Nghịch Thiên Thần Y Phi

chương 197: 197: hộp bất tử vào tay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Hồng nói: "Nếu như ta từ chối thì sao?"

"Vậy thì chỉ còn cách sử dụng vũ lực giải quyết rồi." Sở Cửu Ca nói.

"Đúng!" Nhị Lượng cũng trở nên hung thần ác sát.

"Ngươi nếu như không phối hợp, chúng tôi chỉ còn cách dùng nắm đấm để nói chuyện.

Ngươi nếu như nhìn trúng những bảo vật khác, ta có thể lấy thứ cùng đẳng cấp trân quý đổi với ngươi."

Vân Hồng bất lực nói: "Ta nói đùa thôi! Sở sư muội, Nhị Lượng sư đệ các ngươi đã cứu ta một lần, chút chuyện nhỏ này ta là nên giúp."

Vân Hồng đi đến bên cột băng đó, hắn lấy ra một con dao găm, rạch lên ngón tay của bản thân.

Đây là thứ của Vân gia, hắn đương nhiên biết phương pháp giải phong ấn, máu đỏ tươi biến thành ngọn lửa, ngọn lửa đó đem cột băng đó nung chảy.

Nhị Lượng hai mắt phát sáng nhìn theo hộp bất tử đó, tuy rằng hắn không phải người đầu tiên tìm thấy hộp bất tử, ai bảo tên gian xảo Nhất Nặc đó lừa đi một hộp bất tử từ tay tiểu Cửu, dù sao hắn cũng là người thứ hai.

Sở Cửu Ca nhìn Nhị Lượng nói: "Đồ ngốc, ta cũng cần hộp bất tử này! Cho nên chúng ta so tốc độ vậy! Xem ai nhanh tay giành được trước."

Nhị Lượng lắc đầu nói: "Ta không!"

Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, cô rất muốn có được hộp bất tử để đề cao lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng, nhưng lại không muốn tranh đến ngươi sống ta chết với Nhị Lượng.

Trước đó thân là thần trộm cô quen đơn thương độc mã, đến vô ảnh đi vô tung, sau khi đến thế giới này có người thân, cũng kết giao với một nhóm bạn rất ăn ý, cô không muốn vì một bảo vật mà trở mặt thành thù.

Nhưng mà đây lại không phải là một bảo vật bình thường, đối với cô hay với Nhị Lượng cũng vậy!

Nhị Lượng nói: "Ta không giành với tiểu Cửu đâu! Cho dù ta có giành được, sau khi ra ngoài tên biếи ŧɦái đó cũng sẽ không tha cho ta, dù sao chỉ cần tìm thấy thì đã rất vui rồi.

Ta thu thập không nổi gia hỏa đó, cho nên bảo tồn ở chỗ tiểu Cửu thì tốt hơn."

Sở Cửu Ca ngẩn ra, tên ngốc này lại có thể nghĩ như vậy.

"Thứ này không phải đối với ngươi rất quan trọng sao?"

Nhị Lượng nói: "Là rất quan trọng, nhưng chỉ cần ta biết nó ở đâu là được rồi.

Nếu như đến lúc đó thực sự cần thiết, ta lại đến trộm từ chỗ tiểu Cửu là được!"

Sở Cửu Ca bất lực nói: "Ngươi không phải là quên mất ta là Đệ nhất thần trộm chứ! Muốn trộm đồ từ trong tay ta, vậy thì đợi kiếp sau đi!"

"Vậy thì ta để cho tên phúc hắc Nhất Nặc đó nghĩ cách vậy! Hắn đã có thể lừa đi một cái từ trong tay ngươi, có lẽ có năng lực lừa thêm cái nữa." Nhị Lượng nói.

Giao dịch của hộp bất tử đó, bị lừa không phải là cô đâu à.

Nhị Lượng còn an ủi Sở Cửu Ca: "Dù sao tìm thấy hộp bất tử thì ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thực lực không đủ giành không được thì không phải là việc của ta, tiểu Cửu không cần lo lắng cho ta nữa! Nhưng mà ngươi tuyệt đối đừng đánh mất hộp bất tử đó!"

Lúc này, Vân Hồng đi đến nói: "Hộp bất tử này, giao cho ai?"

Sở Cửu Ca nhìn về Nhị Lượng, tên ngốc này sao lại tùy tùy tiện tiện đối tốt với một người như vậy!

Cô cần hộp bất tử, cũng không giả bộ nữa, cô nói: "Giao cho ta đi!"

Sở Cửu Ca nâng niu hộp bất tử trong tay, lấy ra một cây châm bạc, sau đó thử mở ra hộp bất tử.

Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, hộp bất tử này rất khó mở ra đó, ngươi cẩn thận chút, nói không chừng có ám khí nào đó."

Sở Cửu Ca là người sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng, cũng đã từng mở qua một cái hộp bất tử, cho nên phi thường thuận lợi mở ra cái hộp này, lây ra được thứ ở bên trong.

Xúc cảm lạnh lẽo, bạch ngọc giống y như đúc, chữ khắc trên đó lại hoàn toàn không giống.

"Aaaaaaaaaa!"

"Tiểu Cửu, ngươi làm được rồi, ngươi lại có thể làm được rồi." Nhị Lượng thét lên.

"Ta lại có thể nhìn thấy chí bảo này, sinh thời có thể nhìn thấy, quá tốt rồi."

Tử Tinh Châu vẻ mặt không biết nói gì, hắn không biết gia hỏa này rốt cuộc say mê vì cái gì.

Cô nghĩ đến lần trước Dung Uyên giải trừ phong ấn của hộp bất tử, cô cũng muốn thử thử..

Sở Cửu Ca muốn thử giải trừ phong ấn của hộp bất tử, đem Nhị Lượng dọa hết hồn, nhưng hắn lại không dám quấy rầy.

Sở Cửu Ca cảm thấy linh lực không chịu sự khống chế, sắc mặt trắng bệch, vừa nãy sử dụng Đế Ma Cung đã tiêu hao hết lực lượng, bây giờ muốn giải phong ấn này thì không thể nào, chí ít phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể thử.

Sở Cửu Ca thu lại lực lượng, ngoại trừ sắc mặt có chút trắng không có gì to tát cả, Nhị Lượng thở ra một hơi.

"Tiểu Cửu ngươi cũng làm bậy quá rồi, đây là hộp bất tử đó! Không phải ai cũng có thể giải phong ấn đâu, không cẩn thận một cái bị nó phản phệ, là rất nguy hiểm đó." Nhị Lượng nói.

"Nhưng mà ta cũng rất hiếu kỳ, hay là để ta thử thử?" Nhị Lượng hỏi.

"Được!"

Nhị Lượng thử giải trừ phong ấn của hộp bất tử, kết quả phút chốc mất khống chế rồi.

"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Nhị Lượng trắng như giấy, "Quá lợi hại rồi, không phải là ta có thể giải trừ được, e là cần lão cha ta ra tay mới ổn."

"Tiểu Cửu, ta đây là thật sự bị thương đó, cầu xin trị liệu!" Nhị Lượng tội nghiệp nói.

"Mở miệng!" Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng hắn.

"Còn nói ta làm bậy, làm bậy là ngươi mới đúng."

"Ta sai rồi, là ta không biết tự lượng sức, không còn dám nữa."

Sở Cửu Ca thu lại hộp bất tử, lúc này những người đó đang thống khổ nhìn chằm chằm cảnh này, nhìn thứ mà bọn chúng dốc hết sức muốn có được đó, rơi vào trong tay Sở Cửu Ca.

Cát sư huynh toàn thân là máu nói: "Đem bảo vật giao ra, nếu không các ngươi ra ngoài thì chết chắc! Đừng trách ta không cảnh cáo trước, các ngươi bây giờ không biết sắp đến các ngươi phải đối mặt với cao thủ như thế nào."

Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì đã sao?"

Bọn Sở Cửu Ca trực tiếp rời khỏi, cô nói: "Vân Đoan bí cảnh này là một nơi không tồi, tuy rằng đồ đã tìm được, nhưng mà ba ngày còn lại cũng không thể lãng phí, tiếp tục lịch luyện!"

"Được!"

Còn lại thời gian ba ngày, Vân Đoan bí cảnh xuất hiện một số quái vật hình dáng trông như đám mây, những đám mây này bay về nơi có hơi ngươi.

"Gừ gừ gừ!" Trong một không gian, một đám người đang gào thét không ngừng.

Bọn chúng chính là đám người Hoàng Phủ, nhìn thấy quái vật to lớn màu trắng này, bọn chúng đã muốn ngất đi.

"Binh binh binh!" Những quái vật to lớn màu trắng này tấn công bọn chúng, nhất thời đem bọn chúng truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Ngay khi được truyền tống ra ngoài, bọn chúng không còn cảm thấy khủng hoảng nữa, thậm chí còn lộ ra nụ cười như được giải thoát, cuối cùng cũng được ra ngoài rồi, đợi đến khi ra ngoài rồi, bọn chúng nhất định để chúng trưởng lão xử trí thật nặng đám Sở Cửu Ca bỉ ổi vô sỉ đó.

Còn về độc mà bọn họ trúng, luyện dược sư của Thái Vân Tông nhất định có thể giải cho bọn họ, bọn họ có thể được giải thoát rồi.

Bên trong không gian băng phong cũng xuất hiện một số quái vật to lớn màu trắng, cũng đem bọn họ truyền tống ra ngoài rồi, Cát sư huynh điên cuồng cười nói: "Sở Cửu Ca, ta phải rời khỏi Vân Đoán bí cảnh rồi.

Các ngươi chết chắc rồi."

Tông chủ nói: "Còn lại thời gian ba ngày, thủ hộ giả của Vân Đoan sẽ đem người bên trong đuổi ra, ba ngày này tỷ lệ bị loại sẽ cao nhất.

Xưa nay, số đệ tử Thái Vân Tông có thể chạy trốn hơn một ngày dưới sự truy sát của thủ hộ giả Vân Đoan, cực kỳ ít!".

Truyện Chữ Hay