Nghịch Thiên Tu Tiên

quyển 2 chương 173: nguy cơ đang tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Dạ, tiền bối! Bọn vãn bối đã gửi truyền âm phù thông tri cho gia chủ rồi ạ, có lẽ nhị vị sư thúc tổ sẽ sớm tới đây thôi." Thấy lão giả hỏi vậy, Tịnh Nhàn đứng dậy cung kính nói.

"Ân! Như vậy thì tốt, nếu thế thì các ngươi hãy trở về làm việc của mình đi, ta sẽ ở đây chuẩn bị pháp trận, đợi cho nhị vị lão hữu tới thì chúng ta sẽ cùng nhau thi pháp." Trên mặt lão giả lộ vẻ hài lòng, sau đó hơi suy ngẫm một chút nói.

Lão giả đã nói, những người ở đây không có dị nghị gì cả, sau đó từng người đứng dậy cung kính chào lão một tiếng rồi rời khỏi đây.

"Diệp Kha, Diệp Minh, hai ngươi ở lại ta còn có việc muốn phân phó." Đột nhiên như nhớ tới điều gì, lão giả vội truyền âm cho Diệp Kha và một thiếu niên khác.

Đang định bước ra khỏi cửa, đột nhiên Diệp Kha và Diệp Minh khựng người lại, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi quay người đi vào trở về chỗ cũ.

Đợi cho những người khác rời khỏi, tinh quang trong mắt lão giả loé lên, sau đó lão khẽ lật tay, ngay lập tức một bộ trận kỳ loé lên xuất hiện trên tay lão.

Sau đó cánh tay lão khẽ run lên, từng cây tiểu kỳ loé lên biến mất không thấy đâu nữa, đến khi xuất hiện đã thấy chúng phân biệt cắm ở xung quanh góc gian phòng.

Ngay lập tức, một màn quang ảnh màu xanh lục loé lên, đem toàn bộ căn phòng bao chùm vào trong.

"Sư thúc tổ, cái này..."

Nhìn một màn này, Diệp Kha và Diệp Minh ngẩn ra không biết nói gì, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái đầy khó hiểu, Diệp Minh lên tiếng hỏi.

Trận pháp này chính là Cách Giới Mật Âm Trận, nó chính là một trận pháp tổ truyền của Diệp Gia, chỉ cần ở trong trận đàm thoại thì tuyệt đối không sợ người khác nghe nén, đừng nói là tu sĩ Kết Đan Kỳ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng khó mà nghe nén được đấy.

Ở đây là từ đường của Diệp Gia, tuyệt đối là an toàn rồi, nhưng lão giả lại bày ra trận này, trong lòng Diệp Kha và Diệp Minh thật sự thấy rất khó hiểu, hai người nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ còn cách âm thầm cười khổ một tiếng, nếu sư thúc tổ đã làm như vậy thì chắc là có lý của lão, cho nên bọn họ không dám lên tiếng nghi ngờ.

"Hai người không phải ngẩn ra như vậy, mặc dù đây là từ đường của Diệp Gia ta, nhưng bản tính của lão phu luôn cẩn thận, chuyện gì cũng không thể chủ quan được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, các ngươi phải luôn nhớ kỹ lấy điều này." Thấy biểu hiện của hai người có chút ngẩn ra, trên khoé miệng lão giả loé lên một nụ cười mỉm, sau đó nhàn nhạt nói.

"Vâng sư thúc tổ, điệt nhi đã rõ." Nghe lão giả nói xong, Diệp Minh và Diệp Kha như đã hiểu dụng ý của lão, cả hai không hẹn cùng nhau lên tiếng.

"Tốt rồi, sở dĩ ta bày ra Cách Giới Mật Âm Trận là vì có truyện trọng yếu cần nói và giao cho hai ngươi đi làm đấy. Truyện này rất trọng yếu, có liên quan tới sự tồn vong của Diệp Gia ta, nếu không làm chu đáo sẽ rất dễ dẫn đến họa diệt tộc đấy, hai ngươi phải cân nhắc sự lợi hai trong đó a." Lão giả đột nhiên trịnh trọng lên tiếng nói ra một điều khiến cho cả hai người phải giật mình kinh sợ.

"Sư thúc tổ, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì mà lại nghiêm trọng đến mức đó, không biết trên dưới Diệp Gia ta đã biết chưa?" Không thể tưởng tượng được lão giả nói đề cập đến việc có thể khiến cho Diệp Gia gặp hoạ diệt tộc, Diệp Kha kinh sợ hỏi.

Diệp Minh ở bên cạnh nghe vậy cũng âm thầm sợ hãi, một việc lớn trọng đại đến như vậy hắn là người có địa vị trong tộc cũng không được nghe qua, lúc này sư thúc tổ nói ra đã khiến hắn vừa kinh ngạc vừa kinh sợ rồi.

Lời của Diệp Kha vừa hỏi lão giả cũng chính là lời mà hắn muốn hỏi, vì vậy hắn đem ánh mắt chờ mong tập chung lên người lão giả.

"Chuyện này chỉ có ta và Diệp Thiên biết, sở dĩ không để cho các ngươi biết là vì sợ các ngươi mang lo lắng ở trong lòng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của gia tộc ta." Lão giả thở dài một tiếng nói.

"Sư thúc tổ, như vậy rốt cuộc đó là chuyện gì? Không lẽ chuyện đó đã gây uy hiếp tới gia tộc ta, cho nên ngài mới nói cho hai người bọn điệt nhi biết?" Nge vậy, Diệp Kha và Diệp Minh khẽ liếc nhìn nhau một cái, thật không ngờ chuyện này Diệp Thiên gia chủ cũng đã biết, Diệp Minh vội lên tiếng hỏi.

"Sắp tới Thất Tử Thiên Ma Hội sẽ mở rộng phạm vi thế lực, cho nên bọn chúng muốn tiến đánh và thâu tóm toàn bộ tu tiên giới Việt Quốc chúng ta, ta và Diệp Thiên đã lên kế hoạch đi dời gia tộc ta tới một nơi an toàn, thế nhưng bây giờ gặp một chút rắc rối ngoài ý muốn." Lão giả với vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi nói ra.

"Cái gì? Thất Tử Thiên Ma Hội không phải vẫn luôn ở phía bắc Thiên Nam sao, chúng đã thâu tóm Phục Ngưu Quốc, Đại Huyền Quốc và Huyền Võ Quốc rồi, ba quốc gia này tài nguyên rất phong phú, chúng còn muốn thâu tóm cả Việt Quốc làm gì nữa chứ?" Nghe thấy lão giả nhắc tới Thất Tử Thiên Ma Hội, sắc mặt Diệp Kha đại biến, hắn không tự chủ được đứng phắt dậy kinh hô lên một tiếng.

"Đúng vậy, sư thúc tổ. Việt Quốc là một trong bốn quốc gia tu tiên ở phía đông bắc nghèo nàn tài nguyên nhất, bọn chúng còn muốn thâu tóm làm gì chứ?" Diệp Minh cũng giật mình kinh sợ hỏi.

"Cái này lão phu cũng không hiểu được." Lão giả tỏ ra bất đắc dĩ nói.

"Ngay cả sư thúc tổ cũng không hiểu được? Như vậy tin tức này có chính xác không? Thế còn Thất đại môn phái cùng với Tịnh Gia và Lưu Gia thì sao, bọn họ chắc phải có kế sách để đối kháng chứ?." Diệp Kha ngẩn ra, sau đó như nghĩ tới điều gì đó nói.

"Thất đại môn phái cùng Tịnh gia và Lưu gia hoàn toàn không biết việc này, có lẽ phải hơn một năm nữa bọn họ mới biết đấy. Cũng may trong gia tộc ta có một người hiện đang nắm giữ chức vụ đường chủ một phân đà trọng yếu của Thất Tử Thiên Ma Hội, cho nên ta mới biết được đấy." Trên mặt lão giả loé lên một tia dị sắc nhàn nhạt nói.

"Hả, sư thúc tổ, điều ngài nói là thật chứ, người kia không lẽ là Diệp Phương sư thúc, à không, hắn là phản đồ của Diệp Gia ta, liệu có đáng tin được không?" Nghe lão giả nói vậy, trên mặt Diệp Minh loé lên một tia lệ khí lạnh lùng nói.

"Chính là hắn, mặc dù trước kia hắn ở Diệp Gia ta có tâm phản nghịch và đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc, nhưng hắn sống vẫn là người của Diệp Gia, chết cũng sẽ là ma của Diệp Gia, hơn nữa đối với gia tộc hắn vẫn có lòng, cho nên đã bí mật thông tri cho ta biết." Lão giả nghĩ tới huynh đệ cũ, trong lòng mang đầy trắc ẩn chậm rãi nói.

"Thì ra là thế, nếu sư thúc tổ đã nói vậy thì điệt nhi cũng không còn gì dị nghị nữa, không biết bước tiếp theo chúng ta sẽ làm những gì, mong sư thúc tổ hãy phân phó, vì sự tồn vong của gia tộc, điệt nhi sẽ hết sức mình không quản nguy hiểm." Diệp Minh nghe ra vấn đề, vẻ mặt thay đổi liên tục, sau đó nghiêm nghị nói.

"Mạo hiểm thì không cần, bây giờ hai ngươi chỉ cần giúp lão phu một tay để thi triển bí thuật tìm xem kẻ nào đã giết Diệp Đĩnh Chi, sau đó hai người sẽ tự mình đi đoạt lại tài liệu là được." Lão giả khẽ gật đầu, sau đó thản nhiên nói một câu.

"Hả? Sư thúc tổ, không phải ngài nói đợi cho Tịnh Lưu hai vị tiền bối đến rồi cùng bọn họ..." Diệp Kha hơi kinh ngạc hỏi.

"Hắc hắc. Ta cố tình nói vậy để dò hỏi xem hai tiểu tử kia đã thông tri cho hai lão kia chưa thôi, xác thực là bọn ta đang tu luyện cùng một bí thuật và cần số tài liệu đó, nhưng tài liệu này cũng là điểm mấu chốt để giúp cho gia tộc ta thoát khỏi ma chưởng của Thất Tử Thiên Ma Hội, làm sao có thể để cho bọn họ biết được chứ?" Không đợi cho Diệp Kha nói hết câu, lão giả khoác tay ngăn lại nói.

"Vâng! Sư thúc nói phải, mặc dù tam đại gia tộc chúng ta có quan hệ thâm hậu thật đấy, nhưng sự tồn vong của gia tộc ta vẫn là trọng yếu nhất." Diệp Kha hiểu ý của lão giả, khoé miệng nhếch lên cười nói.

"Được rồi, không nói nhiều nữa, hai người ngồi vào vị trí bắt đầu thi pháp." Tinh quang trong mắt lão giả loé lên, sau đó nghiêm nghị nói.

Dứt lời, cánh tay lão phất một cái, ngay lập tức cái bàn phía trước biến mất không thấy đâu nữa, mà bên dưới mặt đất chỗ cái bàn thấy có xuất hiện một pháp trận nhỏ.

Lão không hề chần chừ liền tiến vào bên trong trận, Diệp Minh và Diệp Kha thấy vậy cũng lập tức tiến vào, sau đó ba người phân biệt chọn lấy một mắt trận rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi vào vị trí, cánh tay lão phất một cái, từ trong tay áo lão bắn ra vài đạo linh quang rơi trên những mắt trận còn lại, ngay lập tức những mắt trận đó liền được khảm vào những viên trung phẩm linh thạch.

Không dừng lại ở đó, bàn tay lão khẽ lật, trên tay liền xuất hiện một tiểu đăng nhỏ, nhưng ngọn đăng này đã bị tắt, đây chính là nguyên thần đăng của Diệp Đĩnh Chi.

Lão giả đem ngọn đăng ném ra phía trước, sau đó tay lão đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên mắt trận ở trung tâm giữa ba người.

Ngay lập tức, một đạo hào quang chói mắt loé lên, đồng thời dẫn động những mắt trận khác, đem trận pháp khởi động.

Diệp Kha và Diệp Minh cũng cùng một động tác, hai người đồng thời đánh ra từng đạo pháp quyết rơi trên mắt trận.

Từng trận ông ông vang lên, lấy mắt thường cũng có thể thấy được ngọn đăng bị một lực lượng vô hình giam cầm lại, khiến nó phiêu phù lơ lửng ở trước mặt ba người, đồng thời từng đạo linh quang chói lọi từ phía dưới trận pháp không ngừng hướng tới, đem ngọn đăng bao khoả vào trong.

Một lúc sau, không còn thấy ngọn đăng đâu nữa, thay vào đó là một quang cầu lớn bằng đầu của hài tử xuất hiện.

Quang cầu vừa xuất hiện, sắc mặt lão giả trở lên trịnh trọng, lão dùng thần niệm nói cho Diệp Kha và Diệp Minh một câu, sau đó bờ môi khẽ nhúc nhích đọc chú ngữ, còn tay lão thì liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết lên trên quang cầu.

Nhận được thần niệm truyền âm của lão giả, nét mặt Diệp Minh và Diệp Kha cũng trở lên trịnh trọng, hai người mặc dù không thi pháp, nhưng liên tục rót pháp lực của mình vào pháp trận ở dưới chân, duy trì để cho lão giả thi pháp.

...

Ngũ Hành Phái, Dược Linh Cốc, bên trong căn nhà nhỏ.

Diệp Khôn ngồi đối diện với Dương Lâm bên một cái bàn nhỏ ở trong phòng, trên tay hắn đang mân mê một viên đan dược màu đen to bằng long nhãn, từ viên đan dược toả ra một mùi hương nồng nàn chứa đầy linh lực, khiến cho người ta hít vào cảm thấy toàn thân thoải mái đầy khoan khoái.

"Trúc Cơ Đan, quả nhiên bên trong đó ẩn chứa một lượng linh lực khổng lồ, chỉ cần tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười ăn vào là có thể đột phá lên Trúc Cơ rồi." Nhìn viên đan dược trên tay một lúc, khoé miệng Diệp Khôn nhếch lên cười cười nói.

"Ha ha, sư đệ nói đúng đấy, trên lý thuyết thì là vậy, nhưng chẳng mấy người lại ăn nó vào khi mới đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười đâu, ít nhất cũng là tầng mười hai đấy, như vậy thì tỷ lệ Trúc Cơ thành công mới cao." Dương Lâm ngồi ở phía đối diện cười tươi nói.

Trúc Cơ Đan này chính là phần thưởng mà Diệp Khôn đã đạt được trong đợt thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp lần này, cùng với hắn, Dương Lâm cũng đạt được một viên như vậy.

Sau khi tới Tàng Bảo Các nhận phần thưởng, Dương Lâm đã cùng với Diệp Khôn trở về Dược Linh Cốc chứ không trở về chỗ của mình, việc này cũng là chủ ý của Trương Vĩnh, lão bảo hai người trở về giúp lão chuẩn bị một số dược liệu lão cần, đồng thời chờ ở đó dường như lão có điều gì đó muốn phân phó cho hai người vậy.

"Sư huynh nói không sai, Trúc Cơ nghe có vẻ dễ nhưng cũng không phải là dễ, còn tuỳ thuộc vào tư chất linh căn và vận khí nữa, nếu không thì cả đời cũng khó mà Trúc Cơ thành công đấy." Diệp Khôn khẽ lật tay đem Trúc Cơ Đan thu vào, sau đó nói.

"Đúng vậy, tu tiên là nghịch thiên, không hề đơn giản như mình suy nghĩ, nó còn phải phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố khác nữa, nếu không thì tu tiên giới đã đại loạn từ lâu rồi." Dương Lâm tỏ ra đồng ý với lời nói của Diệp Khôn, hắn là người từng trải, cho nên rất rõ về điều này, để đi tới thành quả của ngày hôm nay, thì hắn cũng phải trải qua biết bao nhiêu là vất vả rồi đấy.

"Ân! Thế sư huynh định từng nào thì Trúc Cơ?" Diệp Khôn nhìn ra được tâm tư của Dương Lâm, cho nên hắn hiểu được những gì đối phương đã trải qua.

"Ta dự định dùng số linh thạch kia tu luyện thêm khoảng một năm nữa, tới lúc đó tu vi của ta hẳn là sẽ đạt tới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, khi ấy mới là lúc thích hợp để Trúc Cơ." Dương Lâm nghĩ tới dự định của mình nói ra.

"Tính toán như huynh cũng ổn, như vậy thì tỷ lệ Trúc Cơ thành công sẽ cao hơn." Diệp Khôn mỉm cười nói.

"Ân! Có được Trúc Cơ Đan cũng là nhờ có đệ ban cho, ân tình không nói bằng lời, sau này có cơ hội nhất định ta sẽ báo đáp đệ." Dương Lâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó cảm kích nói.

"Huynh không cẩn phải vậy, có thể nói huynh là vị bằng hữu tốt đầu tiên của đệ khi mới bước vào tu tiên giới, giữa hai ta không cần phải nói lời khách sáo như vậy." Diệp Khôn thấy Dương Lâm biểu lộ tình cảm ra ngoài, trong lòng cảm thấy ấm áp nói.

"Ân! Đa tạ đệ đã coi trong ta..." Dương Lâm nghe Diệp Khôn nói xong, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả nghẹn ngào lên tiếng.

"Hai người các ngươi ngồi đây tâm sự cũng vui vẻ quá a? Không biết chỗ dược liệu ta phân phó đã chuẩn bị đủ chưa đây?" Dương Lâm còn chưa kịp nói hết câu, thì từ bên ngoài vọng vào một giọng nói âm trầm ẩn chứa vẻ chào phúng.

Theo sau đó trước cửa phòng linh quang loé lên, Trương Vĩnh liền xuất hiện ngay ở đó.

"Sư phụ!"

"Trương thúc!"

Vừa nhìn thấy Trương Vĩnh, Diệp Khôn và Dương Lâm không hẹn cùng đứng dậy hướng lão khom người cung kính chào một tiếng.

"Được rồi, hai người không cần đa lễ, những thứ ta cần đã chuẩn bị xong chưa?" Trương Vĩnh khoác tay rồi đi lại bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó lên tiếng hỏi.

"Sư phụ, ngài xem." Dương Lâm thừa hiểu tính cách của Trương Vĩnh cho nên không dám để lão phải chờ, cánh tay hắn phất một cái, một túi trữ vậy từ bên trong người hắn bay ra rơi xuống mặt bàn trước mặt lão.

Trương Vĩnh cũng không nói gì, vừa nhìn thấy túi trữ vật lão liền đem thần thức thả ra đi vào bên trong xem qua.

Một lúc sau, Trương Vĩnh thu lại thần thức đồng thời tỏ ra rất hài lòng, sau đó đem túi trữ vật thu vào trong người.

"Diệp Khôn, biểu hiện của ngươi trong lần thí luyện này đúng là khiến cho ta hơi bất ngờ đấy, không những ngươi có thể hoàn thành được nhiệm vụ cho bản thân mình, mà còn giúp cho Dương Lâm hoàn thành nữa. Không cần biết ngươi trước kia là người như thế nào, nhưng ở đây ngươi phải hết sức thận trọng, nếu không cẩn thận thì sẽ vong mạng như chơi đấy." Trương Vĩnh thu túi trữ vật xong, đột nhiên tinh quang trong mắt lão loé lên, sau đó nhìn Diệp Khôn nói ra một đầy đầy thâm ý khiến cho hắn phải giật mình kinh sợ.

Truyện Chữ Hay