"Ngươi không tin à?" Tây Môn Tình Nhi chỉ vào chính mình, "Xem, ta vì đánh nhau với ma tộc để cứu ngươi còn bị thương đây này."
Mà Phượng Miên Miên lúc này không hề rời đi, nàng ẩn nấp trên nóc nhà theo dõi, nghe được lời này thì hận không thể một cái tát chụp chết Tây Môn Tình Nhi.
Đáng lẽ vừa nãy nên giết nàng ta!
Dạ Mặc Phong nghe được ma tộc nhất định liên tưởng đến nàng!
Quả nhiên, Dạ Mặc Phong ánh mắt sáng ngời: "Ma tộc? Thật sự? Là nam hay nữ?"
Tây Môn Tình Nhi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ nam nhân này bị ma nữ vừa nãy mê hoặc rồi? Bổn quận chúa tuyệt đối không thừa nhận ma nữ kia đẹp hơn mình!
Vì vậy Tây Môn Tình Nhi không chút do dự mở miệng: "Là nam!"
"Cái gì… Nhưng rõ ràng ta..."
"Được rồi, đừng nói nữa.
Quan trọng là bổn quận chúa cứu ngươi, ngươi muốn báo đáp thế nào đây?" Tây Môn Tình Nhi sợ hắn vạch trần lời nói dối nên nhanh chóng cắt ngang.
Phượng Miên Miên thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại không nhịn được có chút thất vọng: Đồ ngốc, bị lừa như vậy cũng không biết!
"Thất lễ rồi, tại hạ tên một chữ Phong, ban nãy đa tạ cô nương ra tay tương cứu.
Sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp." Dạ Mặc Phong ôn tồn lễ độ nói.
Tây Môn Tình Nhi vừa nhìn liền biết nam tử lai lịch bất phàm, nghe hắn giới thiệu càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
"Ta là Tây Môn Tình Nhi, quận chúa Nam Tuyết Quốc." Tây Môn Tình Nhi hào hứng nói, "Ngươi định đi đâu, bổn quận chúa muốn đi cùng ngươi."
"Chỗ ta đi rất hung hiểm, quận chúa không thể đi được."
"Dù sao ta cứ muốn đi.
Ta là ân nhân của ngươi, ngươi không được từ chối!"
Tây Môn Tình Nhi bám mãi không dứt, Dạ Mặc Phong đành mặc kệ nàng đi theo, "Đi thôi."
Trên nóc nhà.
"Nơi hung hiểm? Hắn cũng hướng về Vạn Ác Thành?" Cổ Linh đi giải quyết đám sát thủ đã trở lại.
"Tên ngốc này, chỉ bằng chút tu vi đó cũng dám đi vào Vạn Ác Thành?" Phượng Miên Miên nhíu mày.
Cổ Linh: "Vậy giờ phải làm sao?"
Phượng Miên Miên: ".....Đi theo đi."
Dù sao hai người các nàng cũng đến Vạn Ác Thành hội họp với Dung Mị, cũng không thể bỏ mặc đồ ngốc này đi tìm chết.
- ---------------
Vạn Ác Thành.
Trên đường phố.
Bạch Lăng dừng trước một cửa tiệm màn thầu.
"Ông chủ, bánh bao này rất đặc biệt nha, rất thơm, ngửi ngửi liền đói bụng." Bạch Lăng cười tủm tỉm, mắt hơi híp lại.
Ông chủ cười cười đáp: "Công thức bí mật, cô nương muốn thử một cái không?"
Bạch Lăng lười biếng phất tay: "Không cần, khẩu vị của ta không có nặng như vậy! Lấy loại bình thường đi."
Bạch Lăng cầm túi bánh đã gói kỹ, như vô tình liếc mắt xung quanh, môi nở một nụ cười lạnh.
Đi được một đoạn, ánh mắt nhìn nàng càng thêm không hề che dấu sát khí.
"Còn chưa cút ra đây? Bị một đám chuột nhắt nhìn chằm chằm bổn điện rất là khó chịu có biết không hả?"
Xoạt xoạt-
Bạch Lăng vừa dứt lời, mấy chục bóng đen từ trong tối vọt ra.
Hắc y nhân bao vây nàng trên đường phố, ánh mắt chằm dằm sát khí, đao kiếm đều nhiễm huyết tinh, đây nhất định là một tốp sát thủ đỉnh cấp.
"Nữ tử xinh đẹp..."
"Hồng y..."
"Giết..."
Bọn họ thì thào trong miệng, ánh mắt như khoá chặt con mồi.
Trên đường mọi người vẫn ai làm việc nấy, dường như đã quen thuộc cảnh tượng này đến mắt điếc tai ngơ.
Bởi vì nơi này, là Vạn Ác Thành!
"Các ngươi là ai?" Bạch Lăng đếm đếm ngón tay, thứ cho nàng không biết ai muốn giết mình, bởi vì kẻ thù của nàng nhiều đến nỗi có thể xếp hàng từ thiên đường xuống địa ngục luôn rồi.
"Mà thôi, đợi giải quyết xong hết lại hỏi cũng không muộn."
Dứt lời, ánh mắt cợt nhã lập tức biến đổi, thay vào đó là túc sát chi khí khủng bố làm người run rẩy.
Hắc y nhân không hổ là sát thủ cao cấp, không hề bị khí thế của nàng doạ sợ, ra tay chí mạng.
Nhưng Bạch Lăng danh hiệu là nữ ma đầu ở ma giới, nếu không có bản lĩnh thì đã sớm chết bao nhiêu lần.
Quả nhiên, rất nhanh mấy chục sát thủ đã bị giết chết, hơn nữa chết rất thảm.
Hiện trường một mảnh huyết tinh.
Bạch Lăng nắm lấy tên đi đầu: "Ai phái các ngươi tới?"
Hắc y nhân trọng thương hơi thở thoi thóp, không hé răng một chữ.
Này làm Bạch Lăng bực bội lên.
"Ha hả, bổn điện không ngại tra tấn bức cung ngay tại chỗ đâu..."
Vụt!
Ám khí từ sau lưng bay tới, Bạch Lăng phản ứng không chậm, một tay bắt lấy!
Một viên đá?
Ngay lúc này!
Tên sát thủ bị Bạch Lăng túm trong tay bỗng dưng ngồi dậy!
Một ngụm khói đen từ trong miệng hắn phun ra, cự ly cực gần!
"Đáng chết!"
Bạch Lăng trở tay chém ra linh lực, hai tên sát thủ nháy mắt khí tuyệt.
"Hừ!" Dám giả chết ám toán bổn điện!
Lỡ tay đánh chết bọn họ rồi.
Vẫn chưa biết được chủ mưu.
Mà hiện giờ quan trọng là cơ thể nàng ngày càng nặng.
Không lẽ là trúng độc?
Bạch Lăng nhanh chóng điều tức.
….
Mặt trời tắt nắng, mây đen hội tụ.
Ngoại trừ một nữ tử nằm ngửa trên mặt đất, đường xá đã không còn người.
"Mẹ nó! Sẽ không mưa chứ!?"
Ầm ầm---
Bạch Lăng: "....." Không xui xẻo đến vậy đâu?
Ầm ầm---! Lại một tiếng sét gầm lên.
"....."
Bạch Lăng bất lực.
Mặc dù cưỡng ép đẩy được độc tố ra ngoài nhưng giờ toàn thân nàng tê liệt căn bản không nhúc nhích được.
Xem ra không tránh khỏi tắm mưa một đêm.
Nàng đang nghĩ như vậy, đột nhiên có bóng người phủ xuống đỉnh đầu.
Theo sau đó là một tiếng cười nhạo:
"Đây không phải là Bạch Điện chủ sao?".