Tinh Lương Thành.
Đệ nhất gian khách điếm.
Một trung niên nam tử quay lưng mà ngồi, trên người tản ra nhàn nhạt Long Tiên hương, một cỗ khí thế nội liễm không dung khinh thường hiển lộ.
Hắn thi thoảng lại nhấp một ngụm trà, nhàn hạ yên tĩnh ngồi đợi.
Một lúc sau, cửa mở ra.
"Ngươi đến rồi." Nam tử giống như không hề cảm nhận được bầu không khí bất thường, không hề quay đầu thản nhiên nói.
Dạ Tứ đi theo Dạ Mặc Thần tiến vào, cẩn thận nhìn hai người, trong lòng suy đoán thân phận của trung niên nam tử.
Đi một chặng đường xa như vậy đến Nam Tuyết Quốc chính là để gặp người này, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
"Vương gia, hai người nói chuyện, thuộc hạ ở bên ngoài chờ." Lúc đi ra cũng không quên đóng cửa.
"Nói đi." Dạ Mặc Thần lạnh lùng mở miệng.
"Hừ, tiểu tử chết tiệt, lâu như vậy gặp được phụ hoàng của ngươi cũng không biết hỏi thăm một chút!" Trung niên nam nhân, đúng là tiên hoàng đế đã mất tung biệt tích năm năm.
"Vậy bổn vương đi tìm ngươi năm năm, vì sao cũng không chịu ra mặt? Nếu không có lần này, người định trốn bao lâu nữa?" Dạ Mặc Thần âm thanh trào phúng nói.
Dạ Uyên: "Khụ khụ khụ… Ta cũng là bất đắc dĩ!"
Nếu tiểu tử này biết được việc năm đó hắn làm, xoay người còn không xốc luôn Đông Nguyệt Quốc.
Dạ Uyên chỉ có thể ném củ khoai phỏng tay này cho Dạ Mặc Thần, Dạ Mặc Phong bọn họ, chính mình tẩu vi thượng sách.
Dạ Mặc Thần: "Mặc kệ trước kia vì nguyên nhân gì, hiện tại ta đều muốn biết!"
Dạ Uyên đối diện hắn nói: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Dạ Mặc Thần ánh mắt nghiêm nghị, vô cùng khẳng định: "Năm năm trước, ngươi đã gặp nàng, đúng không!"
Dạ Uyên đổ một tách trà, cũng không hề muốn giấu diếm nữa, gật đầu nói: "Không sai, chúng ta đã gặp mặt, nhưng là nàng tới tìm ta trước."
Buổi tối năm năm trước.
Dạ Uyên tựa lưng trên ghế, thở dài nhíu mày.
Bí cảnh mở ra, hơn nửa các đại môn phái và hoàng thất đều bị thiệt hại nặng nề.
Công chúa Tây Hoa Quốc đã chết, còn có ma tộc trà trộn vào trong, mũi nhọn đều chỉ hướng Đông Nguyệt Quốc, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Đang lúc trầm tư, ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Dạ Uyên lập tức nói: "Vào đi."
"Vừa hay, ngươi không đến, trẫm cũng định tới gặp ngươi."
Dung Mị chậm rãi đi vào, đột nhiên hỏi: "Đông Nguyệt Hoàng bệ hạ, hình như từ lúc bắt đầu, ngài đã rất bài trừ ta?"
Dung Mị một bộ hồng y đỏ rực, khuôn mặt nhỏ quật cường, dù con ngươi một mảnh ảm đạm thất sắc, trong đêm tối vẫn cực kỳ chói mắt.
Nghĩ vậy, Dạ Uyên không khỏi tiếc nuối cảm khái.
"Nữ tử như ngươi, thế gian hiếm có, trẫm rất thưởng thức.
Chỉ tiếc, Mặc Thần với ngươi là không thể nào, chuyện này không có hy vọng đường sống."
"Là vì lời tiên tri đó sao?" Dung Mị ánh mắt trầm xuống.
Dạ Uyên hơi ngạc nhiên gật đầu: "Ngươi cũng biết? Đây là bí mật của hoàng thất, nếu ngươi đã nghe thấy thì cũng nên hiểu nỗi khổ tâm của trẫm."
"Nhưng ta không tin thiên mệnh, cũng không tuân theo thiên mệnh! Chỉ cần đủ cường đại, nghịch thiên mà đi thì đã sao?"
Dung Mị lời nói leng keng hữu lực, khí phách từ trong xương cốt khuếch tán mở ra, kinh tâm động phách.
Dạ Uyên không khỏi bị nàng chấn trụ.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng: "Vậy chờ đến lúc ngươi cường đại lên rồi hẵng nói đi."
"Hôm nay ngươi đến tìm trẫm là có việc gì muốn nói?"
Dung Mị gật đầu: "Ta gặp một người bạn, nàng nói có thể khôi phục mắt của ta, nhưng cách thức có chút thần bí, ta phải rời đi, không thể để Tiểu Cửu biết được."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy.
Rời đi là lựa chọn đúng." Đây cũng là lý do hắn muốn gặp Dung Mị.
"Tình huống của ta và Phượng Miên Miên đặc biệt, ta sẽ đem nàng rời đi một khoảng thời gian.
Chờ đến lúc quỷ tộc tái hiện, chân tướng tự nhiên cũng được làm rõ, trong lúc đó nhân tộc cần phải đề cao cảnh giác..." Dung Mị phân tích nói.
Dạ Uyên bỗng đưa tay ngắt lời nàng: "Ngươi định sẽ quay trở lại sao?"
Dung Mị ánh mắt rùng mình, ý của Đông Nguyệt Hoàng là gì?
Muốn nàng không cần trở về nữa sao?
"Ngài không quản được ta." Dung Mị lạnh lùng đáp.
Dạ Uyên sầm mặt, uy nghi đế vương chợt hiện: "Đến bây giờ ngươi vẫn chưa biết được chuyện nghiêm trọng là cái gì."
"Ý ngài là sao?" Dung Mị nhíu mày.
"Trong bí cảnh, ngươi có từng thấy bộ dáng bất thường của Mặc Thần?"
Dung Mị bỗng nhớ lại lúc giao chiến với Huyết Âm, con ngươi của Dạ Mặc Thần có một chốc hóa thành màu vàng, hơi thở khủng bố khiến nàng cũng hơi run rẩy.
Nàng cũng chưa kịp hỏi hắn lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
"Đó là vì Mặc Thần mở ra phong ấn Thiên Ma!" Dạ Uyên nói từng chữ một.
"Mười sáu năm trước, Ma Hoàng và vài vị tiên trưởng cùng vây bắt Thiên Ma, lấy sức mạnh quang nguyên tố trên người Mặc Thần làm mắt trận.
Mà hắn vì cứu ngươi thu hồi lực lượng đó, e là đã thả Thiên Ma ra ngoài, lúc đó không chỉ là vì cái chết nho nhỏ của công chúa Tây Hoa, mà cả đại lục đều sẽ chỉ mũi nhọn vào Minh Vương."
"Nếu nói rõ ngọn nguồn, ai phải chịu trách nhiệm?!"
Câu nói của Dạ Uyên như đánh một đòn nặng nề vào nội tâm Dung Mị.
Thì ra lại là như thế này!
Truyền thuyết về Thiên Ma, Dung Mị biết đến.
Nếu Thiên Ma thật sự thoát khỏi phong ấn, như vậy chờ đợi Dạ Mặc Thần sẽ là oán giận của mọi người trong thiên hạ.
Mà nàng cũng sẽ trở thành gánh nặng của hắn.
Không thể không thừa nhận, lời của Dạ Uyên nói là đúng.
Dù chữa khỏi đôi mắt thì thế nào? Nàng dựa vào cái gì trở về bên cạnh hắn…
Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói Bạch Lăng chuyển cáo cho nàng: "Cách để khôi phục đôi mắt của ngươi… là Thiên Ma!"
Dung Mị nắm chặt nắm tay, rốt cuộc đã âm thầm làm ra quyết định...!
................!
….
Đệ nhất gian phòng, không khí bốn phía phảng phất an tĩnh lại, giống như ngưng kết băng sương, hàn khí từng trận!
Dạ Mặc Thần hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén, sát khí nghiêm nghị!
Thiên Tử kiếm đột nhiên xé không xuất hiện!
"!!"
May mắn Dạ Uyên phản ứng không chậm, chỗ hắn vừa ngồi đã sớm bị kiếm khí chia năm xẻ bảy!
"Nghịch tử, ngươi định mưu sát cha ruột sao!" Dạ Uyên giận rống.
Dạ Mặc Thần cười lạnh: "Không phải ngươi vẫn chưa chết sao?"
Dạ Uyên tức khắc bị chọc tức: "Cho dù ta không nói thì Dung Mị cũng sẽ biết!"
"Chỉ có vậy?" Dạ Mặc Thần liếc hắn một cái.
Dạ Uyên khó hiểu.
Dạ Mặc Thần: "Cách phá giải Đồng Tâm Kết là ngươi chỉ cho nàng đúng không?"
Dạ Uyên chột dạ: "...."
Dạ Mặc Thần cười lạnh hơn nữa: "Vậy bổn vương động thủ không oan đi?"
Dạ Uyên: "....." Hắn thật đúng là không còn lời nào để nói.
Đồng Tâm Kết là vật gia truyền của hoàng thất, ngoại trừ Vân thái hậu thì đúng là chỉ có Dạ Uyên biết.
Hơn nữa năm đó Dung Mị chính là muốn hỏi chuyện này mới đi tìm hắn....