Hoa Yên Vũ cùng hai người Lãnh Diệc Hiên đi đến Từ Minh Điện. Bên trong đã đợi sẵn vị trưởng lão đứng đầu các phong, ở trung tâm là Vô Như Tuyền. Tất cả họ ai cũng sắc mặt ngưng trọng, vô cùng khó coi. Cảm giác không tốt của Hoa Yên Vũ lại càng tăng.
"Có chuyện gì sao?"
Sau khi chào hỏi hết mọi người, Hoa Yên Vũ yên vị ở ghế được chuẩn bị sẵn, hai bên lần lượt là Lãnh Diệc Hiên và Triệu Huyền. Lúc này mới lên tiếng hỏi. Chỉ thấy Vô Như Tuyền xưa nay cũng cà lơ phất phơ lại thở dài một tiếng.
"Ma giáo tấn công rồi. Mi Nga phái bị tàn sát không còn một người. Khí thế vô cùng hùng mạnh."_Càng nói nét mặt lão càng trắng. Làm sao có thể quên được thảm cảnh lúc ấy. Máu chảy thành sông, Linh Triều_Tôn chủ Mi Nga phái bị treo ngay cửa lớn, chết không nhắm mắt.
"Trước khi đi còn tuyên bố tiếp theo mục tiêu là Vô Tự phái. Tôn chủ của họ muốn nhờ sự trợ giúp của chúng ta."
"Người muốn giúp họ?"_Hoa Yên Vũ nhướn mày. Giao tình từ xưa đến nay của Thiên Sơn cùng Vô Tự đều không tốt. Họ còn nhiều lần cản trở không cho đệ tử Thiên Sơn làm nhiệm vụ. Hiện tại lại thông tri tương trợ, Hoa Yên Vũ thật muốn cười.
"Ta không đồng ý. Phái nào cũng được, tuyệt đối không liên quan đến Vô Tự."_Người lên tiếng là Khắc Nhân, phong chủ Xương An phong. Nét mặt y cực kì xấu, như hận thấu xương mà hung ác phản đối.
"Khắc Nhân, ta biết đệ tử ngươi bị bọn họ bắt nạt. Nhưng mà chuyện này rất hệ trọng."_Vô Như Tuyền khó xử nhìn Khắc Nhân. Y hừ lạnh, trực tiếp lật luôn bình trà xuống đất.
"Gì mà bắt nạt! Bọn chúng phế luôn đệ tử của ta Hiện giờ hắn còn phải nằm giường kìa."
"Sư huynh, bình tĩnh một chút."_Hoa Yên Vũ lên tiếng trấn an. Khắc Nhân vốn là cùng Bạch Cửu Châu học tập một sư phụ, đối với y hết sức cưng chiều. Nghe y nói như vậy liền phất tay áo, không nói nữa.
"Tôn chủ, ta thấy chúng ta không cần ra tay đâu."
"Đúng vậy, họ thường thì vênh váo ra vẻ mình giỏi nhất. Hôm nay cứ tự mình xoay xở đi."
"Một đám cáo già Vô Tự phái, chết đi cũng như một lần thanh lọc tạp nhân."
"Cửu Châu, ngươi thấy sao?"_Vô Như Tuyền đau đầu, trực tiếp quay sang nhìn Hoa Yên Vũ. Y tuy nhỏ tuổi nhất, lời nói lại mang tính quyết định. Bình thường chỉ cần y đồng ý, các trưởng lão ở đây sẽ đều răm rắp nghe. Đó chính là sức mạnh của phong chủ Thiền Trúc.
"Ta nghĩ lần này chúng ta nên đi."_Hoa Yên Vũ gạt mạt trà, vô cùng bình tĩnh mà thưởng thức.
"Cửu Châu!"_Khắc Nhân trừng lớn nhìn Hoa Yên Vũ. Triệu Huyền ngay lập tức đằng sau tỏa khí tức bức người.
Ai cho bắt nạt Cửu Châu của hắn!
Khắc Nhân ngay lập tức cảm nhận được áp lực đè nặng trên đan điền. Mồ hôi ứa ra. Hoa Yên Vũ như vậy liền gõ thẳng chiết phiến lên đầu hắn, hung hăng trừng.
"Ngươi an phận đi."
"Không có não à?"_Lãnh Diệc Hiên bên cạnh khinh bỉ. Khắc Nhân đặc biệt đệ khống, có tức giận cũng sẽ không nặng lời với sư tôn. Hắn chẳng để tâm đến mấy cái trừng mắt của Khắc Nhân đâu. Chỉ có tên ngu mới vậy.
"Câm miệng!"_Triệu Huyền liếc hắn.
Các trưởng lão đều chú ý đến bên này. Họ nghe Cửu Châu mới thu nhận một đệ tử vô cùng tài giỏi, lại không nghĩ đến mức nghịch thiên như vậy. Họ gần như không cảm nhận được hắn tồn tại. Cảnh giới xem ra rất cao rồi.
"Sư huynh, là ta dạy đệ tử không tốt." Hoa Yên Vũ áy náy. Khắc Nhân lại chỉ cảnh giác nhìn Triệu Huyền. Cảm giác con người này gần như vượt ngoài cảnh giới nhân loại đạt được. Sau đó liền lắc đầu tỏ ý không sao. Bảo vệ sư đệ đều là người tốt, y không trách.
"Lần này không chỉ đơn thuần là trợ giúp Vô Tự, mà còn là giúp chúng ta."_Hoa Yên Vũ đặt chiết phiến xuống bàn trà. "Mọi người nói xem, sau khi diệt Vô Tự, chúng sẽ tìm mục tiêu khác. Vậy thì nhân lúc còn nhiều nhân lực, các phái tập trung lại cùng tiêu diệt ma giáo. Như thế khả năng thắng sẽ cao hơn."
"Bạch sư đệ nói có lý."
"Nhưng mà....."_Khắc Nhân do dự.
"Huynh xem, ma giáo có năng lực giết cả Mi Nga, đến cả Linh Triều còn không tránh khỏi. Nàng ta là ai? Một trong cao thủ đại thừa kì của tu chân giới."_Hoa Yên Vũ nghiêm túc "Lấy đại cục làm trọng."
"Được, nghe đệ."
"Cứ quyết định như vậy. Ngày mai chúng ta xuất phát."_Vô Như Tuyền nhìn Hoa Yên Vũ như nhìn cứu tinh. Đúng là chỉ có y mới chủ trì được đại cục thôi.
...----------------... "Ngươi lo lắng gì sao?"
Hoa Yên Vũ luôn cảm thấy tâm trạng của Triệu Huyền rất không tốt. Cả quãng đường trở về Thiền Trúc phong đều âm trầm. Lãnh Diệc Hiên cũng cảm nhận được, đá chân hắn.
"Thu liễm lại. Ngươi muốn làm sư tôn bị thương?"
"Xin lỗi."_Hắn xụ mặt.
"Chuyến đi lần này phải cẩn thận."
"Cửu Châu, đến lúc đấy đừng rời xa ta nửa bước."_Hắn sợ bi kịch kiếp trước lặp lại.
"Được."_Hoa Yên Vũ gật đầu. Tuy không biết hắn lo điều gì, nhưng đã nói như vậy y không thể cũng không muốn từ chối.
"Con cũng sẽ bên cạnh người."_Lãnh Diệc Hiên sáp đến.
"Vậy thì, nhờ hai phu quân đây bảo vệ tấm thân yếu đuối này."
"Đến, chúng ta hôm nay phải hảo hảo chăm sóc thê tử."
...----------------...