Nhưng trong mắt Bạch Đan Đan lúc này,bộ dạng của hắn thật sự ngoài gọi đòn thì vẫn cứ là gọi đòn.
Lí do có đường hoàng tới đâu đi nữa thì cũng không thể che giấu đi sự thật là hắn đêm khuya đột nhập vào khuê phòng của nàng, mà nhìn bộ dạng hắn lúc này còn hệt như đang có ý đồ bất chính.
Nếu như đổi thành kiếp trước, đối với loại người này thì nàng có thể lập tức ra tay khiến hắn gào khóc gọi ba gọi mẹ, khiến hắn biết bì sao hoa lại có màu đỏ như vậy rồi!
Nhưng giờ hổ lạc bình dương,phản kháng vô ích... nên nàng đành vờ nghe lời...
Thực lực của tên nam nhân này ít nhất là ở Nam Việt quốc này cũng hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc tùy ý... người như hắn ta thì muốn có một tuyệt sắc mĩ nhân ở bên là chuyện quá đơn giản.
Còn dung mạo bây giờ của nàng thật không thể được gọi là mĩ nhân...
Trừ khi hắn ta là kẻ có sở thích quá đặc biệt, thích gặm cỏ non, bằng không... là do hắn quá nhàn rỗi nên trêu chọc nàng mà thôi.
Bạch Đan Đan miễn cưỡng kìm nén nộ khí trong người, bình tĩnh lên tiếng:
- Nếu đã vậy, thì giờ người cũng đã gặp rồi, mời các chủ đại nhân nhanh chóng nói chuyện quan trọng kia đi! Ngài cũng bận rộn cả ngày rồi, tiểu nữ cũng không muốn làm mất thời gian quý báu của ngài đâu!
Nam nhân khẽ cười:
- Không vội, đến thăm nàng thì sao có thể nói là mất thời gian chứ? Đây là việc mà bản tọa cầu còn không được ý chứ!
Hắn cười nụ cười khoái chí, cái khí chất của bậc Vương giả không chút che đậy mà bộc lộ hoàn toàn, đó là cái uy, cái thế của một người đứng đầu, đứng trên đỉnh cao của danh vọng...
Chỉ trong giây lát, tựa như nhiệt độ xung quanh đã bị hạ xuống khá nhiều,cái lạnh ngột ngạt như bao trùm lên cả căn phòng, không trừ một ngóc ngách nào hết cả.
Bạch Đan Đan tinh mẫn nhân ra ánh mắt hắn đang không chút che đậy, giấu diếm mà nhìn chằm chằm vào nàng.... theo dõi mọi phản ứng trên cơ thể nàng.
Nàng có cảm giác mình dường như đã trở thành một món đồ trong tay kẻ thần bí này vậy.
Nàng thầm mắng chửi cái sự vô sỉ tới vô cùng của hắn.... trên mặt thì vẫn nở nụ cười:
- Các chủ đại nhân, ngài quá khách sáo rồi, nhưng... tiểu nữ đang chuẩn bị đi nghỉ...
Đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn thoáng chút bất ngờ...
Hắn cố tình bộc lộ ra cái sức mạnh hơn người của mình để nàng thấy rõ sự chênh lệch giữa hai người... từ đó khiến nàng phải thuần phục...
Vậy mà tiểu nha đầu này dường như hoàn toàn không cảm nhận thấy điều đó...
Ánh mắt nam nhân dừng lại nơi chiếc giường phía sau lưng nàng,nở nụ cười đầy ý vị:
- Nghỉ sớm vậy sao? Hay là, ta sẽ cùng tiểu thư nghỉ một đêm, sáng mai chúng ta nói chuyện tiếp nhỉ?
Nét mặt Bạch Đan Đan lúc này không còn vẻ bình tĩnh khi nãy nữa.
- Các chủ đại nhân,có gì thì xin nói thẳng chứ đừng trêu chọc tiểu nữ nữa đi! Có mục đích gì thì cứ nói luôn, dù sao ta cũng là kẻ phế nhân không có chút linh lực nào, đâu có quyền phản kháng?
Nụ cười nơi khóe miệng nam nhân mỗi lúc một rõ hơn, từ từ buông tay nàng ra, đứng dậy bước tới bên chiếc bàn đặt gần khung cửa sổ, ngồi xuống.
- Tiểu nha đầu, hình như ngươi hiểu nhầm ta rồi! Như ý ngươi nói thì dường như cho rằng ta sẽ làm gì ngươi không bằng?
- Lẽ nào không phải?
Bạch Đan Đan lườm hắn một cái.
Bàn tay với những ngón tay dài, chống cằm, cất giọng nói lười nhác:
- Bản tọa cũng rất có mắt thẩm mĩ, không phải bất kì nữ nhân nào cũng có thể khiến bản tọa có hứng thú đâu...
Vậy nên mới chỉ chọn duy nhất chú tiểu hồ li khó tính này thôi....