Lãnh Diệc Hiên ngắm thụy nhan Bạch Cửu Châu, ánh mắt không khỏi dịu lại. Khi y ngủ trông thực vô hại, lại còn xinh đẹp làm sao. Đến cả hắn có hận y thấu xương đi chăng nữa vẫn không thể phủ nhận một điều, Bạch Cửu Châu chính là mỹ nhân đẹp nhất tu chân giới.
(Thụy nhan: Dung mạo khi ngủ.)
Hắn nhìn y đến ngẩn người. Lúc đầu, mới nhập môn còn là thiếu niên tuổi thanh thuần, Lãnh Diệc Hiên từng thích sư tôn mình rất nhiều. Hắn coi y giống như là thần linh, đối với y hết mực cung kính. Vậy mà tấm lòng ấy lại bị Bạch Cửu Châu vô tâm ruồng bỏ, chà đạp đến vỡ vụn.
Hắn hận y, hận Bạch Cửu Châu đối với người khác đều tốt, tại sao nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên lại chán ghét đến vậy. Hắn đâu làm gì sai?
"Bạch Cửu Châu, ta thật muốn ngươi chết đi. Có như vậy ta sẽ không phải thấy ánh mắt chán ghét của ngươi."_ Lãnh Diệc Hiên vuốt ve cần cổ trắng nõn của y. Thời cơ tốt như vậy, hắn chỉ cần dùng một chút sức đã có thể lấy mạng người này.
"Tiểu Hiên!"
Lãnh Diệc Hiên hơi khựng lại, đốt ngón tay cứng ngắc. Bạch Cửu Châu trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền mà rúc sâu trong lòng hắn, mặt úp vào cơ bụng rắn chắc. Dường như tìm được chỗ tốt, y thoải mái hừ hừ vài tiếng.
Bạch Cửu Châu vừa gọi tên hắn!
Y là nằm mộng thấy hắn sao?
"Tạm tha cho ngươi."_Đến cuối cùng vẫn không thể ra tay. Thôi thì cho y tận hưởng cuộc sống thêm một thời gian nữa, đến lúc đấy giết chết cũng không muộn.
Xe ngựa chạy chầm chậm đến thôn Ngọc Hạ, dọc đường vào thôn chỉ lác đác vài bóng người. Không khí nơi này cũng vô cùng kì lạ, tử khí dày đặc khiến Hoa Yên Vũ đang say giấc bị đánh tỉnh. Y giật mình, sống lưng bỗng lạnh lẽo đến lạ
"Chuyện gì vậy sư tôn?"_Lãnh Diệc Hiên thấy sắc mặt y hoảng hốt liền quan tâm hỏi.
"Không có gì."_Y lắc đầu. Cứ có cảm giác như thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm.
"Đến Ngọc Hạ?"
"Vâng. Chúng ta xuống thôi."_Nói rồi hắn trực tiếp vén mành nhảy xuống, chạy đi tìm Mạnh Quân ở xe ngựa phía sau.
Hoa Yên Vũ nhìn hắn vội vã mà thở dài. Cứ với tình hình này thì đến bao giờ mới về được với nhau.
Ngọc Hạ là thôn nhỏ nằm ngay bên dòng Lạc Hà. Lúc trước vô cùng tấp nập, đông vui. Nhưng không biết có chuyện gì, một tháng gần đây người dân đều mất tích một cách kì lạ. Chủ yếu là trai tráng khỏe mạnh. Đến lúc tìm được chỉ còn là bộ xương khô, bị hút cạn sạch máu. Thi thể bốc ra luồng khói đen. Hiện trạng giống như bị ma vật gây ra.
Hoa Yên Vũ quan sát cỗ thi thể mới tìm thấy, tay cầm chiết phiến phe phẩy. Y để ý rất lâu. Trên tay người này tụ một luồng ma khí vô cùng mạnh, ma vật bình thường không thể làm được
(Chiết phiến: Quạt giấy)
"Người phát hiện ra điều gì sao?"_Mạnh Quân tiến đến, tò mò nhìn y.
"Ngươi thông tri với Trần Triết, nói hắn ngay lập tức đến đây. Vi sư có chuyện muốn nói."_Hoa Yên Vũ không quay lại, vẫn tập trung nhìn cỗ thi thể.
"Vâng."
Buổi tối, sư đồ được người dân sắp xếp cho phòng trống. Hoa Yên Vũ về gian của mình, mệt mỏi ngả người lên giường suy nghĩ. Vụ này rắc rối rồi đây. Trong thông tin đưa cho y chỉ nói qua loa về nó. Cuối cùng Mạnh Quân là người giải đáp được. Còn quá trình ra sao không hề nhắc đến.
"Thật là đau đầu mà!"_Y đạp đạp chăn. Bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ chân Hoa Yên Vũ. Nó lạnh lẽo đến nỗi khiến y rùng mình. Muốn tránh lại không thể cử động.
Một luồng khói đen xuất hiện, từ bên trong bước ra nam nhân mặc hắc bào, khuôn mặt bị che kín chỉ lộ ra hai con mắt. Hắn tiến tới, ngồi xuống cạnh Hoa Yên Vũ đang bất động, giọng nói như trêu đùa
"Cửu Châu, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta."
Bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua cánh môi y, sau đó tiếp tục trượt xuống bạch y. Đai ngọc nhanh chóng bị tháo xuống, đạo bào cũng bị xé rách. Hoa Yên Vũ trợn to mắt, không thể kháng cự, cũng chẳng thể nói được.
Chẳng lẽ tên này định 'làm' y!
"Ngươi nhìn xem, thân thể ngươi thật nhạy cảm."_ Bàn tay nam nhân lướt trên mảng da trước ngực y. Hoa Yên Vũ rùng mình một cái. Khốn nạn! Cái tên biến thái này.
"Cửu Châu, ngươi biết bổn tọa đợi ngươi rất lâu rồi không?"
"Cửu Châu thực không ngoan. Ngươi dám tiếp xúc với nam nhân khác, bổn tọa nên trừng phạt ngươi như thế nào nhỉ?"_Hắn cười trầm thấp, thật sự làm người ta ghê rợn. Cứ nghĩ sẽ bị phá thân thật rồi, bên tai lại nghe thấy tiếng của Lãnh Diệc Hiên. Hoa Yên Vũ giật mình bật dậy, mồ hôi ướt nhẹp cả người.
Là mơ sao?
Mơ lại chân thật đến vậy.
"Sư tôn, ta vào nhé?"
"Đêm rồi ngươi còn có chuyện sao?"_ Nhìn nam nhân đẩy cửa vào, y nhàn nhạt lên tiếng. Trong tâm vẫn còn kinh hãi về giấc mơ vừa rồi. Cũng may được Lãnh Diệc Hiên đánh thức.
"Người có thể cho ta ngủ cùng?"_Lãnh Diệc Hiên đỏ mặt lên tiếng. Gian phòng được sắp xếp cho hắn quá cũ kĩ, mưa một cái liền thấm dột. Hắn quả thực hết cách, Mạnh Quân đã ngủ rồi, chỉ thấy đèn phòng y còn sáng liền đi đến.
"Mưa rồi?"_Hoa Yên Vũ nhìn ra bên ngoài, lại nhìn hắn. Y dịch vào bên trong, đập tay xuống giường.
"Ngươi bên ngoài."_ Sau đó nằm xuống, trùm chăn ngủ.
Lãnh Diệc Hiên thật không ngờ Bạch Cửu Châu dễ dàng như vậy đồng ý. Chậm chạp đến bên giường, chần chừ không biết có nên nằm xuống.
"Mau lên, không thì cút."_Y nói vọng ra.
...----------------...