Tiểu quỷ chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi ngay lập tức sắc mặt sợ hãi mà rằng:
- A... Cái này... Cái kia.... ngươi có nhầm không hả, nữ ma đầu! Ngươi sao lại có thể sai ta đi đối phó với tên nam nhân đáng sợ đó chứ.... Người ta vẫn nhỏ, người ta còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ...
Bạch Đan Đan nhướn nhướn mày:
- Sao? Nam nhân đó đáng sợ vậy sao? Đừng có biện lí do, ngươi rõ ràng là không muốn giúp ta! Ăn bao nhiêu là đùi gà của ta như vậy, sai lầm có chút việc nhỏ vậy mà cũng không được! Ngươi không ngại sao? Ngươi ăn hại vậy sao?
- Ta mới không phải kẻ ăn hại!
Tiểu quỷ mới không chịu nhận mình là kẻ ăn hại.
- Điều ta nói hoàn toàn là sự thật, kể năm nhân đeo mặt nạ ấy thật sự vô cùng đáng sợ.... ngươi không hiểu đâu, trên người hắn có một loại khí trường vô cùng thần bí và cao siêu, khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.
Bạch Đan Đan ngạc nhiên,kì quái hỏi lại:
- Được,ta cũng thấy thực lực của hắn rất không tầm thường.... nhưng, ngươi là Thượng cổ thần thú Phượng Hoàng vô cùng lợi hại cơ mà, cứ coi như ngươi còn non yếu đi chăng nữa, thực lực có thể không bằng hắn, nhưng cũng đâu đến mức bị khí trường của hắn dọa cho không dám xuất đầu lộ diện cơ chứ?
- Ta... ta cũng không hiểu sao lại vậy. Nhưng ta không có lừa ngươi đâu!
Tiểu Phượng Hoàng sợ sẽ lại bị nàng đánh vào mông, nên vội vàng che mông lại rồi lùi ra xa Bạch Đan Đan, xong mới tiếp tục nói:
- Tên nam nhân ấy vừa xuất hiện, thì từ cốt tử của hắn đã toát ra phong thái bá đạo của bậc thượng nhân, khiến cho ta có cảm giác như sắp muốn quỳ xuống dưới chân hắn. Người phàm như các ngươi không thể phát giác ra điều đó, nhưng đối với ta, nó thật sự rất rấ đáng sợ, vậy nên ta mới không dám ra mặt.
- Thật đáng sợ đến vậy sao?
Bạch Đan Đan có chút hồ nghi.
Tiểu quỷ vội gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta thấy rằng, huyết thống của hắn là vô cùng cường đại nên mới khiến cho ta có cảm giác đáng sợ ấy...
- Huyết thống?
Bạch Đan Đan nhíu mày:
- Loại huyết thống nào mà có thể mạnh hơn cả Thượng cổ thần thú Phượng Hoàng?
Tiểu Phượng Hoàng cũng thấy rất khó hiểu, nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ.
- Thật ra, nếu là ở Thần giới, một số gia tộc có huyết thống cao quý, huyết mạch cũng sẽ lớn mạnh hơn thần thú chúng ta rất nhiều, nhưng đây là hạ giới...ta thật nghĩ không thông...
Hàng lông mày của Bạch Đan Đan nhíu lại....
Theo như Tiểu Phượng Hoàng nói thì, tên nam nhân thần bí đó còn mang trong mình huyết thống của thần giới nữa ư?
Nhưng điều đó là không thể mà.
Bởi như tương truyền thì từ vạn năm trước, thông đạo giữa Thiên Linh đại lục và Thần giới, bởi một số lí do mà đã bị phong bế, huyền khí thiên địa cũng trở nên vô cùng yếu ớt...
Thế nên,tên nam nhân đó nếu thật sự có huyết thống cao quý như vậy thì chả có lí gì mà đến cái đất nước nhỏ bé này, với thiên phận của hắn thì bất kì một thế lực lớn nào trên Thiên Linh đại lục này cũng đều sẽ ra sức mà tranh giành chiêu mộ.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Đan Đan chỉ thấy đau đầu mà chả nghĩ thông được điều gì.
Nàng lắc lắc đầu, bỗng nhìn thấy một dáng người đang lén la lén lút....
Tiểu quỷ đang bước từng bước nhỏ, lẳng lặng dịch dần từng chút một ra phía cửa.
Nàng khẽ ho một tiếng rồi quát lớn:
- Tài Vượng!
- Có!
Tiểu quỷ theo bản năng, lập tức đứng nghiêm trang:
- Không...ý ta là.... ta không đồng ý ngươi gọi ta là Tài Vượng! Ta có tên! Tên ta là....
- Việc tối qua ta miễn cưỡng bỏ qua, nhưng chiếc hộp này thì thế nào? Ngươi giải thích tỉ mỉ cho tỉ tỉ!
Bạch Đan Đan chặn lời tiểu quỷ!
- Ờ...Cái này mà....
Tiểu quỷ vẫn định kiêu....
Bạch Đan Đan cười rất ngọt:
- Tiểu quỷ...ngươi phải nghĩ cho kĩ nhé, ngươi vừa không thể bảo vệ cho tỉ, lại còn không giúp ta mở chiếc hộp này.... vậy ta nuôi ngươi để làm gì? Từ mai bắt đầu, cắt hết món đùi gà của ngươi!