"Xong rồi, xong rồi…!"
Sắc mặt Bạch Lăng trở nên khó coi cực kỳ, nàng vô thức thụt lùi ra sau.
Một bước, hai bước….
Sau đó là quay đầu nhảy cửa sổ, chạy!
Dùng hết tốc lực chạy!
Bạch Lăng cắn răng, sao đột nhiên quân thượng lại….
Vẫn chưa đến ngày mà!
Chuyện bất ngờ phát sinh, hiện tại không ở Ma Đô, e là cả Vạn Ác Thành sau hôm nay… sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian!
Bạch Lăng tăng nhanh tốc độ, bỗng dưng cảm thấy một chân trầm xuống!
"Vị tỷ tỷ này, ngươi bay nhanh như vậy làm cái gì, chúng ta không đợi hồng y tỷ tỷ sao?"
Bạch Lăng:!!!!
Bạch Lăng kinh ngạc nhìn xuống thì thấy thiếu niên shota vừa nãy không biết đã ôm chân nàng đi theo từ lúc nào, nàng vậy mà hoàn toàn không phát hiện!
"Ngươi!!"
Bạch Lăng dừng lại trên không trung dùng chân còn lại đá thiếu niên ra khỏi người.
"Tiểu bạch kiểm, ngươi rốt cuộc là ai!?"
Hắn làm sao biết quân thượng là nữ? Ngay từ đầu tiếp cận bọn họ là có mục đích gì?!
Nghĩ kỹ thì, quân thượng không bình thường là do hạt châu kỳ lạ hắn mang tới, nói không liên quan thì có quỷ mới tin!
"Mau thành thật khai ra toàn bộ, nếu không..." Bạch Lăng xách cổ áo của thiếu niên lên, hầm hè giơ giơ nắm tay.
"Ta, ta tên là Hữu Ý, tỷ tỷ ngươi thật hung dữ, oa~"
"Ai hỏi tên của ngươi, đừng có giả ngu…!".
truyện xuyên nhanh
Thiếu niên shota bị doạ mặt mũi trắng bệch, bộ dạng nhìn như sắp khóc làm Bạch Lăng vẻ mặt ghét bỏ, khinh bỉ!
Xem cái dạng này của hắn, thật là không biết làm nên trò trống gì!
Lúc này, một lần sóng ma lực từ trong phòng lúc nãy lan ra bốn phía---
Xôn xao!
Ma khí trên người Bạch Lăng bị kích động sôi sục, không chỉ nàng, Vạn Ác Thành có rất nhiều ma tu cũng xảy ra tình huống này, mọi người bắt đầu không bình tĩnh, rốt cuộc ý thức được có gì đó đang xảy ra.
Bạch Lăng lúc này mới sực nhớ ra mình đang bỏ chạy.
Vừa nãy nàng thấy được, Thiên Ma chi khí của Dung Mị đã bị mất kiểm soát, một khi bộc phát, cả ngọn núi lớn cũng bị san thành bình địa, Vạn Ác Thành tiêu tùng chắc rồi!
Bạch Lăng mặc kệ thiếu niên đang khóc lóc một bên, vừa định tiếp tục chạy.
Bỗng nhiên!
Vù--!
Bạch Lăng quay phắt người!
Ai!?
Nàng nhìn nhầm sao?
Vừa rồi cảm nhận được một nguồn khí tức rất khủng bố bay ngang qua, phương hướng thẳng đến phòng của nàng nơi Dung Mị đang ở!
Ma khí ở đó mạnh như vậy, người bình thường không phải là nên chạy ra xa sao?
Thế nhưng chạy ngược lại?
Quân thượng có thể gặp nguy hiểm hay không?
Bạch Lăng tức dậm chân, cuối cùng vẫn quyết định quay lại.
- ---------------
Dung Mị lâm vào trong một mảnh bóng tối.
Cảnh tượng này đối với nàng mà nói cũng tương đối quen thuộc, nhưng tình huống lần này có chút đặc biệt.
Là do hạt châu đó!
Dù sao thì sức mạnh của Thiên Ma vô cùng to lớn, năm năm trước Dung Mị cắn nuốt nó, ngoài tăng thực lực thì cũng lưu lại không ít tai hoạ ngầm.
Sức mạnh của Thiên Ma ở trong người nàng tùy thời bộc phát, mỗi lần như vậy Dung Mị đều bế quan tại cấm địa ở Ma Đô để áp chế nó.
Nếu không thì, như Bạch Lăng nói, cả Vạn Ác Thành đều phải bị san bằng.
Đây là điều nàng không muốn xảy ra.
Trên trán Dung Mị bắt đầu tích từng giọt mồ hôi, lúc nàng tưởng rằng mình đã sắp thất bại!
Dung Mị mơ màng nghe được một âm thanh ôn nhu truyền vào trong tai, nhưng nàng toàn thân áp lực căng chặt, căn bản không nghe được ai đang nói cái gì.
Thế giới ngập tràn hắc ám đột ngột loé lên một tia ánh sáng, quang mang không ngừng đấu tranh với hắc ám, dùng phương thức cường hãn nhất lan khắp toàn bộ không gian của Dung Mị.
Ánh sáng mạnh làm Dung Mị không khỏi nhắm mắt, đến lúc mở mắt ra, nàng đã vững vàng nằm trong một cái ôm ấm áp.
Một cái ôm có chút quen thuộc…
Dung Mị nheo mắt, có hơi thích ứng không kịp.
Nam nhân phản quang mà đứng, dáng người đĩnh bạt vững vàng như thái sơn, trên người có một loại khí thế thản nhiên đạm mạc, đặc biệt là khuôn mặt tuyệt luân không góc chết kia, hiển nhiên một bộ thiên thần giáng thế.
Trên đại lục này, người có thể so sánh với thần thì có thể là ai?
Minh Vương Dạ Mặc Thần?
Dạ, Mặc, Thần!?
Nàng không phải nằm mơ!?
Dung Mị trong lòng nhảy dựng.
Nhưng mặc cho nàng chớp mắt bao nhiêu lần thì trước mắt vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt của Minh Vương điện hạ.
Định mệnh, thật sự xuất hiện rồi!!
Ta nói, các ngươi vẫn luôn mong chờ hắn xuất hiện có phải hay không?
Nhưng mà bổn cô nương không muốn a!
Gặp lại cố nhân nhưng nội tâm Dung Mị lúc này chỉ có thể diễn tả bằng ba chữ:
Nàng xong đời?
Dung Mị mạnh mẽ lắc đầu, không đúng, không đảm bảo hắn đã phát hiện ra nàng!
Vừa nãy Thiên Ma chi khí bộc phát lớn như vậy, hắn sẽ tới đây cũng là điều đương nhiên.
Làm cho Dung Mị hoảng hốt chính là, hắn - Minh Vương điện hạ có thói ở sạch cư nhiên ôm một nam nhân như nàng!
Rốt cuộc hắn đã nhận ra, hay là chưa?
Hồi hộp, lo lắng, sợ hãi, căng thẳng, các loại cảm xúc….
làm trái tim Dung Mị đập ngày càng nhanh!
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Dung Mị âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng có tự tin với thuật dịch dung và diễn xuất của mình, đặt ở hiện đại tuyệt đối có thể đoạt giải Oscar!
Nàng làm gì phải sợ Dạ Mặc Thần!
Dạ Mặc Thần không biết chỉ vài giây ngắn ngủi mà người trong lòng hắn đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy.
Chỉ nghe nam tử mở miệng:
"Minh Vương điện hạ, có thể buông tay được không, hai người nam nhân ôm ôm ấp ấp không tốt lắm đâu?"
Dung Mị giả vờ trấn định, dùng giọng điệu bình thản pha chút hài hước nói, hoàn toàn không có một chút sơ hở!
Ánh mắt Dạ Mặc Thần giống như sao trời đảo qua mặt Dung Mị: "Ngươi quen biết bổn vương?"
Hắn đang thăm dò.
Dung Mị rõ ràng cảm nhận được đôi tay ôm nàng buộc chặt một chút.
Dung Mị thản nhiên cười: "Trên đại lục này mà có người không biết Minh Vương điện hạ thì đúng là không bình thường?"
Dung Mị khôi phục bình tĩnh thì càng trở nên giảo hoạt, cũng không gấp gáp mà mặc cho Dạ Mặc Thần nhìn chằm chằm.
Cứ nhìn tự nhiên, dù sao cũng sẽ không nhìn ra cái gì.
Tấm mặt nạ trên mặt nàng là một món linh khí cấp cao, không chỉ dịch dung hoàn mỹ mà còn có thêm huyễn thuật.
Chỉ cần không tháo mặt nạ, cho dù nàng có cởi hết đứng trước mặt Dạ Mặc Thần thì hắn cũng chỉ thấy một nam nhân mà thôi.
Khí tức thì sớm bị Ẩn Linh Ngọc che dấu hết.
Nói tóm lại, trò chơi trốn tìm, nàng sẽ không bao giờ thua!
Quả nhiên, một lúc sau Dạ Mặc Thần liền buông nàng ra, sau đó còn phủi phủi quần áo vốn không có một hạt bụi nào.
Dung Mị thấy vậy suýt nữa thì cắn nứt một cái răng sứ!
Dạ, Mặc, Thần!
Hắn đây là, dám ghét bỏ nàng!?
Cho dù là trước khi hai người chính thức quen nhau hắn cũng chưa từng bài xích tiếp xúc với nàng!
Nên buồn hay là nên vui vì giả trang quá thành công?
Cuối cùng thì nàng là người che giấu thân phận, chỉ có thể nghẹn cục tức nuốt vào trong bụng.
Thật đúng là tự làm tự chịu!
Dung Mị trong lòng không vui, ngữ khí cũng không tốt: "Gặp được Minh Vương ở đây đúng là ngoài ý muốn, lần sau đừng có tự tiện xông vào phòng người khác.
Bổn quân có việc gấp cần đi trước, cáo từ."
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Dung Mị nói xong vừa mới xoay người bước ra nửa bước…
"Đứng lại!".