“Cô tới đây làm gì?” Hai tay anh để ra đằng sau, giống như là đang dạy dỗ binh lính. Lúc nói chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt không nhịn được.
“Lận đoàn trưởng, tôi đã biểu hiện hết sức rõ ràng rồi. Chút năng lực lý giải cũng không có, anh làm sao có thể chỉ huy binh lính đánh giặc?” Tống Mộ Thanh khoanh tay, làm bộ anh cứ làm khó dễ tôi đi.
Chân mày Lận Khiêm nhíu lại thành chữ “sông” (河), vẻ mặt hết sức rối rắm. Lời này là như thế nào? Nói anh hiểu , biết rõ còn hỏi?
“Với cô không quan hệ!” Trực giác cho anh biết, chọc phải người phụ nữ tên Tống Mộ Thanh, cô như rắn quấn anh, bỏ cũng không ra, vì vậy không muốn nói. Lười phải tốn nhiều nước bọt với cô.
“Thế nào là không quan hệ? Quan hệ lớn ấy!” Âm thanh của Tống Mộ Thanh vang lên: “Đồng chí đoàn trưởng, anh lãnh đạo quân đội bảo vệ an toàn cho quần chúng nhân dân, lãnh thổ nước nhà vẹn toàn. Nếu năng lực lý giải anh không có, không tìm ra được quyết sách anh minh cơ trí, làm sao có thể bảo vệ những cô gái yếu đuối như tôi đây ở trong quần chúng nhân dân? Anh thấy có đúng không?”
“Cô gái yếu đuối? Cô?” Lận Khiêm liếc nhìn Tống Mộ Thanh, khẽ xì một tiếng.
Tống Mộ Thanh chợt nhíu mày, xưng hô “cô gái yếu đuối” này mặc dù là bề ngoài cô trang bị kỹ càng, nhưng cùng với trái tim mạnh mẽ của mình không tương xứng, thời điểm nói ra bốn chữ này cô cũng hơi chột dạ. Nhưng nhìn thấy nét mặt kia của anh lại không nhịn được muốn tranh luận.
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không phải nói tôi chẳng lẽ lại là nói anh?”
Lận Khiêm thường xuyên giáo huấn thuộc hạ, nhưng phải đối phó với miệng lưỡi sắc bén của Tống Mộ Thanh, lại cố ý cùng anh tranh cãi, về điểm này công phu của anh hiển nhiên không đủ dùng. Vì vậy anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Về sau không cần đến đây!”
Tống Mộ Thanh theo bản năng phản bác: “Chỗ này cũng không phải là nhà anh,làm sao tôi không thể tới?”
Bước chân của Lận Khiêm vừa nhấc lên lại thu hồi lại, quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, giống như muốn đốt hai cái lỗ ở trên người cô. Ánh mắt lúc trước còn có độ ấm, hiện tại mười phần là khí lạnh.
“Tại sao? Chỉ bằng nơi này là doanh trại, là nơi sống và huấn luyện quân nhân! Nếu người nào cũng có thể tùy tiện ra vào, vậy còn gì gọi là binh chủng? Còn nữa, hành vi của cô hôm nay đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự thường ngày của binh lính chúng tôi! Lần này tôi bỏ qua, về sau nếu còn xuất hiện tình huống như thế này nhất định không tha!
Từ khi bọn họ biết nhau đến này, đây là lần đầu tiên Tống Mộ Thanh nghe thấy Lận Khiêm nói lớn như vậy, cũng là giáo huấn cô. Chỉ là đưa canh cá mà thôi, coi như là quần chúng nhân dân thân thiết tới thăm hỏi, anh lại nói cô phạm rất nhiều lỗi nghiêm trọng. Trong lòng đang rất khó chịu lại nghe thấy tiếng hô nghiêm nghị của anh.
“Đứng nghiêm!”
Âm thanh ra lệnh của anh tới quá đột ngột, Tống Mộ Thanh còn không phản ứng kịp, cơ thể nàng đã phản ứng theo bản năng. Khép lại chân, chếch °.
“Đằng sau quay!”
Cô quay được một nửa, ý thức được có cái gì đó không đúng. Quay lại nhìn anh, ảo não vì hành động vừa rồi của mình. Làm sao lại rơi vào thế hạ phong rồi?
“Tôi không phải là binh lính của anh, anh rống với tôi vô dụng.”
Lận Khiêm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, làm sao lại coi cô như là tiểu binh mà đem ra huấn luyện cơ chứ?
“Đây đang ở bộ đội, tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh! Ra khỏi nơi này cô muốn làm gì tôi cũng không ngắn cản. Hiện tại tôi ra lệnh cho cô lập tức rời khỏi nơi này!” Thái độ của anh cứng rắn.
“Chuyện còn chưa nói rõ ràng, tôi không đi!”
“Tôi với cô không có chuyện gì cần nói.”
Lận Khiêm mở to mắt, âm thanh thấp xuống. Nhìn phía xa có mấy thằng nhóc ẩn núp, không vui nheo mắt lại.
Tống Mộ Thanh trong đầu nghĩ làm sao để nói rõ vì vậy không chú ý đến chuyện khác. Thấy bóng dáng của Lận Khiêm vừa động, tâm quýnh lên, liền lập tức bước lên một bước chắn trước mặt anh.
“Đợi chút……”
Lận Khiêm liếc nhìn vẻ mặt quật cường trên mặt cô, lại nhìn nơi xa một chút. Xa như vậy, cho dù có nói gì đám nhóc kia cũng không nghe thấy được.
Tống Mộ Thanh thấy anh nhìn mình, bình thường luôn trấn định cũng dần hoảng hốt, buông tầm mắt xuống, tránh ánh mắt của anh. Qua hồi lâu, thấy được người trước mặt càng ngày càng không vui, lúc này mới quyết tâm ngẩng đầu lên.
“Được rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Mặc kệ có dễ nghe hay khó nghe, thật lòng hay giả dối, chúng ta có gì cứ nói thẳng, không nên che giấu.”
Hôm nay có thể thấy được người thuận mắt, lại xuống tay với một nam nhân cũng không dễ dàng. Huống chi cô đối với người như Lận Khiêm có thưởng thức, không cần thiết phải che giấu cảm giác với anh, chỉ sợ người khác biết được đặt anh ở trong lòng như bồ tát. Cho nên cô quyết định theo đuổi anh, nhưng điều này cũng không chứng tỏ cô là người dây dưa. Bất luận như thế nào, tôn nghiêm vẫn phải có. Cô cũng không phải là loại người vì một người đàn ông mà quỵ lụy, vì sống vì chết.