Nghịch Thiên Thần Y Phi

chương 231: 231: là lời thật lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân tông chủ nói: "Tiểu nha đầu Cửu Ca là người rất quan trọng của Thái Vân Tông chúng tôi, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của nhi tử ta.

Tử Hoàng bệ hạ nếu như thật sự muốn đối địch với con bé, Thái Vân Tông ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ con bé!"

Tử Hoàng cũng không ngờ đến Vân tông chủ sẽ làm đến nước này, ông nói: "Vân tông chủ, ngươi đây là muốn vì việc tư mà khiến cho cả Thái Vân Tông không được yên bình sao?"

"Đây không phải là quyết định của một mình tông chủ chúng tôi, trên dưới toàn tông chúng tôi đều ủng hộ quyết định của tông chủ.

Tử Hoàng bệ hạ muốn động đến cửu tiểu thư, muốn động đến người nhà của cô ấy, Thái Vân Tông chúng tôi cho dù phải cứng đối cứng với Tử Linh Quốc, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp." Lần này mở miệng không phải là Vân tông chủ, mà là đại trưởng lão cực kỳ cổ hủ của Thái Vân Tông.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, đây rốt cuộc là như thế nào.

Sở Cửu Ca chỉ là cứu nhi tử của tông chủ mà thôi, lại có thể khiến cho Vân tông chủ và trên trên dưới dưới Thái Vân Tông làm đến nước này, đây quá không bình thường rồi!

Bọn họ đều nghi ngờ Sở Cửu Ca là con riêng của Vân tông chủ.

Việc mà Sở Cửu Ca và Dung công tử làm, Thái Vân Tông không hề truyền ra bên ngoài, nhưng mà mỗi một người của Thái Vân Tông tuyệt đối sẽ không quên phần ân tình này.

Nếu như không có bọn họ, Thái Vân Tông của họ đã không còn tồn tại rồi.

Thiếu một ân tình lớn như vậy, cho dù thực sự phải liều cả tính mạng với Tử Linh Quốc, bọn họ cũng không nuối tiếc.

"Rất tốt! Rất tốt!" Tử Hoàng vô cùng phẫn nộ, nắm đấm của ông nắm chặt, gân xanh nổi đầy, ông chuẩn bị hất tay để cho thủ hạ của ông động thủ.

Thế nhưng lần này Thái Vân Tông từng người đều là cao thủ, cứ thế mà động thủ, sẽ khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Ông cảm nhận được một ánh nhìn băng lạnh, là người nam nhân đó.

Bây giờ có Thái Vân Tông chống lưng, ông không chút nghi ngờ người nam nhân đó sẽ trong phút chốc gϊếŧ đi ông.

Tay của Tử Hoàng cứng đơ rồi, ông cuối cùng không có hạ lệnh cho người của ông động thủ, cứ thế thu tay thật sự là quá khó coi rồi.

Tử Hoàng nói: "Yến hội kết thúc rồi, trẫm đã mệt, Vân tông chủ ngươi đến quá trễ rồi, ngày mai trẫm lại thịnh tình khoản đãi, hôm nay cứ như thế đi."

"Đi!" Tử Hoàng không giữ được thể diện, chỉ có thể trước rời khỏi.

Để lại Hoàng hậu đoan trang chiêu đại những quan khách này, "Lần thọ yến này vẫn xem như là viên mãn rồi, chỉ là giữa chừng xảy ra chút hiểu lầm! Người ở đây cũng đừng có để trong lòng, cũng mong đừng truyền ra bên ngoài! Đây quan hệ đến danh dự hoàng thất Tử Linh Quốc chúng tôi, ta nghĩ mọi người biết được tầm quan trọng của vấn đề này."

Vị Hoàng hậu Tử Linh Quốc này bên trong nụ cười mang đầy ẩn ý, rất hiển nhiên là muốn bịt miệng của những người này.

Nếu như họ dám nói bậy, để Tử Hoàng biết được, có lẽ bệ hạ sẽ đem cơn giận nuốt không trôi hôm nay xả lên trên người của họ.

Bọn họ sao lại dám chứ!

Bọn họ cười cười nói: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, hôm nay chúng tôi sau khi đi ra hoàng cung Tử Linh, việc xảy ra sau cùng của thọ yến, chúng tôi nhất định quên sạch sẽ."

"Chỉ là một số hiểu lầm mà thôi, chúng tôi rất nhanh liền quên đi thôi."

"Đúng thế! Đúng thế!"

Hoàng hậu nói: "Các vị bên này mời!"

Nguy cơ lần này, liền như vậy được giải quyết rồi, Sở Tuyền Nguyệt thở một hơi dài, nói: "Cảm ơn Vân tông chủ ra ta tương trợ!"

Vân tông chủ nói: "Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, so với việc cửu tiểu thư và Dung công tử làm cho Thái Vân Tông chúng tôi mà nói, hoàn toàn không đáng nhắc đến!"

"Sở gia chủ, chúng tôi tiễn các người! Chúng tôi cũng tạm thời trú lại tại nơi ở của Dung công tử." Vân tông chủ nói với họ.

"Được!" Sở Tuyền Nguyệt gật đầu.

Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi hoàng cung, liền bị người kéo lên một cỗ xe ngựa khác, Dung Uyên nói: "Cửu nhi, những lúc như vậy, nên để cho nhạc mẫu đại nhân bọn họ một chút không gian riêng, đúng hay không?"

Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm!"

Ngay từ lúc Sở Cửu Ca dự tính đi vào hang cọp tham gia thọ yến Tử Hoàng, liền gửi thư cho Vân tông chủ, nhờ Vân tông chủ đến giúp đỡ.

Nếu như hoàng đế Tử Linh Quốc biết khó mà lui, không đem sự việc náo đến mức ngươi chết ta sống, con bài tẩy Vân tông chủ bọn họ, không cần thiết dùng đến.

Nhưng mà nếu như Tử Hoàng không có phong độ, chuẩn bị dùng biện pháp mạnh thì bọn họ sẽ để Vân tông chủ ra tay.

Vân tông chủ bọn họ có thể đến kịp lúc như vậy, là bởi vì Dung Uyên thông báo tin tức cho.

Người của Dung Uyên ẩn nấp trong cung, những người đó của Tử Hoàng căn bản không thể phát hiện được.

Không biết mẫu thân và Cửu thúc sau ngày hôm nay, tình cảm sẽ tiến triển thế nào.

Sở Cửu Ca nói: "Ta cảm thấy Tử Hoàng có thể không phải là người đó.

Nếu như ông ta là người đó, hôm nay để cho mẫu thân đáp ứng, không thể không đem sự việc nói ra dương uy với Cửu thúc.

Nhưng mà ông ta cái gì cũng không có nói, trừ phi ông ta giống với mẫu thân căn bản không biết người đó là ai."

Dung Uyên nói: "Việc này, chúng ta tiếp tục điều tra!"

Cửu thúc không muốn ngồi bên trong xe ngựa, cũng không dám, kết quả Sở Tuyền Nguyệt lên tiếng: "Đệ Cửu đại nhân.."

Cửu thúc ngồi trong xe ngựa, đứng ngồi không yên, mặt lạnh lùng nhưng tim lại đập thình thịch.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Đệ Cửu đại nhân, những lời vừa nãy ta nói có chút đường đột, ta chỉ là muốn Tử Hoàng từ bỏ mới nói ra những lời như vậy, mong Đệ Cửu đại nhân đừng để trong lòng."

Cả người Cửu thúc cứng đơ lại, tim như bị nước băng ngâm qua vậy.

Ông sớm đã liệu được rằng có lẽ đó cũng không phải là lời thật lòng của phu nhân, nhưng mà đích thân nghe thấy phu nhân nói ra như vậy, ông cũng cảm thấy tim một trận nhói đau.

Ông rất chán ghét tình trạng như vậy, cho dù phu nhân không thích Tử Hoàng, sau này có lẽ sẽ gặp được những người nam nhân khác, sẽ động tâm.

Vừa nghĩ đến việc như vậy, Cửu thúc liền khống chế không được sát khí của bản thân.

Sở Tuyền Nguyệt lúc này đáy lòng lạnh như băng, Đệ Cửu đại nhân quả nhiên tức giận rồi, chỉ là trước mặt Ca nhi không biểu lộ ra mà thôi, bầu không khí trong xe ngựa lạnh đến cực điểm.

Cửu thúc nhìn thấy người nữ nhân mặt càng lúc càng thêm lạnh lùng này, ông cảm thấy bản thân không được nghĩ nữa, Cửu thúc đứng lên, đến gần Sở Tuyền Nguyệt.

Gương mặt tuấn mỹ vô song đó phóng đại trước mắt Sở Tuyền Nguyệt, Cửu thúc cúi đầu nhìn vào đôi mắt đó nói: "Phu nhân, ta đã xem là thật rồi!"

"Tất cả lời ta nói, toàn bộ đều là thật, toàn bộ đều là ta kỳ vọng đó.

Ta không biết bản thân là ai, không có bất kì ký ức nào, dung mạo cũng vừa mới khỏi, rất mong phu nhân không chê ta, cho ta một cơ hội."

Ông không muốn đem phu nhân nhường cho người khác, cho nên tốc chiến tốc thắng, không được do dự nữa, đầu óc nóng lên liền đem lời trong lòng toàn bộ đều nói ra hết.

Sở Tuyền Nguyệt khó tin nhìn người nam tử tuấn mỹ trước mắt, tim đập nhanh, hắn..

Lòng quân như lòng ta, cô lại chưa từng biết, dù sao tình cảm của hắn cũng rất ít khi biểu lộ ra ngoài.

Sở Tuyền Nguyệt cúi đầu nói: "Ta..

Lời vừa nãy là ta gạt ngươi đó, kỳ thực lời ta nói với Tử Hoàng, cũng đều là thật đó.."

Mặt của hai người lúc này đều đỏ cả lên, như bị thiêu cháy vậy, Cửu thúc lúc này chủ động đem người ôm vào lòng, "Phu nhân, ta không có nằm mơ chứ!"

"Không có!"

Cửu thúc hỏi: "Ta thậm chí đến cả tên của bản thân cũng không biết, phu nhân thực sự không chê sao?".

Truyện Chữ Hay