năm sau
Mùa hạ, ánh nắng chan hòa chiếu rọi muôn nơi. Hoa Yên Vũ diện vest trắng thanh thuần, trên ngực cài đóa hoa nguyệt quý đỏ rực. Khuôn mặt y không còn nét non nớt của nhiều năm trước. Hoa Yên Vũ trưởng thành này, mị hoặc đến chết người. Y được Hoa Diệm nắm bàn tay đưa vào lễ đường.
Đến trước mặt Tần Lục Nam, Hoa Diệm trao lại y cho hắn, khóe mắt đỏ hoe nhìn bảo bối bé bỏng nhà mình.
"Tần Lục Nam, bảo bối tâm can của ta, giao lại cho con chăm sóc. Đừng làm tiểu Vũ của cha buồn nhé."
"Vâng thưa cha."
...----------------...
Trước sự chứng kiến của mọi người, Tần Lục Nam hôn lên bàn tay đeo nhẫn cưới của Hoa Yên Vũ. Hắn ánh mắt đong đầy yêu thương và sủng nịnh "Bảo bối, gặp được em chính là may mắn của Tần Lục Nam này."_ Hắn đặt tay y lên ngực mình.
"Cuộc đời thật sự rất ngắn. Nhưng có em bên cạnh cùng anh trải qua, mỗi giờ mỗi phút trở nên thật ý nghĩa. Không biết tương lai của chúng ta sau này sẽ đi về đâu. Em chỉ cần nhớ rằng....."_ Hắn dịu dàng nhìn y "Bên cạnh em luôn có anh. Ngoài kia bề bộn sóng gió, anh sẽ giúp em che chở. Hoa Yên Vũ, em chỉ việc thực hiện giấc mơ của bản thân, những điều còn lại, đã có anh giúp em lo lắng."
Hoa Yên Vũ đáy lòng ấm áp vô cùng. Y biết người trước mặt chỉ là một dãy số liệu, nhưng tình cảm của hắn khiến y được sưởi ấm. Nếu không có hắn xuất hiện, liệu y có trở thành một Hoa Yên Vũ vui vẻ như hiện tại không? Nếu có thể, y nguyện hóa thành thứ vô tri vô giác ấy, cùng hắn suốt đời.
"Em yêu anh, thân ái!"
"Hai người nhớ phải hạnh phúc đó."_ Tần Tư chững chạc đứng trước hai người. Cậu hiện tại không còn là thiếu niên nhiệt huyết như xưa. Tần Tư đã là giám đốc của một bộ phận Tần thị. "Anh không được bắt nạt cậu ấy đâu."
"Sao mày lắm lời thế? Lo mà tìm nửa kia đi. tuổi đầu rồi đấy. Chuyện của anh không cần mày dạy."_ Tần Lục Nam khó chịu nhìn cậu.
"Thôi, hai người hơi tí lại khắc khẩu. Tần Tư, cậu cũng thật sự nên tìm bạn đời đi."_ Y tách hai anh em ra. Họ cứ gặp lại cắn xé nhau.
"Mình biết, chỉ là chưa tìm thấy người thích hợp thôi."
...----------------...
Lễ cưới diễn ra được một nửa thời gian, Hoa Tử Đình mới kịp trở về. Chỉ là bên cạnh anh còn có Tần Lục Sinh và một hài tử múp míp. Hoa Tử Đình vẫn đệ khống như vậy. Anh ôm lấy Hoa Yên Vũ, thân mật hôn lên má y, sau đó mới chột dạ khi thấy ánh mắt hai anh em nhà họ Tần. Tần Lục Nam kéo Hoa Yên Vũ về phía sau. Tần Lục Sinh cũng không vừa, anh trực tiếp xách tai Hoa Tử Đình lôi về.
"Anh hai, chúc mừng tân hôn."_ Tần Lục Sinh kéo hài tử béo ú đến phía trước.
"Hai người...... thế này là....."_ Tần Lục Nam ngạc nhiên nhìn gia đình người.
"A, bọn em đăng kí kết hôn rồi. Đây là Hoa Hiên, con trai nuôi của em với anh ấy."_ Anh chỉ Hoa Tử Đình đang mặt hối lỗi."Chào bác đi con."
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn người, sau đó rất giống ba ba lớn, chạy đến ôm ôm lấy chân Hoa Yên Vũ đu lên, miệng toe toét. "Ca ca xinh đẹp, sau này em sẽ cưới anh."
"Tiểu Hiên, không được nói linh tinh."_ Hoa Tử Đình tức giận nhìn nó.
"Haha......"_Hoa Yên Vũ cười gượng, lại nhìn sang anh chồng mặt đen như đít nồi nhà mình. Y bế nhóc con lên, xem xét một hồi "Không ngờ hai người lại thành một cặp. Điều này em không lường được. Ai là người theo đuổi trước vậy?"_Hoa Yên Vũ nựng má bé con, nó cười khanh khách.
"Anh! Mà em ấy khó cua thật. Cứ nói mình là công, không nằm dưới. Cuối cùng vẫn......"_ Hoa Tử Đình kể lể quá trình làm sao rước vợ về, lại bị Tần Lục Sinh liếc cho câm miệng.
Hoa Yên Vũ lặng lẽ bật ngón cái với anh trai, sau đó thả thằng nhóc xuống trước khi Tần Lục Nam xé xác nó. Hoa Hiên ngốc còn đu một hồi, bị Hoa Tử Đình tét mông. Nó ôm mặt khóc, kể tội anh với Tần Lục Sinh.
"Tao không có đứa con như mày."
"Haha....."
...----------------...
Lễ cưới hoàn thành, Tần Lục Sinh và Hoa Tử Đình phải trở về Anh tiếp tục công việc. Hoa phụ mẫu, hai thân già dắt nhau du lịch thế giới bồi dưỡng tình cảm. Hoa Yên Vũ cùng Tần Lục Nam cũng đi tuần trăng mật tại Pháp.
Nhìn tòa tháp Eiffel rực rỡ trước mặt, Hoa Yên Vũ thích thú kéo hắn tới gần. Những chú chim bồ câu trên đường bị tiếng bước chân của người dọa sợ, bay tán loạn.
"Nhìn này, anh chụp giúp em một bức đi."_Hoa Yên Vũ đưa chiếc máy ảnh cho hắn, mình thì đứng cạnh tháp tạo dáng. Tần Lục Nam cười ngọt, hướng máy ảnh giúp y chụp. Đối với hắn, người trong ống kính này chính là cả thế giới. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi y, Tần Lục Nam bất giác hạnh phúc vô cùng.
"Bảo bối, tôi yêu em."
"Anh nói gì đấy?"
"Tôi yêu em."
"Em cũng yêu anh."
"Hoa Yên Vũ yêu Tần Lục Nam!!!!!! Trọn đời trọn kiếp."
...----------------...
Hoàn vị diện .
// _ //.