Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ đề bài đăng: [Vạn Sơ Không | Kỳ Tích Hai người có thực sự nghĩ đến việc tìm hiểu nhau không?]

L: Điểm danh hằng ngày.

L: Đã ngày trôi qua mà hai người bọn họ vẫn không biết nhau.

L: Tòa nhà này cao thật.

L: Vì trước đó bị fan hai nhà chửi bới dữ quá nên tòa nhà này đã thêm rất nhiều tầng. Kết quả nó không bị sập, thay vào đó lại trở thành một tòa nhà nổi tiếng. Người qua đường ai thấy cũng đều phải vào xem một cái. Giờ đây, tòa nhà đã trở thành một nơi để fan cp trò chuyện luôn rồi.

L: Trâu bò thật.

L: Tôi sẽ ghi lại một số bằng chứng về tình yêu của Sơ Kỳ Bất Ý từ thuở ban đầu. Tình yêu chân thành bất khả chiến bại [Trái tim]

L:? Sao lại cắn đường nữa rồi?

L: Cặp này thật sự có duyên gặp nhau à?

L: Dựa vào số phận thôi. Fan không quan tâm đâu, họ vẫn rất hạnh phúc.

L: Vậy chứ mấy người đang nói cái gì vậy? Tôi thậm chí còn không nhặt được đường.

L: Không có đường nhưng có rất nhiều món ăn ngon.

L: Còn ai chưa gặm Sơ Kì Bất Ý nào? Tuy rằng hai người bọn họ đúng là không quen nhau nhưng hàng thật sự rất thơm đó.

L: Cái chính là hai người luôn có tác phẩm. Vạn Sơ Không thì luôn đóng phim, mặc dù Kỳ Tích không nổi nhưng luôn có hoạt động với nhóm.

L: Hâm mộ quá. Idol của tui chừng nào mới có việc để làm đây? Ổng ở nhà cạy móng chân lâu lắm luôn rồi.

L: Kỳ Tích phế vật.

L:??? Lầu trên đang làm cái gì trong bài đăng cp thế?

L: Mặc kệ đi, thường xuyên có những thứ dơ bẩn đột nhiên xuất hiện vậy đấy. Đi rình mò nhà người khác vui không? Idol của mày flop rồi kia kìa.

L: Đừng làm vậy. Lỡ đây là fan của Sơ Không thì sao? [Châm thuốc]

L: Vậy mong Sơ Kỳ Bất Ý thật sự dài lâu. Sơ Kỳ Bất Ý là duyên trời tác hợp.

L: Mong Sơ Kỳ Bất Ý thật sự dài lâu. Sơ Kỳ Bất Ý là duyên trời tác hợp.

L: Cái nhóm buồn ngủ gần đây đang làm gì vậy?

L: Chuẩn bị cho một chương trình đặc biệt.

L: Wow, là album nhạc số sao?

L: Chắc vậy.

L: Hình như đang tập vũ đạo. Nhìn những bức ảnh gần đây mà fan chụp, sáng sớm bọn họ đã phải đến công ty, tối mịt mới tan làm.

L: Lần này Kỳ Tích bảo bối của chúng ta có được chia line hát nhiều hơn không?

L: Độ nổi tiếng của Kỳ bảo không được tốt lắm. Vạn Quy rất biết nhìn người để đối đãi. Chi bằng cầu nguyện cho bảo bối không cần làm nền là tốt rồi.

L: Vậy anh One thì sao?[]

L: Biệt danh lạ đó. Anh Vạn của bạn dạo này đang nghỉ ngơi, chưa nghe nói là tiến tổ bộ nào cả. Nhưng một bộ phim truyền hình nào đó sắp được phát sóng.

L: Rõ ràng là phim điều tra tội phạm, tại sao doanh tiêu hào suốt ngày lên bài nam nữ chính?

L: Thì người ta là diễn viễn mà, chẳng lẽ không được xào cp.

L: Nhưng hai người đó vốn chẳng có tuyến tình cảm. Thạch Hạ Nhị thậm chí còn chẳng phải nữ chính, cô ta chỉ là nạn nhân thôi, ngay tập đầu đã ngỏm củ tỏi, sau đó thành manh mối cho bộ phim.

L: Không nhắc về người thứ ba trong bài cp kẻo lại cãi nhau.

: Mục tiêu của chúng ta là hòa bình. Nói chuyện hòa bình, sìn hàng hòa bình, và bình thản đối mặt với chuyện hai người bọn họ không quen biết.

L: Đau lòng quá, nhưng tại sao lại nói họ không quen nhau? Rõ ràng là không quen mà.

L: Im ngay!!

L: Tôi sẽ báo cảnh sát!! Alo cảnh sát ơi ở đây có kẻ giết người!!

Ngày tháng , giờ phút.

Những ngày sau khi ra mắt không còn dễ dàng như khi còn là một thực tập sinh. Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người muốn đứng trên sân khấu, đứng dưới ánh đèn để có thể tỏa sáng.

Sau vô số ngày đêm ướt đẫm mồ hôi, thì vẫn phải đổ mồ hôi thôi.

Kỳ Tích nằm dài trên sàn phòng tập nhảy, Phó Sương đứng ở cửa gọi cậu: “Anh ơi?”

“Mọi người đi trước đi, anh nghỉ một lát đã.”

Phó Sương có một chút do dự, nhưng sau khi nhìn thấy Nhậm Tư vẫn “ừm” một tiếng, đi theo mọi người ra ngoài. Kỳ Tích xoay người sang một bên, cổ đã đỏ bừng, mặt cũng đỏ, hô hấp đều đều. Cậu nhắm mắt lại, mặc mồ hôi đổ ra như suối.

Cậu nằm một lúc rồi mới ngồi dậy, kéo chiếc dây buộc tóc ra khỏi đầu. Đầu tóc cắt tỉa rất kỳ cục. Tóc nhuộm màu vàng nhạt làm nước da càng trắng hơn. Vẻ nóng bừng thêm chút mẩn đỏ trên khuôn mặt như một nét chấm phá cho làn da tái nhợt quá mức của cậu. Kỳ Tích đối mặt với gương vuốt lại tóc, cười một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng tập nhảy.

Hẳn là phải đi tắm trước.

Nhưng tất cả đều đã quá mệt cho nên quyết định đi ăn tối.

Việc kiểm soát cân nặng bấy lâu nay tan thành mây khói theo mấy ngày nay. Người đại diện cũng không cản bọn họ. Ăn nhiều cũng được, dù sao tập nhảy cũng rất mệt, tiêu hao rất nhiều sức lực.

Kỳ Tích đói bụng lắm rồi. Cậu đi vào phòng tắm tắm sơ qua một chút. Lúc đang sấy tóc, Kỳ Tích đang muốn hỏi bọn họ đi ăn ở đâu thì lại thấy tin nhắn trong nhóm chat.

Nhậm Tư: @Mèo, bọn tớ bị theo dõi.

Phó Sương: Anh, hay là anh đi ăn một mình nhé? Cẩn thận một tí chắc sẽ không bị fan đuổi theo đâu. Đương nhiên nếu anh tới đây thì tốt quá.

Kỳ Tích: Bên mọi người có ổn không?

Nhậm Tư: Không có việc gì. Kỹ thuật lái xe của Hạ Ngũ rất tốt, đã cắt đuôi rồi nhưng không biết chốc nữa có bị đuổi kịp không.

Kỳ Tích: Chú ý an toàn nhé!

Nhậm Tư: Được, cậu có đến không?

Kỳ Tích: Không, tớ về luôn đây.

Kỳ Tích gọi taxi và đi ra bằng cửa sau. Cậu đội mũ và đeo khẩu trang. Đuôi tóc còn hơi ẩm ướt mang theo mùi hương sữa tắm. Sau khi ngồi xuống, tài xế thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, Kỳ Tích cũng đã nhận ra. Cậu định nói gì đó cho tài xế yên tâm.

Kết quả, tài xế đã mở miệng trước: “Thằng nhóc cậu bỏ nhà ra đi à?”

Kỳ Tích: “…”

Kỳ Tích kéo khẩu trang xuống, để lại cho bản thân một khe hở để thở: “Không phải ạ.”

“Mấy đứa bọn bay bây giờ nghịch ngợm quá.” Tài xế dường như không nghe thấy, có lẽ đã nhìn thấy sợi tóc vàng loe hoe của Kỳ Tích cho nên nói tiếp: “Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài thế này ba mẹ làm sao yên tâm?”

Kỳ Tích ăn mặc rất nghiêm chỉnh, chỉ lộ ra một đôi mắt đang có chút khó hiểu: “Cháu năm nay hai tư rồi.”

Tài xế không tin lắm. Ông ta nhìn vào gương chiếu hậu mà vẫn không nhìn rõ: “Thật sao? Trông cháu chỉ trạc tuổi con gái chú thôi.”

Kỳ Tích không trả lời, bởi vì cậu đã thấy tin nhắn Vạn Sơ Không gửi cho mình.

Đã từ năm tiếng trước.

Tài xế nói: “Con gái chú vừa tốt nghiệp cấp Ba, chẳng mấy chốc sẽ vào đại học. Này nhóc đang nói chuyện với bạn bè à?”

Kỳ Tích bấm vào cuộc trò chuyện, sau đó trả lời tài xế: “Cháu nói chuyện… Không phải cháu không nhắn tin với bạn bè.”

Vạn Sơ Không gửi rất nhiều ảnh mèo.

Chín bức ảnh, hai ảnh con mèo ragdoll, hai ảnh con mèo Xiêm, còn lại là mèo bò sữa.

Thiên vị rõ ràng.

“Ồ? Thật à? Trông cháu cũng ra dáng thế này, hẳn là nhiều cô gái yêu thích lắm chứ?”

Kỳ Tích lần lượt mở từng bức ảnh ra, phóng to thu nhỏ, vô cùng thích thú, sau đó mới ngẩng đầu trả lời: “Cũng may là không ai thích cháu.”

“Vừa thấy đã biết là người khiêm tốn.” Tài xế thấy Kỳ Tích nhìn chăm chú vào điện thọai, hỏi: “Cháu đang nói chuyện với người yêu à?”

Tay Kỳ Tích run lên, xém nữa làm rớt điện thoại: “Không, không phải ạ. Chỉ là bạn thôi.”

“Hahaha, đừng xấu hổ. Chú đây cũng từng trải qua rồi. Làm sao có thể không có người yêu. Bí mật như vậy là sợ người ngoài biết sao?”

Cháu thật sự không xấu hổ.

Cháu cũng không nói chuyện với người yêu.

Chú sai hết rồi.

Kỳ Tích cảm thấy những tài xế taxi là những người xã giao, có thể nói mọi chuyện về bất cứ chủ đề gì, nhưng cố tình cậu lại là người không thể nói chuyện.

Kỳ Tích chỉ có thể gượng cười, xấu hổ cúi đầu trước nụ cười rạng rỡ của tài xế.

Kỳ Tích trả lời tin nhắn: [Thất Thất hình như lớn hơn một chút.]

Trong một lúc, bên kia bất ngờ trả lời: [Đúng vậy, dài thêm mấy cm rồi.]

Làm thế nào mà anh ta lại có được câu trả lời mấy cm như thế chứ? Lấy thước đo thật à?

Vạn Sơ Không: [Muộn rồi, cậu còn ở phòng tập à?]

Gần đây hai người trò chuyện khá thường xuyên. Tất cả đều là những chuyện vụn vặt. Không ai cố ý nhắn tin cho đối phương, thấy tin nhắn thì trả lời, thấm thoắt nói chuyện cũng đã được nửa tháng.

Kỳ Tích: [Xong rồi, đang trên đường trở về.]

Vạn Sơ Không: [Về nhà?]

Kỳ Tích: [Tôi còn chưa ăn cơm, chắc tìm chỗ nào đó ăn trước.]

Vạn Sơ Không: [Tôi cũng chưa ăn.]

Kỳ Tích cố gắng phỏng đoán ý tứ của Vạn Sơ Không, sau đó trả lời: [Vậy anh đi ăn đi.]

Vạn Sơ Không: [Tôi đang ở Hành Cảnh.]

Kỳ Tích lưỡng lự, có nên mời Vạn Sơ Không đi ăn không? Nếu đối phương không có ý đó mà chỉ nói ra câu trần thuật, mình lại hấp tấp mời, Vạn Sơ Không từ chối thì lại không biết đáp lại thế nào…

Sau đó chính cậu sẽ là người xấu hổ.

Kỳ Tích đưa ra quyết định: [Không có cơm ăn sao? Đáng thương thật đó.]

Bên phía Vạn Sơ Không vẫn hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn”, một lúc sau mới hiện ra tin nhắn: [Cảm ơn vì đã tội nghiệp tôi.]

Kỳ Tích còn đang băn khoăn có nên trả lời “Không có gì” hay không thì bên kia nhắn tiếp: [Tôi ăn cơm với cậu được không?]

Kỳ Tích bỗng nhiên tỉnh ngộ: [Tất nhiên rồi! Vậy tôi xuống xe chờ anh ở cửa Tây được không?]

Hóa ra là thật sự muốn cùng mình ăn cơm.

Truyện Chữ Hay