Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi cúp máy, Vạn Sơ Không còn chưa đi tắm. Điện thoại di động của anh hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là gọi khi anh đang nói chuyện với Kỳ Tích.

Màn hình vừa tối đi lại sáng lên, Vạn Sơ Không nhìn cái tên đang nhấp nháy trên đó, xoa ngón tay lên mép chiếc điện thoại.

Hiếm có chiếc điện thoại nào không bị vỡ trên tay anh lâu như vậy. Đây là một dấu hiệu tốt.

Sau đó Vạn Sơ Không bắt máy, đầu dây bên kia không hỏi sao vừa rồi anh không nghe máy.

“Ngày mai con tới sớm một chút, cậu của con đã qua đây rồi.”

Vạn Sơ Không trả lời: “Con biết rồi mẹ.”

Sáng hôm sau.

Trên đỉnh cột leo núi là một con mèo ragdoll xinh đẹp, một bạn nhỏ đang giơ tay gọi tên nó. Chú mèo ragdoll lập tức nhảy xuống. Ngược lại một chú mèo con đang núp dưới gầm tủ thì nhát gan hơn nhiều.

Kiều Khải Nhuệ cúi đầu nói vào cái gầm tủ: “Thất Thất.”

Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi bước vào cửa, trên tay cầm một túi khoai tây chiên vừa ăn vừa le lưỡi: “Kiều Khải Nhuệ, sao em lại thích ăn những thứ không ngon như này?”

Bạn nhỏ nhìn thấy mèo con vừa lộ móng vuốt ra đã nhanh chóng chui lại vào gầm tủ, ngẩng đầu nói: “Đó là hôm qua đi siêu thị, anh trai em mua đó.”

Cô gái thản nhiên đặt túi khoai tây chiên lên bàn cà phê, cắn một miếng táo tức giận nói: “Tất cả khoai tay chiên đều là vị mù tạt hẳn là cố ý!”

Kiều Khải Nhuệ nói: “Anh trai em thích ăn.”

“Ổng?” Cô gái cao giọng sau đó lắc đầu, “Không tin, trừ khi ổng ăn trước mặt chị.”

Kiều Khải Nhuệ nhìn vào túi khoai tây chiên rồi nhìn cô gái trên ghế sô pha, đôi mắt láo liên: “Nói chính xác hơn là có người nổi tiếng thích ăn cái đó đề cử cho anh trai em.”

Cô gái bật dậy: “Ý em là Kỳ Tích?”

Cậu bé chớp mắt: “Ừm, hình như anh ấy có nói mình tên là Kỳ Tích.”

Cô gái thất thần ngồi lại xuống ghế, sau đó đưa tay lấy một miếng khoai tay chiên cho vào miệng, cố gắng nhai hai cái rồi nuốt vào, “Kiều Khải Nhuệ, vào nhà nghe trộm xem ông ngoại chị với anh của em đang nói cái gì, khi nào mới xong đi.”

Kiều Khải Nhuệ liếc cô nàng một cái, “Không muốn, với lại chị nên gọi em là cậu mới đúng.”

Cô gái: “…”

Trần Tư Dĩnh nằm xải lai trên ghế, thở dài.

Một lúc sau, Vạn Sơ Không bước vào phòng khách nhìn thấy cháu gái xuất hiện trước mặt mình với khuôn mặt tươi cười quá đỗi rực rỡ.

“Làm cái gì đấy?” Anh hỏi.

“Cậu thân yêu ơi.” Trần Tư Dĩnh ôm nửa khuôn mặt, cố ý chớp chớp đôi mắt tròn, “Cháu muốn hỏi cậu vài câu nho nhỏ.”

Vạn Sơ Không nhìn cô nàng đột nhiên nói: “Ông ngoại cháu nói điểm học kỳ này của cháu bị giảm sút cho nên đang tính cắt giảm tiền tiêu vặt.”

Trần Tư Dĩnh hoảng hốt: “Sao cơ? Không được đâu!!”

“Cậu đùa thôi.” Vạn Sơ Không mỉm cười, vòng quanh cô nàng đi vào phòng khách.

Kiều Khải Nhuệ chỉ vào chiếc tủ nói: “Thất Thất sợ người lạ cho nên chui dưới gầm tủ sáng giờ.”

Vạn Sơ Không một câu cũng không nói ngồi xổm xuống, duỗi tay xuống gầm tủ.

Em trai tránh sang một bên: “Anh ơi, cứ thế thì nó sẽ không ra đâu.”

Trần Tư Dĩnh quay đầu lại: “Cậu!!!”

Hai anh em cách nhau mười hai tuổi ở trong phòng khách đồng thời quay lại nhìn cô nàng.

Trần Tư Dĩnh nhẹ giọng lại: “Cậu, cậu cũng biết cháu muốn hỏi gì mà. Cháu không phải là cô cháu gái đáng yêu của cậu sao?”

“Cháu bình thường có nói chuyện với cậu thế này đâu.”

Trần Tư Dĩnh hoàn toàn suy sụp: “Đúng vậy, nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của bảo bổi của cháu, cậu nghĩ cháu muốn nói chuyện với cậu kiểu đấy chắc?”

Thấy mèo không chịu ra, Vạn Sơ Không đứng thẳng người dậy đưa ngón tay lên môi, ân cần nhắc nhở: “Nói nhỏ chút đi, bị cậu nghe thì không hay đâu.”

Trần Tư Dĩnh giơ hai tay tạo hình chữ thập: “Cậu không cáo trạng với ông ngoại cháu đã cảm ơn trời đất rồi.”

Vạn Sơ Không nhìn thấy túi khoai tây chiên bị mở ra trên bàn hỏi: “Khoai tây chiên ăn ngon không?”

Trần Tư Dĩnh: “Nói thật thì không ngon lắm. Nhưng nghĩ đến bảo bối của cháu thích ăn thì vẫn tạm chấp nhận được.”

Vạn Sơ Không nhướng mày: “Bảo bối của cháu?”

Trần Tư Dĩnh: “Đúng thế. Kỳ Tích là bảo bối của cháu, có vấn đề gì không?”

“Cậu nhớ cháu không chỉ thích một mình em ấy.”

“Thích nhiều người thì có gì sai?” Trần Tư Dĩnh thẳng lưng hiên ngang sau đó lập tức xì hơi.

Ngày xưa Vạn Sơ Không không bao giờ nói chuyện này với cô, không ai biết chuyện cô theo đuổi ngôi sao. Trẻ con bây giờ cực kì ngỗ ngược, Trần Tư Dĩnh theo đuổi một cách quang minh chính đại, hùng hùng hổ hổ, cộng thêm việc trong nhà chỉ có một đứa con gái này, thành tích cũng khá nên cứ mặc kệ Trần Tư Dĩnh thích làm gì thì làm.

Nhưng Vạn Linh lại cực kì ghét giới giải trí.

Lúc trước Vạn Sơ Không quyết định quay về giới giải trí, cả nhà ai cũng bất ngờ. Trần Tư Dĩnh còn nghĩ cô đã tìm được người có thể hiểu mình nhưng Vạn Sơ Không đã trực tiếp thẳng thừng: “Cậu chẳng hiểu sao cháu lại theo đuổi mấy ngôi sao đó nữa.”

Trần Tư Dĩnh còn nhớ rõ hồi Sơ Kỳ Bất Ý vừa mới nổi tiếng, cô còn cá cược với các chị em trên mạng nói hai người này chắc chắc sẽ không có bất kỳ liên hệ nào.

Đùa à, đó là cậu của cô đó! Chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ người này hay sao?

Nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ dãi nhưng thực ra thì tính tình khó chịu không ai bằng, không quan tâm đến những gì đang hot trên mạng xã hội, mà rất có thể là cố tình bỏ qua!!

Kết quả lại tát bốp bốp vào mặt Trần Tư Dĩnh. Hai người này không chỉ quen nhau mà mối quan hệ dường như còn rất thân thiết. Nếu không phải cô đi học xa thì nhất định đã phóng đến trước mặt Vạn Sơ Không hỏi tại sao cậu lại gây họa cho cây cải thìa nhà cháu!!!!

“Chị họ gần đây có khỏe không?” Vạn Sơ Không hỏi Trần Tư Dĩnh.

Trần Tư Dĩnh ngẩn người: “Mẹ cháu vẫn khỏe. Lần này do đi công tác cho nên mới không qua đây… Khoan khoan, cậu đừng có mà lảng sang chuyện khác. Cậu mau nói cho cháu biết coi, rốt cuộc làm sao mà cậu quen được Kỳ Tích thế? Hồi trước cậu còn phản đối không cho cháu theo đuổi ngôi sao nữa á.”

Vạn Sơ Không nghe Trần Tư Dĩnh lải nhải đang muốn ngắt lời thì đột nhiên nghe cô gái nói: “Cậu cũng biết trong nhóm trừ Phó Sương ra thì cháu thích Kỳ Tích nhất còn gì.”

“Đó không phải là ‘thích nhất’.” Vạn Sơ Không nói.

Trần Tư Dĩnh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết phải phản bác thế nào.

“Cho nên những gì người ta nói trên mạng là sự thật à? Cậu với Kỳ Tích có mối quan hệ thực sự tốt như vậy…” Vẻ mặt Trần Tư Dĩnh như đang sống trong mơ.

Vạn Sơ Không nhanh chóng tuyên bố: “Cậu không xin chữ kí giúp cháu đâu.”

“Tự cháu có, không cần cậu giúp!”

“Cũng không đưa cháu đi gặp tận mắt.”

Trần Tư Dĩnh dẩu môi: “Cháu gặp anh ấy trong buổi concert cũng có khác gì đâu, chẳng qua là không gần gũi như cậu thôi… Mà cậu nghĩ cháu là ai chứ, cháu mới không thèm đưa ra mấy yêu cầu đó đâu!”

“Thật không? Vậy thì tốt.” Vạn Sơ Không thản nhiên nói xong ánh mắt rơi vào dưới gầm tủ. Mèo vẫn không chịu ra.

Trần Tư Dĩnh liếc Vạn Sơ Không một cái, “Vậy cậu nói xem, anh ấy có phải là rất đẹp trai không?”

“Không phải cháu cũng thấy rồi à? Hỏi cậu làm gì.”

Vạn Sơ Không bước lại gần cái tủ.

“Hỏi một chút thì có sao chứ, hẳn là rất đẹp đúng không? Tạo hình trong buổi concert vừa rồi cũng rất đẹp… Tính tình của anh ấy rất tốt, rất thích cười. Bọn cháu chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh cả, không hỏi tới thì sẽ không chủ động nói chuyện để mọi người không chú ý đến mình…”

Rốt cuộc thì vẫn là một cô gái nhỏ tuổi theo đuổi thần tượng cho nên mỗi Trần Tư Dĩnh nói đến thần tượng của mình là không ngừng lại được

Cuối cùng ánh mắt của Vạn Sơ Không cũng rơi trên người cháu gái mình.

Ban đầu anh không hiểu sự cuồng nhiệt của cháu gái mình đến từ đâu. Poster dán đầy phòng, album xếp từng chồng từng chồng, hoan hô cổ vũ thần tượng dù cách cả một màn hình máy tính và không bao giờ che giấu sự yêu mến của mình ngay cả khi chẳng ai hiểu được.

“Cậu ơi, khi tiếp xúc với Kỳ Tích cậu cảm thấy anh ấy là người thế nào?” Ánh mắt Trần Tư Dĩnh lấp la lấp lánh hiện lên vẻ mong đợi.

Trước kia Vạn Sơ Không cũng không hiểu ánh mắt như vậy.

Nhưng anh đã thấy điều đó ở một người khác. Đó là sự thuần khiết và chân thật nhất, là lúc Kỳ Tích nhìn anh với đôi mắt như vậy. Mỉm cười với anh, hoặc nói một điều gì đó bất ngờ.

“Thì như cháu nói thôi. Em ấy rất thích cười, tính tình rất tốt, không bao giờ tức giận.”

Trần Tư Dĩnh cười, “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy thực sự rất tốt.”

Vạn Sơ Không nhìn cháu gái: “Hình như cháu biết rất rõ về em ấy?

Lời này vào tai Trần Tư Dĩnh không khác gì khiêu khích, “Đương nhiên rồi, ít nhất cháu đã theo từ lúc cả nhóm mới ra mắt.”

Không nghĩ tới Vạn Sơ Không lại tiếp: “Vậy cháu có biết bình thường em ấy ra ngoài thì sẽ đeo kính không?”

Trần Tư Dĩnh sửng sốt mất hai giây, mà trong hai giây này Vạn Sơ Không nói tiếp: “Em ấy còn thích ăn pudding.”

Đây rõ ràng là khiêu khích!!

Bản thân cô theo đuổi Lullaby ba năm, cậu cô cùng lắm chỉ là ông xã của Kỳ Tích mới được nửa năm thôi!

Vênh váo cái gì không biết nữa!

Trần Tư Dĩnh nắm chặt tay: “Trước đây Kỳ Tích cười nhiều hơn bây giờ nhưng hiện tại thì đã kiềm chế rồi, nói năng cũng thận trọng hơn. Anh ấy cũng thích mèo!”

Cô cố gắng hết sức để tìm ra một chuyện của Kỳ Tích mà Vạn Sơ Không không biết.

Còn Vạn Sơ Không dường như có thể vẽ ra một cảnh tượng mơ hồ trong đầu mình, một Kỳ Tích trẻ hơn so với bây giờ, ngây ngơ non nớt, chẳng phải càng giống một con mèo con hơn sao?

Giống như con mèo nào đó cứ trốn dưới gầm tủ không chịu gặp người lạ.

Nhưng lại hoạt bát hơn so với bây giờ.

Vạn Sơ Không chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ, em ấy cũng bảo với cậu là mình thích mèo.”

Trần Tư Dĩnh cảm thấy bản thân đã thua hoàn toàn. Nói cũng phải, người ta ở trên bảng xếp hạng siêu thoại có tên có tuổi đàng hoàng, còn mình chỉ dám ở bảng xếp hạng album kêu gào “Cục cưng ơi mẹ yêu em!!!!!”

Cô thật sự không hiểu tại sao cậu mình lại tranh cãi chuyện này.

Thế nhưng không thể thua cuộc được!!

Trần Tư Dĩnh nói: “Vậy cậu có biết chuyện quà tặng Kỳ Tích không?”

Vạn Sơ Không: “Cái gì?”

Truyện Chữ Hay