“Không nghiêm trọng như vậy!” Lận Khiêm giơ cánh tay bị y tá buộc nơ con bướm, ý bảo cô: “Chỉ là gãy xương mà thôi, không cần thiết phải nằm viện, anh trở về bộ đội nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi.”
Tống Mộ Thanh không đồng ý cau mày, người này lại còn so mình với thép còn cứng hơn, coi gãy xương như là bị một vết thương nhỏ.
“Doanh trại chính là bệnh viện, trở về đó anh sẽ tốt hơn? Anh hiện tại là một nhân sĩ tàn tật, có thể làm gì, vết thương ngang hông tái phát mà còn muốn ra trận chỉ huy tác chiến? Ở đây có bác sỹ, y tá hầu hạ anh, lãnh đạo của anh còn cử thêm một người sai vặt, như vậy còn không được? Hơn nữa, anh về đó thì em còn phải phí tâm tư tới chăm sóc anh, không phải là thêm phiền toái hay sao?” Cô không chút khách khí nói.
Một đại nam nhân bị thương chỉ sợ người khác thấy hắn vô dụng. Tâm tư Lận Khiêm mặc dù không nhạy cảm như vậy nhưng mấy ngày qua rửa mặt uống nước cũng tự mình làm, không khiến Đỗ Tử Đằng nhúng tay. Một là không có thói quen này, hai là anh cảm thấy không phải là xương chiết, cứ như vậy thành người vô dụng để người khác hầu hạ? Nhưng lời của Tống Mộ Thanh khiến anh không thể phản bác được, nghĩ kỹ một chút thì đúng là như vậy. Nhưng muốn anh cả người bẩn thỉu ở bệnh viện? Cả người đều khó chịu, thậm chí ngủ cũng không ngon.
“Anh không nói được một câu mà em nói đến mười câu.” Anh oán giận nói.
Cái giọng kia làm cho người ta cảm thấy ấm ức, một đứa bé cố tình mạnh miệng không chịu thừa nhận. Tống Mộ Thanh nhịn cười, nghiêng đầu một bên một lúc lâu mới lấy được giọng nói bình tĩnh.(Thế mới biết anh Lận Khiêm ngây thơ như vậy :D :D :D :D )
“Nếu anh cứ an phận ở bệnh viện nghỉ ngơi, em có thể nói nhảm nhiều như vậy sao?” Cô trừng mắt nhìn anh.
Cô không bắt bẻ, nhưng khiến Lận Khiêm thiếu chút nữa mất hồn. Cái nhìn kia giống như giận mà không giận, giống như vui như oán, như quay đầu lại liền nhìn thấy nước mùa thu trong suốt, lấp lánh như muôn vàn ánh sao, muôn vàn phong tình vạn chủng, kiều mị mê người. Nhìn kỹ cô lại một lần, cảm thấy không giống trước đây, hình như thiếu một chút gì đó.
Tống Mộ Thanh thấy anh nhìn cô, ánh mắt đen tối không rõ, không biết đang nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy sau lưng mình như có kiến đang bò, không được tự nhiên đứng lên, đi tới cửa sổ cách xa anh. Lận Khiêm thu hạ mắt, nhìn chằm chằm cái chăn đã phai màu, trong bụng cũng có chút không được tự nhiên.
“Người trong nhà anh chắc vẫn chưa biết.” Tay cô sờ lên thanh sắt trên cửa sổ, một lúc sau mới chuyển được đề tài.
“Không nói cho bọn họ biết. Nhưng đại khái cũng không lừa được bao lâu.” Anh như có điều suy nghĩ.
Khi Lận Khiêm diễn tập bị thương, khi bị cường ngạnh nhét lên xe đến bệnh viện anh rể anh cũng ở đó, còn không ngừng dặn dò người bệnh viện “Xem anh như người tù mà xử lý.” Đừng nói là chuyện trong nhà, trừ chuyện quân sự cơ mật quân sự thì không có chuyện gì anh rể anh không nói ra ngoài. Thật đúng là không thể nhờ vả được.
“Nha.” Tống Mộ Thanh đáp, không biết nói gì tiếp theo. Cô vô ý thức từ bên cửa sổ đến bên giường, lại ngồi xuống chỗ cũ. Ngồi xuống khoảng cách gần hơn một chút, anh làm cái gì cô đều có thể nghe thấy được động tĩnh.
“Thời gian diễn tập không báo trước, cho nên không kịp nói với em một tiếng.” Lận Khiêm nhìn chằm chằm tường đối diện, nhẹ nhàn nói.
“Không có chuyện gì, em đã được nghe được từ anh Triệu Nghị. Lần tới anh không vô duyên vô cớ mất tích là được.” Trong lòng cô có chút ngọt ngào, giống như được ăn mật ngọt. Mặc dù hiện tại giả thích có chút muộn, nhưng dẫu gì anh cũng cho cô một câu trả lời thỏa đáng, nói rõ lý do anh không báo.
“Em cùng anh ta rất quen.”
Tống Mộ Thanh bị giọng đầy nghi vấn của anh khiến cho không biết trả lời như thế nào.
“Anh ấy là anh trai của Tam Tử, em quen biết với Tam Tử từ nhỏ.”
“Tam Tử, cái người “Khuê mật” kia? Người như ăn thuốc nổ lần trước?” Lận Khiêm nhíu mày hỏi.
Anh chỉ có chú ý đến người nhà của mình, không hề để ý tới diện mạo của ai khác. Hiện tại mới nhớ tới khi gặp Tống Mộ Thanh ở bệnh viện có thấy qua người này.
“Cậu ta có ý tứ với em.”(Anh GHEN :sofunny: :sofunny: :sofunny: :sofunny: )
Tống Mộ Thanh vừa muốn đáp, anh lại nói như vậy, cô bị nghẹn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Giương mắt nhìn anh.
Lận Khiêm tăng hắng một cái, nhớ tới chuyện ngày đó: “Cậu ta nhìn anh ôm em giống như là bị đoạt lão bà vậy. Người nào mà không nhìn ra?” Nói xong mở to mắt nhìn bóng đêm dày đặc ở bên ngoài.
Tống Mộ Thanh nghe lời này, càng thưởng thức lại càng thấy không thích hợp. Quay đầu nhìn anh, cười hì hì. Đỗ Tử Đằng ở ngoài cửa mở to mắt qua khe cửa nhìn vào bên trong, lập tức che miệng cười như Tống Mộ Thanh.
“Lận đoàn trưởng, giọng điệu này thật không giống anh trước kia nha.”
“Giọng trước kia của anh như thế nào?” Lận Khiêm tò mò quay đầu lại, thiếu chút nữa va vào Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh lui về phía sau: “Anh trước kai nói hung hăng như với lính của mình, bộ dạng nói chuyện như ước gì em biến mất thật nhanh, tiết kiệm ánh mắt của anh.”
Cô ngồi đối diện với anh, vừa nói vừa nhìn anh, thậm chí xen thêm chút uất ức. Lận Khiêm căng thẳng trong lòng, theo bản bản năng muốn giải thích, nhưng lại ăn nói vụng về không biết vì sao lại nói như vậy.
Thấy Đỗ Tử Đằng gần như nằm trên cửa, trừng mắt liếc cậu ta một cái, chờ cậu ta thức thời đóng cửa lại mới hắng giọng mở miệng nói chuyện.
“Không phải là vì thân phận không giống nhau hay sao.”
Danh ngôn trong bộ đội chính là đối đãi với bạn gái phải giống như gió thổi ấm áp. Đối đãi với phụ nữ không phải bạn gái phải giống như ngày đông giá rét, lãnh không vô tình. Làm một hợp cách viên, Lận đoàn trưởng thi hành hết sức nghiêm chỉnh theo danh ngôn này. Trước kia lạnh nhạt với cô, đó bởi vì cô không liên quan gì với anh mà còn quấn lấy anh. Nhưng bây giờ không giống nhau, làm sao có thể lãnh?