Trước khi đến bệnh viện, ông Nam không có hi vọng gì nhiều về việc Nguyễn Kiên có thể giữ được trí nhớ mà ông cần, tuy nhiên khi nghe được lời khẳng định của hắn thì ông đã dâng lên niềm hi vọng. Đồng thời, ông cũng vô cùng hài lòng và ấn tượng đối với biểu hiện của Nguyễn Kiên. Theo kinh nghiệm lão luyện của mình, ông Nam có thể khẳng định Nguyễn Kiên chính là chiếc chìa khóa hi vọng để Trần thị gia tộc của ông có thể vượt qua cánh cửa chông gai thử thách.
Sau khi trao đổi với bác sĩ, ông Nam càng có lí do để tin tưởng rằng cảm giác của mình là đúng. Khi Nguyễn Kiên được đưa vào bệnh viện, hắn đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng: toàn thân bị bỏng điện, tê liệt toàn thân, xương sườn gãy cái, xương tay chân cũng gãy và trật không ít; lục phủ ngũ tạng bị chấn thương, tuy nhẹ nhưng cũng gây nên nguy hiểm nhất định trong tình trạng của hắn. Nghiêm trọng nhất là tình trạng thần kinh. Não bộ của hắn bị tổn thương nặng, bị mất trí nhớ, thậm chí có nguy cơ trở thành người thực vật.
Tuy nhiên sức sống, khả năng hồi phục và cường độ thân thể của Nguyễn Kiên đã làm tất cả phải kinh ngạc. Ngoại thương không chỉ nhanh chóng phục hồi mà nội thương cũng ổn định lại tình trạng không đáng lo ngại.
Cuối cùng đến lúc này, nhìn thấy một Nguyễn Kiên khỏe mạnh, anh tuấn, mang khí chất vững vàng, chững chạc, nào đâu thấy một kẻ xui xẻo, thảm hại, tơi tả, cháy đen cháy thui, thì ngay cả hai người con gái của ông cũng phải kinh ngạc. Sự thay đổi một trời một vực như vậy mà chỉ trong ngày, quả thật là “sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi”.
Trong phòng cấp cứu lúc này, Nguyễn Kiên đã biết được ân nhân của mình lại có lai lịch to lớn như thế nào. Càng như vậy, hắn càng cảm thấy khó hiểu. Hắn tự biết bản thân không có mấy thứ đáng giá để ông Nam có thể làm như vậy. Không chỉ cứu hắn lúc nguy cấp, để hắn được hưởng đãi ngộ víp mà còn rất quan tâm đến tình trạng của hắn. Nếu nói chỉ là ông Nam có tấm lòng bồ tát hoặc ông ta dư thời giờ, dư tiền không biết làm gì bỗng nổi hứng làm việc tốt mà hắn lại may mắn được hưởng thì hắn tuyệt đối không tin. Mặc dù hắn đã thay đổi đồng thời còn bị mất trí nhớ nhưng hắn vẫn mang một bản năng, một trực giác, một cảm giác vô cùng nhạy bén. Đó là ông Nam cần một thứ gì đó ở hắn.
Nếu như không bị mất trí nhớ thì Nguyễn Kiên sẽ dễ dàng nhận ra điều mà ông Nam cần.
- Tôi vốn đã nghi ngờ rồi, giờ thì tôi chắc chắn anh là một siêu nhân. - Ngọc Vân phải thực sự cảm thán khi chứng kiến sự hồi phục thần kỳ của Nguyễn Kiên.
- Không có gì, chỉ là ông trời còn thương tiếc một kẻ đen đủi như tôi thôi.
- Anh Kiên, tôi muốn hỏi anh một điều. Anh có thể vui lòng giải đáp cho tôi được không? - Ngọc Kỳ vốn luôn trầm mặc bỗng nhiên đưa ra câu hỏi.
- Mọi người đã cứu mạng tôi, nếu tôi biết được thì tôi sẽ trả lời tường tận.
- Khi cứu anh, chúng tôi đã thấy đống đổ nát trong căn nhà của anh. Mặc dù nó không còn được nguyện vẹn nhưng vẫn có thể nhận ra có khá nhiều những thiết bị khoa học công nghệ tân tiến ở trong nhà anh… - Ngọc Kỳ kể rõ lại từng chi tiết cô nhìn thấy trong đống đổ nát đó - Liệu anh có thể giải thích cho tôi nguồn gốc của chúng không?
Đến lúc này thì Nguyễn Kiên đã thực sự kinh ngạc. Theo như lời nàng nói thì chắc chắn những thứ đó là của hắn. Nhưng vì sao hắn lại sở hữu những thứ như vậy trong khi hắn lại chỉ là một sinh viên bình thường nghèo khó sống trong một căn nhà nhỏ được chứ. Trừ khi… hắn không đơn giản là một sinh viên nghèo.
- Thật sự xin lỗi cô, tôi thật sự không nhớ gì về những thứ đó. Tôi cũng không thể lí giải được điều này với những gì tôi biết về bản thân hiện tại. Tuy nhiên tôi có thể hứa với cô, nếu tôi phục hồi trí nhớ và tìm hiểu được gì thì tôi sẽ trả lời cho cô.
- Vậy thì cảm ơn anh trước.
Trong lúc ba người trầm mặc trong suy nghĩ của bản thân thì ông Kiên quay lại phá vỡ sự im lặng:
- Cậu Kiên, hiện giờ cậu hẳn là khỏe mạnh rồi nhỉ? Cậu đã tính tới chuyện khác sau khi rời khỏi bệnh viện chưa?
- Cháu đã có dự tính sẵn rồi ạ. với khả năng của mình cháu có thể trở lại cuộc sống bình thường nhanh thôi ạ.
Vừa nói Nguyễn Kiên vừa xoay chuyển những suy nghĩ trong đầu. Hắn tự tin với năng lực của mình hắn có thể tìm một việc làm bao ăn ở. sau khi có đủ điều kiện hắn sẽ tìm kiếm một công việc tốt hơn và quay lại trường Đại học đúng lúc. Rất may cho hắn là vẫn đang trong giai đoạn nghỉ hè. Bây giờ ông Nam lại hỏi như thế thì rất có khả năng ông ta sẽ cho hắn một đề nghị mà hắn khó có thể từ chối. Quả nhiên:
- Nếu cậu không ngại thì hãy đến một công ty chi nhánh của tôi. Cứ xem như cậu làm để trả nợ cho tôi đi.
Nguyễn Kiên hắn là một người sòng phẳng, có ân tất trả, có thù tất báo. Người giúp hắn một, hắn sẽ giúp người gấp mười, ngược lại nếu người hại hắn một thì hắn cũng không ngại việc mang tiếng ác để trả thù người gấp mười.
Hiện tại hắn chịu ân của Trần thị, hắn tất nhiên sẽ cố gắng đền đáp. Mặt khác, một công việc tốt đối với hắn bây giờ khá quan trọng. Hắn muốn nhanh chóng phục hồi trí nhớ cũng như tìm hiểu về bản thân hắn khi trước. Những lời của Trần Ngọc Kỳ đã mang đến cho hắn nhiều nghi vấn về thân phận và năng lực thực sự của bản thân. Xét cả về công và tư thì hắn không có lí do để mà từ chối đề nghị này.
Nếu như việc này có vấn đề thì chỉ có hai điều, thứ nhất hắn sẽ càng mắc nợ Trần thị nhiều hơn, tuy nhiên điều này cũng không quan trọng, khi hắn có đủ năng lực thì việc đền đáp là chuyện đơn giản, thứ hai là hắn vẫn chưa thể xác định mục đích thực sự của ông Nam khi giúp hắn là gì, vì điều này mà hắn sẽ phải đề phòng và cẩn thận khi tiếp xúc với người của Trần thị, đặc biệt là ông Nam.
Theo hắn, lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không.
- Vậy thì tốt rồi. Cháu đồng ý. ngày mai khi cháu xuất viện cháu sẽ đến công ty để tìm hiểu và nhận việc.
Mặc dù đã hồi phục gần như hoàn toàn chỉ trừ phần mất trí nhớ nhưng Nguyễn Kiên vẫn phải ở lại bệnh viện thêm một ngày để kiểm tra cho đảm bảo. Ông Nam cũng dặn dò bác sĩ chăm sóc chu đáo cho hắn, ông cũng đưa cho hắn một cái điện thoại, trong điện thoại đã có sim lưu số của ông. Đồng thời ông cũng cấp cho hắn một cái ví có cái thẻ ngân hàng mười triệu đồng và mấy trăm ngàn tiền mặt xem như tiền ứng lương trước.
Tinh ý thì có thể nhận ra ông Nam đã có chuẩn bị sẵn trước khi đến bệnh viện. Nguyễn Kiên nhận ra điều này và hắn càng tự nhủ mình phải càng cẩn thận, cảnh giác hơn với ông Nam.
Sau khi bàn giao tất cả những thứ cần thiết thì Nguyễn Kiên tiễn ba cha con Trần thị ra về. Lại kiểm tra mọi thứ một lần nữa rồi quay về phòng víp của mình, nằm trên giường trầm tư suy nghĩ rồi dần thiếp đi.
Một khắc sau khi Nguyễn Kiên ngủ đi. Hắn lại mở mắt. Nhưng người tỉnh dậy là Lâm Nghị. Hắn tá túc trong thể xác Nguyễn Kiên nhưng chỉ có thể điều khiển thân xác khi linh hồn Nguyễn Kiên đi ngủ hoặc bất tỉnh.
Tuy hai linh hồn chung một thể xác nhưng chỉ có Lâm Nghị biết được vì hắn tồn tại trong dạng linh hồn, hắn có thể tiên nhập thế giới linh hồn hay linh giới. Còn Nguyễn Kiên, hắn không thể làm được. Tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận được linh hồn Lâm Nghị trong cơ thể mình, nhưng việc đó chỉ xảy ra khi linh hồn của hắn toàn vẹn. Chuyện bất thường là hiện giờ trong cơ thể Nguyễn Kiên có hai linh hồn nhưng lại có ba phần hồn tách biệt.
Đối với thế giới khoa học thông thường thì việc mất trí nhớ là do tổn thương thần kinh ở não bộ vì chấn thương, stress, ảnh hưởng tâm lý,… hoặc xảy ra vấn đề trong quá trình tiếp nhận thông tin, lưu trữ thông tin, tìm kiếm và tái hiện thông tin… điều đó là chính xác. Nhưng đối với những người có tri thức tu chân thì khác. Họ lý giải việc đó dựa trên linh hồn, nguyên thần,…
Linh hồn chia làm ba phần hồn và bảy phần phách. Phần hồn chính là cốt lõi của linh hồn, nó đại diện cho sinh mệnh của một sinh vật sống, nó là tinh túy được chắc lọc và kết tinh qua phần phách. Phách lại chính là kí ức, kinh nghiệm, kĩ năng,…
Lâm Nghị bị mất đi một hồn và bốn phách nên bị tổn thương một phần sinh mệnh, mất đi một phần trí tuệ, kinh nghiệm, và mất đi bốn phần kí ức.
Còn Nguyễn Kiên, hắn thông qua chuyển tải ý thức mà thay thế một phần kí ức, kinh nghiệm, trí tuệ. Bản chất của việc này theo tri thức tu chân chính là thay thế vài phần phách của bản thân bằng phần phách khác. Tựa như tẩy não nhưng nó ở một mức độ cao hơn, an toàn hơn, hiệu quả hơn.
Phần phách bị thay thế không bị đẩy đi vì không có thể xác và phần hồn phách vừa vặn để chứa. Nó bị cất vào một góc trong linh giới của Nguyễn Kiên cùng với phần trí nhớ bị mất, hay phần phách bị tách rời tạo thành một. Và Lâm Nghị ở trong linh giới thấy và xem được phần phách đó, cùng với linh hồn của Nguyễn Kiên dù chỉ là một ít, vì hắn không thể đánh động linh hồn của Nguyễn Kiên. Chính xác hơn, hắn chưa thể phá vỡ thế cân bằng giữa hai linh hồn vào lúc này. Hắn cần chờ một thời điểm thích hợp để thực hiện và xuất hiện trước mặt Nguyễn Kiên.
Trong thời gian qua, hắn đã quan sát được Nguyễn Kiên là người như thế nào. Hắn cũng cảm giác được sự giống nhau giữa hai người. Nếu Lâm Nghị là con ghẻ của lão thiên thì Nguyễn Kiên là thằng osin trong nhà lão. Cả hai cũng đi tìm hạnh phúc cho mình, tìm câu trả lời cho cuộc đời mình. Lâm Nghị có cảm giác nếu như hắn bước theo Nghịch Thiên Chi Đạo thì Nguyễn Kiên sẽ bước đi trên một đại đạo khác không kém.
Trong vũ trụ, thiên địa sơ khai sinh ra tam thiên đại đạo. Nhưng đó chỉ là những đại đạo trong quy tắc thiên địa. Còn hắn từ khi bước vào tu luyện thì đã định sẵn Nghịch Thiên, đi ngược với những quy tắc đó. Nguyễn Kiên cũng tương tự hắn, mặc dù chưa bước vào con đường tu luyện nhưng Lâm Nghị cũng dự đoán được chủ nhà của hắn sẽ có thành tựu không kém hắn.
Lâm Nghị đã quyết định, khi đến thời điểm, hắn sẽ đưa Nguyễn Kiên đến với tu đạo.