nhìn sang một bên bàn khác sau đó nheo mắt đầy ẩn ý, “Chắc một lúc là quay lại.”
Bên bàn bên kia, hai con mắt Trần Thắng Hàng đang trừng muốn rớt ra ngoài. Anh ta nhìn Kỳ Tích vừa mới đứng lên thì Vạn Sơ Không cũng nối gót theo cậu ta ra ngoài.
Trước khi rời đi, người đàn ông nói gì đó với Tô Xảo Xảo ngồi bên cạnh. Bộ dáng Tô Xảo Xảo giống như đang tiếp nhận một sứ mệnh cao cả. Chờ cho Vạn Sơ Không đi rồi Trần Thắng Hàng mới hỏi: “Cậu ta nói gì với cô vậy?”
Tô Xảo Xảo lắc đầu, “Không có gì.”
Trần Thắng Hàng không nói gì nữa.
Kìm nén một lúc, thật sự nhịn không được nữa, anh ta tiếp tục hỏi Tô Xảo Xảo: “Cậu ta đi tìm Kỳ Tích à?”
Tô Xảo Xảo: “Tôi không biết.”
Trần Thắng Hàng ngả bài: “Tôi biết quan hệ giữa hai bọn họ.”
Tô Xảo Xảo kiên định: “Bọn họ là tình anh em thuần khiết.”
Trần Thắng Hàng: “…”
Mấy giây sau Trần Thắng Hàng lại nói tiếp: “Cậu ta đối với anh em của mình còn chẳng được như thế.”
Tô Xảo Xảo: “Vậy anh có nghĩ tới không, có thể anh ấy không xem anh là anh em?”
Trần Thắng Hàng cứng họng.
Anh ta sớm phải biết những người có thể làm bạn với Kỳ Tích ít nhiều gì cũng phải có điểm giống với cậu ta!
–
Kỳ Tích đi ra từ nhà vệ sinh nhìn thấy Vạn Sơ Không đang đứng dưới bậc thềm bồn rửa tay cúi đầu nhìn điện thoại, chớp chớp mắt mở miệng: “Anh cũng đi vệ sinh à?”
Vạn Sơ Không nghe tiếng ngẩng đầu, cất di động vào túi quần, “Anh tới tìm em.”
Anh nói xong đang định bước lên bậc thềm để kéo Kỳ Tích thì lại bị Kỳ Tích né tránh. Cậu nói một cách nghiêm túc: “Em còn chưa rửa tay, anh chờ một chút.”
Vạn Sơ Không gật đầu, nhìn Kỳ Tích ấn chai nước rửa tay rồi xoa xoa một hồi. Cậu cẩn thận chà các đốt ngón tay, kẽ móng tay sau đó vặn vòi nước xả bọt.
Trong suốt quá trình Vạn Sơ Không không nói một lời nào. Anh kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi. Kỳ Tích nhìn anh qua chiếc gương trước mắt, ánh mắt có hơi mờ mịt, hai má cũng ửng hồng.
Nửa đầu của bữa tiệc là để lãnh đạp phát biểu, bọn họ ở dưới đàn lắng nghe. Cậu và Vạn Sơ Không ngồi ở hai bàn cách xa nhau. Bàn kia là chuẩn bị đặc biệt cho bạn bè của các thành viên. Mà bọn họ ngồi bên bàn chính đều bị kính không ít rượu.
Dưới tình huống không thể không uống này, vốn dĩ Kỳ Tích muốn lấy cớ đi vệ sinh để trốn một lúc nhưng khi vừa bước ra đầu óc lại choáng váng không ngừng.
“Em rửa xong chưa?” Vạn Sơ Không hỏi cậu.
Kỳ Tích giơ hai tay lên cho Vạn Sơ Không xem: “Vẫn còn nước.” Ý là bảo chưa thể nắm tay được.
Bộ dáng kia có chút giống với mèo con chắp tay, chẳng qua bản thân cậu không phát hiện chỉ có người đối diện mới có thể nhìn ra được.
Vạn Sơ Không rút một tờ giấy thấm từ trong hộp giấy bên cạnh ra, Kỳ Tích vươn tay muốn lấy nhưng lại bị cắt ngang.
Vạn Sơ Không dùng một tay giữ lấy cổ tay Kỳ Tích, chiếc khăn giấy có hơi cứng ngay lập tức quấn lấy bàn tay ướt đẫm của cậu. Trên mặt giấy ẩm ướt, hơi nóng trong lòng bàn tay người đàn ông cũng truyền đến Kỳ Tích.
Kỳ Tích đầu tiên là ngây người nhìn Vạn Sơ Không, sau đó chóng mặt nói: “Anh đẹp trai thật đấy.”
Cậu biết người trước mắt là ai nhưng đầu óc đã không còn nghe lời cậu nữa, hơn nữa càng không nghe lời chính là cái miệng này.
Vạn Sơ Không bật cười, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm: “Nhưng em còn đẹp hơn.”
Kỳ Tích cũng cong mắt cười theo. Thấy Vạn Sơ Không tiến lại gần hơn, cậu lập tức mở miệng: “Đây là nơi công cộng.” Cho dù uống say cậu cũng vẫn nhớ kỹ!
“Ừm, anh sẽ cố gắng kiềm chế.” Vạn Sơ Không nói thì nói như thế nhưng ánh mắt nhìn Kỳ Tích lại vô cùng trần trụi. Một người biết diễn kịch như vậy trước mặt Kỳ Tích đang giả vờ đều không giả vờ chút nào, thẳng thắng phơi bày dục vọng của mình.
Kỳ Tích lên tiếng, “Chỉ có thể nắm tay một chút thôi.”
“Chưa đủ thì làm sao bây giờ?” Vạn Sơ Không có chút không hài lòng.
Kỳ Tích còn đang suy nghĩ Vạn Sơ Không đã kéo cậu vào một phòng đơn rồi khóa cửa lại.
Lúc cửa vừa đóng, Kỳ Tích nói: “Em đi vệ sinh rồi.”
“Nhưng anh thì chưa.” Vạn Sơ Không nói.
“Hai người không được đâu.”
“Không được à? Nhưng anh muốn Tiểu Thất ở bên anh cơ. Một mình anh sợ lắm.” Vạn Sơ Không trợn mắt bịa chuyện.
Tuy rằng Kỳ Tích say rượu nhưng cũng không phải hoàn toàn ngốc cho nên lập tức vạch trần: “Đừng có xạo em. Anh mà sợ gì.”
Vạn Sơ Không lại cười cười, nắm lấy cổ tay Kỳ Tích, cúi đầu ghé sát mặt cậu, “Bây giờ có thể hôn em không?”
Kỳ Tích nghiêng đầu sang một bên, trên mặt đã hoàn toàn đỏ ửng: “Không được.”
“Vì sao?”
“Mặc dù anh rất đẹp trai nhưng mà tôi có bạn trai rồi.” Lúc Kỳ Tích nói chuyện, đôi mắt cậu lóe sáng tinh anh, vừa nhìn đã biết là đang nói đối. Một chút tài diễn xuất còn không có, nhất là còn đang trước mặt Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không đưa ngón tay Kỳ Tích đặt bên môi mình. Nước rửa tay mùi hoa trà nhàn nhàn quanh quẩn bên chóp mũi, “Vậy bạn trai của cậu là ai?”
“Anh không biết sao?” Kỳ Tích cũng ngẩng đầu lên. Tóc hai người cọ vào nhau, cảm nhận được hơi thở nóng rực cả đối phượng. Ngón tay cậu chạm phải đôi môi ấm áp của Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không rũ mắt, ánh mắt tối sầm lại, “Tôi phải biết à?”
Kỳ Tích rút tay ra, chọc chọc vào ngực Vạn Sơ Không: “Anh ấy đang đứng ở đây.”
Dáng vẻ Kỳ Tích bây giờ như vô cùng đắc ý.
Vạn Sơ Không hoàn toàn gục ngã trước vẻ dễ thương của Kỳ Tích. Anh ôm lấy thắt lưng kéo cậu vào lòng, thậm chí còn dùng một chút lực, nói: “Anh ghen.”
“Anh lại ăn giấm gì rồi?” Lần này đến lượt Kỳ Tích không hiểu ra sao.
“Ăn giấm của bạn trai em.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa ngậm lây vành tai Kỳ Tích. Kỳ Tích vừa nãy thì chóng mặt, còn bây giờ thì lập tức nhũn chân ngã trong vòng tay Vạn Sơ Không.
Cho dù như thế, cậu vẫn gian nan mở miệng: “Nhưng bạn trai của em là anh mà.”
Rốt cuộc thì cậu vẫn còn đang say, nếu phải giải thích cho tình huống này thì chỉ có thể nói là vô cùng ngốc nghếch mà thôi.
“Thật à?” Vạn Sơ Không trêu chọc Kỳ Tích, cố ý nhỏ giọng nói bên tai cậu. “Vậy chúng ta phải len lút không thể bị phát hiện.”
Phòng vệ sinh của khách sao năm sao rất sạch sẽ, thậm chí còn có mùi trầm thơm. Vách ngăn của phòng vệ sinh được làm gỗ. Màu nâu sẫm xung quanh giống như những vòng xoáy, Kỳ Tích vốn đã chóng mắt bây giờ càng chóng mặt hơn.
Vạn Sơ Không ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Hôm nay bé cưng trên sân khấu thật xinh đẹp.”
Hôm nay trên sân khấu Kỳ Tích đã thay bảy, tám bộ quần áo. Bây giờ cậu đang mặc bộ đồ riêng của mình. Cậu thích mặc quần áo rộng. Trước kia là để cho cậu thuận tiện mặc và cởi, còn bây giờ là thuận tiện để người khác cởi và mặc cho cậu.
Kỳ Tích không thấp, đứng chung với các thành viên trong nhóm cũng vừa phải nhưng mà vừa gặp Vạn Sơ Không thì không có tác dụng. Khung xương của câu không to Vạn Sơ Không, bả vai cũng không rộng như người đàn ông. Mặc quần áo rộng khiến cậu trông càng nhỏ bé hơn, nhìn kỹ thì giống đội tượng bị ăn hiếp.
“Thật không?” Gò má Kỳ Tích nhẹ nhàng cọ vào tay Vạn Sơ Không, nhỏ giọng báo cáo với anh, “Em mệt lắm, bây giờ chân vẫn còn run.”
“Lưng em có đau không?” Vạn Sơ Không nói xong cách một lớp áo xoa xoa thắt lưng cho cậu.
Kỳ Tích nhắm mắt lắc đầu, “Không có. Hôm nay không có đau.”
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Kỳ Tích, lên mắt, lên sống mũi rồi cuối cùng là miệng. Anh ngậm lấy đôi môi mềm mại, dùng đầu lưỡi miêu tả một chút sau đó chậm rãi đi vào, liếm một vòng hàm trên mẫn cảm.
Kỳ Tích nhắm mắt lại, lông có khẽ run lên.
Một nụ hôn qua đi, cậu hé miệng thở dốc. Nước bọt chưa kịp nuốt còn đọng lại trên khóe miệng, hoặc là Vạn Sơ Không cố ý để nó ở đó, chỉ chờ một chút rồi tự mình dùng tay lau sạch. Kỳ Tích còn chưa tẩy trang sạch sẽ, trong hốc mắt vẫn còn sót lại một ít phấn lấp lánh. Cả người cậu lộ ra vẻ đẹp mong manh, giống như một món đồ rất dễ rơi vỡ. Chỉ những ai thật sự tiếp xúc mới biết, thật ra cậu là người cứng rắn như thế nào.
“Nhiều người sau lưng anh cứ gọi tên em, có người còn gọi em là vợ nữa.” Vạn Sơ Không thò tay vào bộ quần áo rộng thùng thình, dọc theo xương sườn chậm rãi vuốt ve, “Em đến cùng là vợ của ai?”
Kỳ Tích cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đôi mắt trong veo như ngậm sương, “Anh ngồi dưới khán đài mà sao để ý nhiều như vậy?”
“Bọn họ hét to quá.” Vạn Sơ Không cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ lên da cổ Kỳ Tích. Anh không để lại dấu vết, anh muốn cả người Kỳ Tích nhiễm lấy hơi thở của mình.
Kỳ Tích giơ tay lên sờ tóc Vạn Sơ Không như an ủi người yêu.
Vạn Sơ Không vui vẻ tiếp nhận, nhưng vẫn ghé vào bên tai Kỳ Tích gọi “vợ ơi” “vợ à”, cố chấp tìm được đáp án. Kỳ Tích không còn cách nào khác đành phải lung tung đáp lại một tiêng.
Một lúc sau, dường như có người bước vào. Nương theo tiếng bật lửa “cạch” một tiếng, đôi mắt Kỳ Tích mở to.
Vạn Sơ Không nghiêng đầu nhìn cậu, Kỳ Tích dùng khẩu hình: “Có phải là Hạ Ngũ không?”
Vạn Sơ Không bật cười, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Vậy thì em đừng lên tiếng.”
Bọn họ không nên làm những chuyện hoang đường như thế này trong nhà vệ sinh. Khi Vạn Sơ Không ngồi xuống, cả người Kỳ Tích căng cứng, nắm lấy tóc người đàn ông không cho phép anh tiến lại gần một bước.
Nhưng mà Vạn Sơ Không đưa tay giữ lấy xương cùng của Kỳ Tích, ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh như đang làm một chuyện vô cùng bình thường.
Một lát sau, chỉ trong một tích tắc, Kỳ Tích đột nhiên cúi đầu, một giọt nước mắt lập tức rơi xuống rồi lập tức không khống chế được. Cậu khóc vô cùng dữ dội, có chút rượu trong người lại không dám lên tiếng, khuôn mặt kìm nén đỏ bừng, ánh mắt nhìn Vạn Sơ Không đầy vẻ lên án.
Kỳ Tích uống nhiều quá, thân thể mềm nhũn. Loại tình huống này căn bản không cách nào tiếp tục nhưng Vạn Sơ Không lại rất thích bắt nạt cậu.
Kỳ Tích muốn trả thù nhưng lại quên mất người này không hề say, đổi lại thành cậu ngồi xổm xuống thì sững sờ vừa khóc vừa thầm thì: “Em đã nói là không cần tiếp tục…”
Người hút thuốc bên kia đã rời đi, có phải là Hạ Ngũ hay không đều không quan trọng nữa rồi. Nếu là Hạ Ngũ, vậy lúc trở về cậu phải dạy dỗ cậu ta không được hút thuốc lá nơi cộng cộng!
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng cọ lên môi cậu, giọng nói khàn khàn: “Bé cưng, thời điểm này em không được phân tâm.”
Không phải Kỳ Tích không thể ăn kẹo mà chỉ là không thích người khác ép mình. Đương nhiên Vạn Sơ Không không có ép cậu mà là tự cậu chủ động.
Nhưng mà vì sao?!
Cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, không biết là đã sai từ bước nào.
Hiếm khi thấy được cảnh Vạn Sơ Không mất kiểm soát, cậu lại cảm thấy vô cùng mới lạ. Đầu lưỡi quấn lấy viên kẹo trái cây một chút rồi nhẹ nhàng liếm một cái. Nó có vị muối biển, cũng không rất khó ăn.
Ăn kẹo cũng phải có kỹ xảo, không thể chỉ chú ý nuốt hương vị mà còn phải từ từ liếm và mút. Gò má cậu hóp lại, lúc ngẩng đầu lên nhìn người, Vạn Sơ Không bỗng vô cùng kích động, có lẽ cũng thấy được cậu ăn kẹo là có mục đích cho nên nhìn người ta thế nào cũng quyến rũ gợi cảm. Kẹo trái cây có nhân nhưng Vạn Sơ Không không cho cậu ăn. Thay vào đó Vạn Sơ Không kéo cậu lên, ấn ngón cái vào môi dưới của cậu rồi thè lưỡi hôn lên.
Vạn Sơ Không thở gấp cực kỳ gợi cảm. Giọng nói trầm hơn bình thường. Anh để Kỳ Tích ngồi lên người minh, cuối cùng cũng rên một tiếng, gục đầu vào vai cậu.
Mặt mày Kỳ Tích đỏ tới mang tai, Vạn Sơ Không chậm rãi cười tủm tỉm, “Tiểu Thất xấu hổ cái gì vậy?”
Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy cái này so với làm đầy đủ còn kích thích hơn.
Kỳ Tích vừa nãy khóc rất nhiều, lông mi vẫn còn ướt sũng bị môi của Vạn Sơ Không đụng một cái, cậu cảm giác đôi mắt mình như muốn tan chảy.
Lúc này trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ: Chát quá! Chát quá!!
–
Bên kia mọi người uống rượu say sưa đợi đến cuối cùng mới có người nhớ ra: “Kỳ Tích và Vạn Sơ Không đâu?”
Tô Xảo Xảo lúc này mới trả lời: “Kỳ Tích uống say. Anh Vạn vừa đi xem. Hai bọn người đi chung có khi về trước rồi.”
Trần Thắng Hàng mí mắt chớp loạn xạ, quay đầu nhìn Tô Xảo Xảo.
Vẻ mặt Tô Xảo Xảo cực kỳ vô tội.
Cô cũng không muốn như vậy nhưng Vạn Sơ Không nhờ cô chuyển lời như thế! Đó là Vạn Sơ Không đó! Cp cô gặm là thật rồi! Bọn họ xem ra yêu đương vô cùng ngọt ngào, mỗi giây mỗi phút không thể tách rời!
May mắn là một lúc sau, cả hai lần lượt quay lại. Có người muốn rót rượu cho Kỳ Tích nhưng đều bị Vạn Sơ Không ngăn cảm.
Có người trêu chọc: “Không được rồi, hai người các cậu có quan hệ gì sao có thể uống thay Kỳ Tích được?”
Vạn Sơ Không thấy chết không sờn: “Em ấy uống nhiều quá vừa mới khóc xong tâm trạng còn chưa ổn định lắm. Trước đây Kỳ Tích đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi uống thay em ấy cũng không quá phận.”
Mọi người đều hiểu Vạn Sơ Không đang ám chỉ chuyện gì. Phần lớn mọi người đều hiểu, nhìn mắt Kỳ Tích quả thật rất đỏ, bị người nhìn chằm chằm mặt cũng từ từ đỏ lên cho nên không dám thuyết phục nữa.
Nào biết được đạo hạnh của Kỳ Tích còn chưa đủ sâu, không có cách nào để nói dối mà không thay đổi sắc mặt như Vạn Sơ Không.
Lúc tan cuộc, rất nhiều ngồi sao không thể tránh khỏi bị paparazi chụp được. Đêm đó có một bài viết liên quan đến Kỳ Tích: Lullaby tan rã, Kỳ Tích thương tâm quá độ, say rượu thất thố.
Trong ảnh là một tay Vạn Sơ Không đặt trên lưng của cậu, hai người cùng lên xe.
Bình luận: [Trọng tâm là say rượu?? Trọng tâm chẳng phải là cậu ta uống say rồi lên xe của Vạn Sơ Không à?]
Trả lời: [Đừng ngạc nhiên như thế. Hai người bọn họ sống cùng một nơi, thuận xe cùng về mà thôi.]
[Đừng có giật mình như thế, anh em tốt đi cùng xe thì làm sao?]
[Đừng có phản ứng dữ dội như thế, Kỳ Tích đã rất buồn rồi, chúng ta nên chú ý đến tâm trạng của cậu ấy thì hơn!]
[…Mấy người biết bốn chữ bịt tai trộm chuông viết như thế nào không?]
[A! Không hiểu lầu trên đang nói cái gì. Tôi chỉ cảm thấy xúc động quá thôi! Cậu chuyện về tình anh em của Vạn đại ca và Kỳ nhị đệ nên được mọi người ca tụng!]
Vị trợ lý đang đợi bên ngoài đêm hôm đó một bộ ra vẻ xem nhẹ hồng trần. Cửa xe đóng lại, sau khi xe nổ máy, Kỳ Tích dự vào vai Vạn Sơ Không ngủ thiếp đi. Cậu ta mạnh dạn nhìn vào gương chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy ông chủ nhà mình cũng không phải hãm hại lừa gạt gì người ta. Ít nhất ông chủ đối xử với Kỳ Tích thật sự rất tốt, bị gối lên vai cũng không nhúc nhích còn đưa tay lên bảo vệ đầu của Kỳ Tích tránh cho người ngã xuống.
Trái tim trợ lý đang tô vẽ cho ông chủ thì Vạn Sơ Không đột nhiên từ phía sau mở miệng: “Nhìn cái gì?”
Trợ lý còn chưa lên tiếng, Vạn Sơ Không nói tiếp: “Không cho phép nhìn. Còn nhìn nữa thì thì xuống xe đi.”
Trợ lý: “…”
Ừm, không thay đổi gì cả, vẫn kiểu thần kinh quen thuộc khiến cậu ta không hiểu sao có chút hoàn niệm.
–
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Tích nhìn thấy nhóm chat wechat vốn im hơi lặng tiếng từ lâu bỗng có tin nhắn mới, là Lâm Sam gửi một đoạn video.
Cậu ấn mở thì lập tức nghe được tiếng Phó Sương khóc lóc: “Em chỉ muốn ôm anh trai em một chút thôi! Anh ta dữ như vậy để làm gì, làm gì mà phải dữ vậy!! Hu hu hu hu hù chết em!! Làm em sợ muốn chết!!!”
Kỳ Tích lơ mơ, còn muốn tiếp tục nhìn thì Vạn Sơ Không đang ngủ ở một bên ôm cậu vào lòng, “Chào buổi sáng bé cưng.” Giọng nói còn mang theo giọng mũi, cho dù mập mờ cũng rất dễ nghe.
“Chào buổi sáng.” Kỳ Tích đáp lại.
Vạn Sơ Không tựa hồ vẫn chưa tỉnh hẳn, quấn lấy eo của cậu, mơ mơ màng màng nói: “Anh không dữ mà.”
Kỳ Tích lập tức bật cười, sờ sờ mái tóc ngắn của Vạn Sơ Không, dỗ dành, “Em không nói anh dữ. Anh rất ngoan, ngoại trừ những lúc nào đó.” Nhất là vào buổi tối!
Khóe miệng Vạn Sơ Không cong lên, thì thầm: “Anh chỉ ngoan với mình em thôi.”