Chỉ là do nhiều năm không được coi sóc cẩn thận nên có vài chỗ văn trận bị phai mờ, không thể phát huy được hết tác dụng của trận pháp nữa.
Vốn dĩ nàng còn thấy kì lạ, không biết tại sao Bạch Lưu Phong lại bố trí ra pháp trận này, nhưng giờ....chân tướng đã dần sáng tỏ.
Chắc chắn là Bạch Lưu Phong đã cất giữ một thứ gì đó trong biệt viên này, nhưng lại không muốn bị người khác phát hiện ra.
Pháp trận này chí ít cũng phải do một vị ngũ phẩm thuật trận sư bố trí ra, với trình độ tu luyện của đất nước này thì cơ bản là không ai có thể hóa giải được.
Nhưng,vì không ít những huyền khí cao cấp đều cần phải được khắc lên văn trận để nâng hiệu quả sử dụng nên có rất nhiều những liên khí sư tài ba cũng tinh thông về pháp trận.
Kiếp trước, Bạch Đan Đan cũng có nghiên cứu về pháp trận nên mới phát hiện ra bí mật của biệt viên này.
Nàng cho người hầu phá chỗ nọ hủy chỗ kia không phải vì nàng thừa tiền không có chỗ tiêu... mà bởi nhằm loại bỏ những vật cản nằm ở các vị trí khác nhau nhằm khôi phục lại pháp trận.
Trận thuật là một món kĩ nghệ cao thâm, cần có một sự tính toán vô cùng chuẩn xác và một lực khống chế vượt bậc thì mới có thể vận dụng thiên địa huyền khí và đại đạo pháp tắc vào trong một pháp trận nhỏ bé....tất cả những điều này đều phụ thuộc vào linh lực của trận pháp sư.
Vì thế,huyền lực thiên võ của trận pháp sư có thể không cao nhưng về phương diện linh lực thì đều là những thiên tài bậc nhất.
Bạch Đan Đan đứng trong khuôn viên đã hết một cây nhang thời gian,bỗng nàng mở choàng mắt ra...
Đáy mắt,một tia sáng lóe qua...
Ngay sau đó nàng đi thẳng về hướng thư phòng....
Nơi đó chính là trận nhãn của cả pháp trận này.
Nếu để cho những trận pháp sư khác biết rằng nàng chỉ dùng một chút thời gian ngắn ngủi ấy mà phá giải được ngũ phẩm pháp trận này thì có lẽ họ sẽ rơi hết cả con ngươi mắt ra ngoài,tuyệt đối không tin.
Thế nhưng, trong biệt viên này không có một ai am hiểu về trận pháp...
Trên thực tế, mọi người ở đây đều cho rằng tam tiểu thư của họ bị điên rồi...
Bạch Đan Đan vừa động đậy thì Tiểu Vy đã lập tức đuổi theo:
- Tiểu thư, người muốn đi đâu? Người...người không bị sao chứ? Có phải người bị ốm rồi đấy chứ? Bị sốt?Hoa mắt chóng mặt không ạ? Nô tì đi tìm đại phu đến xem bệnh cho tiểu thư nhé??
Bạch Đan Đan quay lại:
- Ta không sao! Ta muốn vào thư phòng một lát,ngươi cho người dọn dẹp lại chỗ kia đi,đừng vào làm phiền ta!
- Nhưng...nhưng Tiểu thư....
Người có bệnh thì phải trị chứ!?
Bạch Đan Đan không đợi Tiểu Vy nói hết câu mà đã đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa đóng lại,đoạn tuyệt mọi ảnh hưởng của bên ngoài, Bạch Đan Đan lại gió tay ra nhẩm tính một lúc rồi bước tới bức tường trong thư phòng.
Mặt tường này nhìn có vẻ cũ nát,có chỗ đã bị bong tróc, nứt nở...
Bàn tay trắng trẻo của Bạch Đan Đan khẽ chạm nhẹ vào mặt tường vài cái.
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy vài tiếng động, chiếc kệ sách bày ở góc phòng bị tách làm đôi,để lộ ra một ngăn mật.
Trong ngăn mật, có một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ.
Ánh mắt Bạch Đan Đan bừng sáng:
- Thì ra, thứ mà pháp trận kia muốn che giấu chính là thứ này! Ta quả nhiên đã không đoán sai!
Nàng kiểm tra kĩ càng cả hai bên của ngăn mật, chắc chắn không có bất kì một ám khí gì khác thì mới cẩn thận lấy chiếc hộp ra để lên trên bàn.
Chiếc hộp này rất rất nhỏ...
Lợi dụng ánh sáng mặt trời, nàng quan sát thật kĩ chiếc hộp gỗ nhỏ thì phát hiện cả bốn phía chiếc hộp đều kín im ỉm tựa như một khoanh gỗ được điêu khắc, đục đẽo mà thành, hoàn toàn không thể nhìn ra chỗ nào để mở....
Là một người trong nghề, nàng biết rõ chiếc hộp này chắc chắn cũng là một thứ kiệt tác huyền khí và cần dùng đến một phương pháp đặc biệt thì mới mở ra được.