Trong mắt nàng tỏa ra sát ý, uy lực của Linh Thể cửu trọng khiến cho Bạch Lộ không thể thở nổi.
Bạch Lộ không cam lòng. Chủng loài thấp hèn này cũng xứng sao? Nhưng linh y giỏi nhất Vạn Thú Quốc cũng không giải được độc, nàng ta không muốn chết, cũng không muốn bị hủy dung.
Bạch Lộ cúi đầu, phía sau khăn che mặt là một gương mặt đã thối rữa đến mức khiến người ta buồn nôn. Nàng ta cắn răng, từ từ quỳ xuống trước mặt Ân Niệm.
"Xin, xin lỗi."
“Trước đây là ta không tốt, ngươi tha cho ta một lần đi được không." Giọng nàng ta nghẹn ngào run rẩy.
Thật sự rất nhục nhã.
Ân Niệm nhìn Bạch Lộ, trước đó không lâu, nàng còn phải quỳ gối dưới chân nàng ta.
Nàng đã quỳ suốt mười tám năm qua.
Ân Niệm cười lạnh, đưa cho nàng ta một cái hộp, trong hộp là Hoán Hồn Hoàn.
"Uống nó đi."
Bạch Lộ trông có chút do dự.
Ân Niệm có thể tốt bụng như vậy sao?
Ân Niệm thấy vậy lại mỉm cười: "Ngươi chết rồi cũng không có lợi gì cho ta, ta phải nhờ ngươi cho ta một cái danh phận ở Vạn Thú Quốc."
Bạch Lộ hai mắt sáng ngời, đúng rồi!
Rõ ràng nữ nhân này có thể giết nàng ta, nhưng lại để
nàng ta sống sót, không phải là có chuyện muốn nhờ nàng ta Sao?
"Ngươi không tin?" Ân Niệm thấy nàng ta còn chưa uống, cười nhạo một tiếng, lấy một viên thuốc khác giống hệt ra, đưa vào miệng mình: "Yên tâm đi, không độc chết ngươi được đâu!"
'Thấy nàng uống thử trước, Bạch Lộ lập tức tin tưởng, cũng đưa Hoán Hồn Hoàn vào miệng mình.
Nhưng giây tiếp theo, cả người nàng ta run lên, vô cùng đau đớn.
"Không!!!" Nàng ta hét lên với Ân Niệm: "Ngươi muốn giết ta! Là ngươi muốn giết ta!"
Ân Niệm cũng rất khó chịu, cảm giác linh hồn rời khỏi cơ thể khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng chút đau
đớn này nàng vẫn có thể chịu được.
Ân Niệm đi đến bên cạnh Bạch Lộ, ôm lấy nàng ta: "Ngươi cho rắng ta sẽ thật sự tha thứ cho ngươi sao?”"Là ngươi quá ngu xuẩn rồi."
Ngay sau đó Ân Niệm ngã xuống, Bách Biến cố gắng đỡ lấy cơ thể nàng đặt xuống thảm cỏ.
Cơ thể Bạch Lộ run lên, sau đó mở mắt, khóe môi nở một nụ cười.
"Chủ nhân?" Bách Biến thử gọi một tiếng. Ân Niệm sờ vào gương mặt xa lạ: "Là ta."
So với thân phận của một kẻ xa lạ không quen biết, thân phận của Bạch Lộ không phải rất tốt sao?
Sẽ không có ai nghỉ ngờ nàng, nàng còn có thể vào hoàng cung.
"Gừ!" Sí Minh Cẩu bên cạnh đột nhiên run lên, chủ nhân của nó đã thần hồn tiêu tán mà chết thảm, nó là linh thú bổn mệnh, đương nhiên cũng không tránh khỏi kiếp nạn.
Sí Minh Cẩu nhanh chóng biến thành một vũng máu loãng, không thấy da thịt.
"Làm sao tìm được một con Sí Minh Cẩu khác cũng là vấn đề." Ân Niệm trầm tư nói.
"Chủ nhân không cần lo lắng." Bách Biến đột nhiên nói: "Ta có thể biến!"
Ngay sau đó, Bách Biến lập tức biến thành Sí Minh Cẩu, li3m đầu ngón tay Ân Niệm một cách thân thuộc.
"Đây là năng lực của ngươi? Vậy thuộc tính và chiêu thức có giống không?" Ân Niệm kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là giống rồi, chỉ cần không phải linh thú quá mạnh, miễn là ta đã thấy qua thì đều có thể biến, hơn nữa còn mạnh hơn những linh thú cấp bậc thấp kia!" Bách Biến có chút kiêu ngạo nói, nhưng nó nhanh chóng nhận thức được gì đó, nói thêm: "Đương nhiên, thực lực của ta không bằng chủ nhân~"
"Không sao." Ân Niệm xoa đầu nó: "Sau này chủ nhân bảo vệ ngươi, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được bảo bảo còn lại của chủ nhân, biết chưa?"
"Vâng"
Ân Niệm uống thuốc giải thật sự, gi ết chết độc trùng đang quấy phá trong cơ thể này, sau đó xoay người võ võ mặt đất.
Hai Ma Ảnh Thú lập tức chui lên khỏi mặt đất, vây lấy nàng.
Ma Ảnh Thú là ma vật duy nhất có thể tự do ra vào Ma Giản, bởi vì... Sức tấn công của nó bằng không, nếu bị bắt được còn có tác dụng bồi bổ.
Chỉ là một củ nhân sâm thích chạy lung tung.
Mang trên mình đặc tính dễ bị diệt tộc, Ma Ảnh Thú cũng không dám ra ngoài, chỉ dám lui về Ma Giản.
"Nhờ các ngươi đưa cơ thể ta về Ma Giản, đợi ta tìm được cách giải trừ phong ấn của Ma Giản, ta sẽ trở về lấy lại nó." Nếu không có thần hồn thì phong ấn của Ma Giản cũng vô dụng với cơ thể này.
Nhưng vẫn phải nhờ nhân lực đưa về Ma giản.
"Biết rồi, Niệm Niệm cẩn thận một chút.
Hai Ma Ảnh Thú nói: "Nếu gặp phải chuyện gì thì lập tức về Ma Giản, biết chưa?"
Ân Niệm gật đầu, ngồi trên lưng Bách Biến đi về phía Vạn Thú Quốc không quay đầu.
Khi Ân Niệm về đến hoàng cung thì trời cũng đã sáng.
Lần nữa trở lại nơi này, nàng đứng trước cánh cửa cung cao lớn, nhưng không còn sợ hãi như trước kia nữa.
"Bạch tiểu thư vừa mới ra ngoài sao?" Binh sĩ canh gác mỉm cười, ân cần mở cửa cho nàng.
Hai tên binh lính này còn không biết mình vừa mới nghênh đón một sát thần vào cung.
Ân Niệm vừa vào đã nghe thấy tiếng cười: "Tỷ tỷ đi đâu vậy? Mặt mũi như vậy cũng dám ra ngoài sao?"
Ân Niệm xoay người, trước mặt nàng là một nữ nhân.
Nữ nhân này khoảng chừng mười lăm tuổi, là muội muội của Bạch Lộ, tên là Bạch Thiển Thiển.
Tuy rằng là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại không hợp nhau, thậm chỉ có thể nói là vì tranh giành gia sản mà từ nhỏ đã trở mặt.
Ân Niệm còn nhớ rõ, Bạch Thiển Thiển thích nhất là buộc dây thừng vào cổ nàng, để nàng quỳ xuống đất đi tới đi lui như chó, đi xung quanh cánh cổng lớn hết lần này đến lần khác.
"Còn đeo khăn che mặt sao?" Vẻ mặt Bạch Thiển Thiển vô cùng ngang ngược, giơ tay muốn näm lấy khen che mặt trên mặt Ân Niệm: "Tỷ tỷ mau tháo ra hít không khí đi, để muội muội xem giúp tỷ còn cứu dược không."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt Bạch Thiển hiển ẩn chứa sự độc ác không thể che giấu.
Chỉ cần tỷ tỷ chết, thì gia sản đều là của một mình Bạch Thiển Thiển ta!
Vừa mới đưa tay ra, Ân Niệm đã rút một cái roi dài ra, quất mạnh vào người Bạch Thiển Thiển.
"Bốp" một tếng, Bạch Thiển Thiển bị quất bay ra ngã mạnh trên đất.
Linh lực quanh Ân Niệm dao động, Bạch Thiển Thiển ngây cả người.
Sau đó Bạch Thiển Thiển hét lên: 'Không thể nào!"
"Rõ ràng là tỷ không có thiên phú tu luyện linh lực!"
"Sao có thể dùng linh lực!"
Vạn Thú Quốc là đất nước duy nhất mà mỗi người đều có linh thú bổn mệnh của mình, thật ra mọi người bên ngoài đều gọi Vạn Thú Quốc là Ngự Thú Sư.
Nhưng nhận được phúc khí trời ban, cũng đồng nghĩa với việc người có cửu trọng ở Vạn Thú Quốc cũng không thể tu luyện linh lực.
Người vừa có khả năng ngự thú vừa có thể tu luyện linh lực, dù là Bạch gia cũng không được mấy người, những người như vậy dù linh lực cao hay thấp cũng đều được cả gia tộc xem như thiên tài.
Đám nô tì bên cạnh cũng ngây ngốc.
Sao "Bạch tiểu thư" lại làm được!
Ân Niệm cười lạnh, thu roi về, nói: "Đúng vậy, trúng thứ độc. kỳ lạ này cũng xem như là trong cái rủi có cái may!"
Nàng tìm một cái cớ thích hợp.
"Ta đột nhiên phát hiện ra mình có thể tu luyện linh lực, muội muội nên cao hứng cho người tỷ tỷ này mới phải chứ."
Trong lúc Ân Niệm đang dạy dỗ kẻ thù cũ thì nhóm Ma Ảnh Thú đang cẩn thận khuân vác. Khi chúng nó khiêng cơ thể Ân Niệm đi ngang qua núi Bạch Đầu, trong quan tài dưới chân núi, đôi mắt của nam nhân khẽ run lên.
Sau khi trải qua không ít đấu tranh, hắn ta đột nhiên mở
mắt.
Nam nhân mơ hồ như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt như ngọc lưu ly từ từ đảo xung quanh.
Nham thạch nóng cháy dưới thân hắn ta bắt đầu sôi trào. Nam nhân chống tấm ván gỗ cứng trong quan tài, buồn ngủ khép hờ mắt, gương mặt kia đẹp đến nỗi khiến người khác quên cả thở.
"A..." Hắn ta nhíu mày: "Cứng quá đi... Muốn gối đầu..." Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên đ ỉnh núi, tầm mắt dễ dàng
xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản, thấy được ở nơi cao nhất
của ngọn núi có hai bóng ma vật đang khiêng một nữ nhân?
Hản ta trừng mắt nhìn, vươn tay chỉ về phía đỉnh núi.
Ngay sau đó cả núi Bạch Đầu vỡ ra, cơ thể của Ân Niệm và hai Ma Ảnh Thú kia trực tiếp rơi xuống.
Quan tài của hẳn ta rất lớn, ba người cũng có thể năm vừa. Nam nhân tùy tiện quăng hai ma vật kia đi.
Hắn ta kéo cơ thể của Ân Niệm qua, vươn tay xoa xoa ngực nàng.
Mềm mại vừa tay, thoải mái.
Người này không có hơi thở, hẳn là đã chết rồi.
Hản lười biếng ngáp một cái, giơ tay ngưng tụ vô số linh lực bao trùm trên người nàng để giữ cho cái xác này không bị thối rữa.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, nam nhân gối đầu trên người Ân Niệm, nặng nề chìm vào giấc ngủ.