Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời tiết cuối tháng đã bắt đầu se lạnh, nhóm Kỳ Tích vừa đến thành phố C thì hoạt động kí tặng đã bắt đầu.

Hiện trường rất đông người, nhưng đa số là người ngoài đến hóng. Trên sân khấu, Kỳ Tích ngồi ở dãy cuối, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nói chuyện với fan. Khuôn mặt luôn tươi cười, phía dưới ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng, thậm chí nhiều lúc Kỳ Tích còn tạo dáng để fan chụp ảnh.

Hạ Ngũ ngồi bên cạnh Kỳ Tích, nhân lúc rảnh nói chuyện với cậu: “Hôm nay rất nhiều người đến đây vì anh đấy”

Thực ra chuyện này đã bắt đầu từ nửa năm trước. Lúc đó cậu không hiểu vì sao bị ghép cp với Vạn Sơ Không nhưng rất nhanh cậu nhận được rất nhiều sự theo dõi của mọi người. Chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, đám người đó chỉ là nhiệt tình nhất thời, đến nhanh đi cũng nhanh, dần dần cũng không còn tương tác gì nhiều với bọn họ nữa. Những người ở lại thì chỉ thích Kỳ Tích, hay còn gọi là fan độc duy.

Vậy thì bây giờ?

Kỳ Tích nghĩ, vậy lẽ nào bây giờ hai người họ không còn thanh bạch nữa?

Cũng thanh bạch lắm rồi!

Cậu lại nghĩ đến lời hẹn với Vạn Sơ Không, buổi chiều sau khi hoạt động kết thúc thì sẽ đến chỗ Vạn Sơ Không quay phim.

Kỳ Tích khắc hai chữ “thanh bạch” vào tim, sau đó điều chỉnh lại tư thế, hai tay để lên bàn, giống như một đứa trẻ đang chăm chú nghe bài.

Có fan để poster và album lên bàn, tay che miệng kìm chế sự xúc động của bản thân, nói: “Bảo bảo, bảo bảo đáng yêu quá đi, đẹp trai hơn trên ti vi một trăm lần!”

Kỳ Tích kí xong đưa cho fan, thành thục cười: “Cảm ơn”

Gọi là bảo bảo đã là gì, còn có học sinh cấp Hai tự xưng là “mẹ” cơ, làm idol là vừa phải làm anh vừa làm con!

Kỳ Tích mặc dù ngoài đời không giỏi giao tiếp lắm, nhưng trên sân khấu thì thể hiện rất tốt.

Hoạt động kết thúc, cổ tay Kỳ Tích nhưng nhức. Cậu vốn vừa gầy vừa trắng, trên da chỉ cần có chút màu là rất rõ ràng. Phần cổ tay đã đỏ tấy lên rồi, may là rất nhanh đã đỡ. Trên đường về nhà cậu nói chuyện với quản lí, lát nữa có hẹn ra ngoài với bạn.

Chị Hà nhìn cậu, “Cậu với Hà Ngũ là thế nào vậy? Cậu cũng không cần trợ lí đi theo hả?”

Kỳ Tích hơi khó hiểu, “Em đã nói gì đâu.”

Chị Hà nâng nâng kính mắt, “Hai cậu bây giờ mà ra ngoài khả năng bị chụp rất cao…. Cậu đi gặp ai?”

Kỳ Tích đoán chị người đại diện chỉ muốn hỏi bốn từ cuối đó.

“…. Vạn Sơ Không.” Nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.

Càng che giấu thì càng đáng nghi, quan hệ của bọn họ rất là thanh bạch!

Chỉ thấy chị Hà gật gật đầu, nét mặt lộ rõ “tôi biết ngay mà”

Kỳ Tích đột nhiên muốn hỏi người đại diện bây giờ chị vẫn đăng nhập vào siêu thoại phải không nhưng đương nhiên cậu không muốn biết đáp án.

Dù sao, đến cậu còn chưa huỷ theo dõi!

Kỳ Tích hôm qua đã kiểm tra lại. Chỗ Vạn Sơ Không quay phim cách không xa chỗ tổ chức hoạt động của cậu, bắt xe mười mấy phút là đến.

Nhưng cậu không được đi ngay, nếu không rất dễ bị fan nhìn thấy.

Lời của Hạ Ngũ cậu không phải hoàn toàn không để ý. Hôm nay ở buổi kí tặng người gọi tên cậu đã thay đổi nhiều. Kỳ Tích biết đó là vì sao, bởi vì cậu đã nhận được phúc lợi từ cái gọi là cp.

Đó cũng là lí do vì sao Tô Miễn Siêu muốn để cậu và Vạn Sơ Không quen nhau.

Trong nhóm cp của Khâu Diệc và Phó Sương hot nhất, nhưng Phó Sương không thích nhắc đến đề tài này. Cậu ta cũng có giới hạn của mình, hy vọng có thể chứng minh với mọi người, cho dù không xào cp thì nhân khí sẽ vẫn cao. Đó cũng là lí do vì sao Lâm Sam suốt ngày chế giễu cậu ta. Đứa trẻ này ngày nào cũng khoe khoang ra ngoài một mình, Lâm Sam chỉ muốn áp chế sự bướng bỉnh của Phó Sương.

Mọi người trong nhóm cãi vã là chuyện bình thường. Lúc mới debut mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình, thường tranh cãi vì những việc nhỏ nhặt, bất đắc dĩ Nhậm Tư mới phải thành lập một nhóm thảo luận sáu người, nói bọn họ đừng có động tí là cãi cọ, nếu mà thực sự không nhìn được nữa, thì battle trong nhóm.

Kì Tích và Nhậm Tư là người tốt trong lời kể của Lâm Sam, lúc nào cũng muốn giữ hoà khí trong nhóm, kết quả lần nào cũng bị fan chửi thậm tệ nhất. Nhậm Tư thì còn có chút nóng tính, thực sự không khuyên ngăn được nữa thì mặc kệ, còn Kỳ Tích thì thuộc kiểu đã mở miệng, thì sẽ nói đến cùng.

Câu nói “mọi người đều tốt”, là câu mà cậu nói nhiều nhất, ý nghĩa đằng sau câu nói là—— mọi người đứng có gây gổ trước truyền hình!

Đáng tiếc không ai cảm kích cậu, mọi người trên mạng đa số đều nói cậu lo chuyện bao đồng, giả tạo.

Còn chuyện món quà chỉ là một trong những lần cậu bị đe doạ, nhưng sau lần cậu xảy ra chuyện, mọi người cũng đỡ dần.

Nhóm sáu người trở thành một tập thể đoàn kết lại xin lỗi Kỳ Tích. Mỗi lần Kì Tích bị mắng, mọi người đều tự kiểm điểm lại bản thân, ba năm nay mọi người khá hoà đồng.

Đương nhiên để được như ngày hôm nay là cần có một vài người phải hy sinh bản thân.

Trời đã sắp tối, Kỳ Tích đến hiện trường quay phim. Cậu chưa lần nào thực sự được đến phim trường. Ngoại hình của Lâm Sam rất hợp với tạo hình cổ trang. Lúc trước cậu ta được mời đi diễn một vai phụ ít đất diễn, kết quả diễn xuất quá tệ, bị ném đá sứt đầu mẻ trán. Từ đó trở đi, công ty thận trọng hơn với những lời mời như vậy. Idol và diễn viên vẫn có sự khác biệt, có thể cân được ảnh không qua chỉnh sửa, nhưng không cân được ống kính máy quay từ nhiều góc độ.

Kỳ Tích về khách sạn cố ý thay một bộ quần áo khác. Áo và quần đều khá rộng rãi, đi đôi giày converse, ăn mặc như một đứa học sinh vừa bước vào xã hội. Kết quả là còn chưa vào đến trong phim trường đã bị chặn lại, muốn cậu xuất trình chứng minh thư.

Kỳ Tích nhắn tin cho Vạn Sơ Không, nói là mình đã đến rồi.

Không bao lâu sau, Vạn Sơ Không đã xuất hiện.

Mặc dù ngày nào cũng gọi điện nhưng thực sự đã lâu lắm rồi không gặp. Kỳ Tích kéo khẩu trang xuống cười với Vạn Sơ Không, giơ tay chào. Đuôi mắt cậu còn óng ánh chưa tẩy trang hết, đường nét khuôn mặt có chút nhạt, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng nhạt.

Vạn Sơ Không nói: “Thấy tôi nên vui hả?”

Nụ cười của Kỳ Tích giật giật, còn chưa kịp trả lời Vạn Sơ Không đã đưa tay kéo mũ của cậu, cậu theo phản ứng giữ lấy tay của anh, “Cần thận bị người ta nhận ra.”

Vạn Sơ Không nhướn mày cười nhẹ, “Vào bên trong đi, ở trong không cho chụp hình.”

Kỳ Tích mơ hồ đi theo anh, “Tôi tưởng anh đã quay xong rồi…”

“Cậu có phiền đợi tôi một chút không? Còn cảnh quay cuối cùng nữa.”

Kỳ Tích khua tay, “Đương nhiên không phiền.”

Vạn Sơ Không vốn đi rất nhanh, nghe cậu nói thì dừng lại đợi cậu theo kịp rồi hỏi: “Cậu dạo này lại gầy đi rồi hả?”

Kỳ Tích ngẩng đầu. Lần này mũ của cậu hoàn toàn bị Vạn Sơ Không lấy xuống, mái tóc không tạo kiểu nên rất mềm, nhìn trông rất ngoan hiền.

“Đâu có, chắc là vì do quần áo rộng nên trông gầy thôi.” Kỳ Tích nói. Vạn Sơ Không lại hoàn toàn để ngoài tai, tự ý nắm lấy cổ tay cậu, thậm chí là còn nắm chặt lại.

“Cậu gầy quá rồi.”

Kỳ Tích phản bác: “Cân nặng của tôi đạt tiêu chuẩn rồi.”

Vạn Sơ Không nhìn cậu, cậu đành trả lời: “…. Dù sao cũng vì để lên hình đẹp.”

Mái tóc phía đằng sau cũng đặc biệt được để dài, từ gáy tẽ ra hai bên. Màu đen không bắt sáng càng khiến cho làn da trở nên trắng hơn, đến cả mạch máu cũng hiện lên rõ ràng, dường như rất dễ để bắt được.

“Gầy quá cũng không đẹp, nên có chút da chút thịt.” Dường như là vì muốn chứng minh lời mình vừa nói là đúng, Vạn Sơ Không bóp cổ tay của Kỳ Tích, để lại vết hằn trắng không quá rõ trên cổ tay cậu.

Kỳ Tích lập tức rút tay lại, “Hôm nay tôi kí tên cả buổi chiều đã…” Cậu lật lại lòng bàn tay để Vạn Sơ Không nhìn thấy vết hằn, “Đau hết cả tay rồi.”

Nhưng chỉ đau một chút.

Cậu chỉ là muốn nói với Vạn Sơ Không.

Nhưng anh lại nâng niu bàn tay cậu, không đau, nhưng rất nhột.

Cậu rút tay lại đút vào túi áo, thấy Vạn Sơ Không nhìn cậu, tai đỏ tía mãi mới nói được mấy chữ: “Đừng sờ như vậy….”

Thấy rõ Vạn Sơ Không nhếch mép cười, trong giọng nói mang sự vui vẻ, “Được thôi.”

Vạn Sơ Không đưa cậu đến chỗ quay phim. Kỳ Tích nhìn mọi người bận rộn làm việc mới nhớ ra điều gì.

Cậu nên ở bên ngoài tìm một nơi đợi Vạn Sơ Không, chứ không phải đi theo anh vào trong này.

Cậu làm như vậy chả ra sao cả!

Kỳ Tích phản xạ kéo mũ xuống, Vạn Sơ Không nghiêng đầu, “Cậu trốn tránh cái gì?”

“Tôi không nên tay không đến đây?” Kỳ Tích nhở tiếng nói.

Vạn Sơ Không hiểu được ý cậu, “Sắp quay xong rồi. Hôm nay đa số đều là kịch ban ngày, bọn họ không để ý đâu.”

Kỳ Tích lắc đầu, liên tiếp lùi về phía sau.

Vạn Sơ Không nhìn thấy thế thì đành thuận ý cậu, “Thế để tôi bảo trợ lí đi mua chút gì cho mọi người.”

Kỳ Tích nói: Tôi trả tiền.”

Vạn Sơ Không thấy cậu rất kiên quyết, đành nghe theo cậu.

Sau khi trợ lí đi, Vạn Sơ Không đột nhiên đưa tay lên trên mũ rồi xoa đầu cậu, Kỳ Tích không biết nên phản ứng như thế nào.

Bọn họ vốn đã thân mật vậy sao, hay là đang trở nên thân mật?

Vạn Sơ Không vừa xem điện thoại xong thì vội vàng rời đi, bây giờ quay lại lại đưa thêm người nữa cho nên mọi người đều rất hiếu kì. Nhưng vì Kỳ Tích đã đội mũ còn đeo khẩu trang, nên bọn họ nhìn một lúc cũng không nhìn ra là ai. Chỉ có vài chị con gái tụm lại thì thầm: “Trời đất, chắc không phải là Kỳ Tích đấy chứ?’

“Chắc không phải đâu… Sao có thể?” Một chị gái khác phản bác, nhưng rất nhiều ánh mắt vẫn hướng về phía cậu.

Rất nhanh sau đó đến phần diễn của Vạn Sơ Không, Kỳ Tích mới phát hiện Vạn Sơ Không đang mặc quần áo diễn. Đối diện với máy quay khí chất của Vạn Sơ Không lập tức thay đổi, không còn là một người khó hiểu. Gương mặt có chút nóng lòng sốt ruột, đai áo tuỳ tiện kéo lệch sang một bên, đối mặt với câu hỏi của nữ chính, ban đầu vẫn còn lúng túng, sau đó đột nhiên dồn cô vào tường, ánh mắt thay đổi phương hướng, lạnh lùng nhìn qua. Mặc dù Kỳ Tích đứng ở bên ngoài, nhưng khoảng khắc đó cũng cảm thấy khiếp sợ, giờ cậu đã hiểu cái “thiên phú” mà Tô Miễn Siêu nói là gì.

Cảnh này quay ba lần. Sau khi kết thúc mọi người cười nói vui vẻ, Kỳ Tích thấy bên cạnh Vạn Sơ Không có người nên không qua bên đó.

Trợ lí chạy vặt giờ đã về, nói: “Anh, đồ mua về rồi đây.”

Kỳ Tích đưa tay qua lấy, “Vất vả rồi.”

Trợ lí lắc lắc đầu, không để Kỳ Tích cầm lấy túi đồ, còn nói: “Việc nên làm, em có vất cả gì đâu, anh mới vất vả.”

Kỳ Tích: “?

Trợ lí qua hai lần tiếp xúc với cậu đã biết được cậu là một người rất dễ nói chuyện, thấy vẻ mặt không hiểu gì của Kỳ Tích, trợ lí không nhịn được nói thêm một cậu: “Anh, lúc anh ở cùng với ông chủ của em chắc là khó khăn lắm nhỉ?”

Kỳ Tích ngây người. Cậu không chắc chắn cái mà “ở cùng với” là có gì, nhất thời không nghĩ được gì, chỉ đành trả lời: “Cũng bình thường.”

Ngoài việc hay bị điều khiển, ở cùng Vạn Sở Không khá là thoải mái.

Trợ lí tưởng cậu chỉ miễn cưỡng trả lời, càng đồng tính với cậu, trong đầu đang diễn lại toàn bộ quá trình yêu đương cưỡng chế.

Vừa lúc đó, Vạn Sơ Không gọi cậu: “Kỳ Tích, qua đây chào hỏi mọi người.”

Kỳ Tích nghe thế thì bỏ khẩu trang và mũ xuống, giống như lúc ở trong nhóm, cúi người chào mọi người rồi giới thiệu bản thân.

__

Chủ đề bài đăng: [Tôi không hiểu, tại sao lại có cp phi lí như vậy?]

Chính là cp Sơ Kỳ Bất Ý đó!

Hai tháng trước tôi còn coi thường fan cp suốt ngày đào bới mấy cái rác rưởi, đó còn không cả bằng rác, lúc đó tôi nghĩ nhịn đói hít không khí còn tốt hơn cả cp này. Vì hít không khí ít nhất còn có không khí, Sơ Kì Bất Ý còn không biết đối phương là ai, ghép cp này đúng là vô nghĩa!

Còn bây giờ tôi chỉ có thể khóc lóc chất vấn, dựa vào đâu mà Sơ Kì Bất Ý là có kẹo ngọt như vậy!!!

Còn đến cả thăm phim trường, Vạn Sơ Không quay xong cả hai người đi về cùng nhau… Đừng để tôi biết hai người làm gì, nếu không tôi sẽ ngộ nhận luôn là hai người thuê khách sạn đó.

L: Thực sự không hiểu, Sơ Kỳ Bất Ý sao có thể vô lí như vậy

L: Thuê phòng có gì đâu, nói không chừng có sống chung.

L: Hai người bọn họ quen nhau thế nào vậy, tôi có thể biết không?

L: Đôi này cũng kì lạ thật đấy. Từ không quen biêt đến giai đoạn yêu đương, ở giữa chỉ cách có mỗi một ngày Thất Tịch. (bốc cháy)

L: Hơn nữa hai người có dáng vóc hoàn toàn đối lập nhau. Hôm nay Kỳ Tích ăn mặc rất đơn giản, cảm giác Vạn Sơ Không có thể bế cậu ấy xoay một vòng… Đáng ghét, thích quá đi.

L: Hình như có ảnh mà, sao tôi không thấy, cho tôi xem đi.

L: Tôi nữa.

L: Tôi nữa.

L: Ảnh đừng truyền ra ngoài, cái đó là chụp trộm.

L: Ảnh không có gì đâu, mờ lắm, chẳng nhìn ra ai với ai đâu.

L: Nhưng fan cp đã nhận ra.

L: Chắc là cũng yêu được một thời gian rồi nếu không cũng không thể ghép lâu như vậy. Đúng là có phúc mà

L: Thế thì cậu không biết fandom của Sơ Kì Bất Ý là Không Khí à?

L:?

L:?

L: Chịu đám nữ nhân này luôn.

L: Nghe nói là Vạn Sơ Không đưa Kỳ Tích tới, đến lúc giới thiệu thì nói “Kỳ Tích, qua đây chào hỏi mọi người đi.”……………… Thật là vô lí, nghi ngờ là tự bịa ra.

L: Giống cách dùng từ ngữ khi dẫn người yêu về gặp phụ huynh, tùy ý, thân mật, người ngoài thật sự không thích ứng được.

L: One chắc chắn không, có chắc chắn là cậu ấy không, có chắc là con dâu của tui là không?

L: Ghép cp để thể hiện sự tôn kính

L: Rất khó để không ghép kswl.

L: Nguyện vọng của chủ thớt không thành sự thật rồi, Sơ Kỳ Bất Ý không đi thuê phòng. Bọn họ cùng nhau ăn tối, có người bắt gặp.

L: Đờ mờ, cái này còn thật hơn cả đi thuê phòng?

L: Đờ mờ, thật này.

L: Đờ mờ kswl.

Truyện Chữ Hay