Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

chương 217: kinh biến! (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngắn ngủi vài giây kinh ngạc, Dung Mị nhíu mày nghi hoặc. Mỹ nhân mẫu thân còn sống? Ngoại hình, hơi thở đều giống như miêu tả, nhưng vì sao nàng không hề cảm nhận được một chút thân thuộc nào từ nàng ta?

Tiểu Bạch lắp bắp kinh hãi: "Không có khả năng... Nàng..." Nàng còn sống? Đại chủ nhân có biết không?

"Tiểu chủ nhân, người này..."

Dung Mị giơ tay: "Trước tĩnh xem biến đã."

Có mặt ở đây đều là một vài thế lực lớn, ở thế hệ của bọn họ, Lam Vọng Nguyệt chính là một truyền kỳ! Ký ức vẫn còn mới mẻ, thậm chí một số nam tử ở đây đều từng ái mộ nàng. Nhưng không phải nàng đã sớm chết sao? Biểu tình này... có chút không giống nàng!

Lam Vọng Nguyệt tràn đầy sát khí nói: "Hôm nay từng người ở đây, ai cũng đừng mơ chạy thoát!"

Dứt lời, cây sinh mệnh tươi tốt bỗng nhiên nhuộm màu tím đen chết chóc, tán cây rễ cây vũ động lên!

Đế Liên Vận hoa dung thất sắc: "Cái gì?!!" Nàng thử điều khiển cây sinh mệnh, nhưng rõ ràng, cây này đã bị Lam Vọng Nguyệt đoạt quyền khống chế! Hơn nữa còn thuần thục hơn nàng! Sao có thể! Nàng có bản đồ trong tay a!

Đế Liên Vận không tin tưởng lấy mảnh bản đồ ra thử truyền linh lực vào, như cũ vô dụng. Dung Mị vừa nhìn thấy mảnh bản đồ thì biết quả nhiên là vậy. Xem ra cho dù là nàng hay là Đế Liên Vận, hoặc là tất cả mọi người ở đây đều bị tính kế! Nữ tử này muốn một mẻ bắt hết bọn họ!

Hay cho một kế bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau!

"Á!" Đế Liên Vận kinh hô một tiếng, bị quỷ thụ không chút lưu tình đánh văng ra!

"Khụ khụ!!" Uổng cho nàng một đời tính kế người khác, lại có ngày cũng bị người khác lợi dụng!

Người bị quỷ thụ trói buộc đều thống khổ khó thở, sinh mệnh lực xói mòn, chốc lát già nua mười tuổi.

"Lam tiểu thư... Đây là có chuyện gì, chúng ta không thù không oán a!"

"Mau dừng tay! Chúng ta chết rồi, các tông môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Giết nàng!"

...

Bọn họ dùng toàn lực đánh vào quỷ thụ, nhưng công kích vào thân cây không nổi lên một chút hợn sóng. Quỷ thụ có thể chế phục linh thú Phi Tiên Cảnh làm sao có thể dễ dàng phá hủy?

Không ngừng là vậy, thân quỷ thụ bỗng nhiên xuất hiện một cái hắc động, bốn phía bị bao trùm một cổ tử vong chi khí hỗn độn. Hắc động yên tĩnh âm u, nhìn không ra nguy hiểm, nhưng lại khiến các cường giả ở đây cảm thấy nó còn khủng bố hơn quỷ thụ huyết tinh kia gấp trăm lần!

Có vật thể từ trong hắc động trào ra.

Quỷ linh!

Nhưng mà các tu tiên giả ở đây chưa từng gặp qua quỷ tộc, hoang mang bấn loạn.

"Đây là cái gì?!"

"Linh lực của ta bị áp chế!"

"Luồng khí này rất giống ma tộc!"

Lam Vọng Nguyệt cười lạnh nói nhẩm: "Nói các ngươi ngu xuẩn thật không sai, xứng đáng làm đồ ăn cho chúng nó."

Dung Mị sắc mặt đen như mực, quỷ thụ, quỷ linh, nàng cấu kết với quỷ tộc muốn giết chết hết mọi người ở đây hay sao! Đánh chết Dung Mị cũng không tin nữ nhân này là mỹ nhân mẫu thân của mình!

Các tu sĩ mới đầu còn hăng hái chiến đấu, có thể đi vào nơi sâu nhất bí cảnh, ai không phải cường giả? Thậm chí Nguyên Anh cũng có vài người! Nhưng bọn họ chung quy vẫn đánh giá thấp loại sinh vật quỷ tộc này, càng lúc càng nhược thế cho đến tuyệt vọng kêu cứu.

Lại một tràn cười to của Lam Vọng Nguyệt vang lên, quỷ thụ và quỷ linh công kích càng thêm bành trướng! Trái tim của mọi người như trầm xuống đáy cốc...

Tưởng chừng hủy diệt sắp bao trùm, quỷ thụ bỗng dưng gào thét!

Xuyên qua tầng tầng rễ cây, một thanh băng kiếm sắc bén hóa thành vô số kiếm khí trong suốt, nơi đi qua đều bị đóng băng, độ ấm thấp đến mức chạm vào là vỡ, cùng đại địa không ngừng chấn động, lấy khí thế không gì cản nổi đâm vào thân quỷ thụ thật sâu!

Băng kiếm mỏng manh kia ý đồ chém gãy quỷ thụ, đóng băng hắc động, đem chúng sinh cứu rỗi!

Trái tim Dung Mị co rụt lại, Lam Vọng Nguyệt sửng sốt, sau đó lãnh giọng quát: "Là ai?!"

Trả lời nàng, là tiếng quỷ thụ ầm ầm sụp đổ!

Quá mạnh!

Thực lực cỡ nào, mới có thể bằng một thanh kiếm tinh tế đóng băng mọi thứ!

Đương mọi người vô cùng chấn động, một đạo âm thanh hờ hững lạnh nhạt truyền đến: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Không chạy còn đợi chết sao?"

Âm thanh này!

Dung Mị quay đầu quả nhiên nhìn thấy thân ảnh lả lướt, di thế độc lập xuất hiện. Là nàng!

Nữ tử thần bí vừa gặp đã thân, sau đó cùng nàng giận dỗi tách ra!

Chỉ biết thực lực của nàng rất mạnh, không ngờ đã tới mức này. Phải biết, cây sinh mệnh, cũng chính là quỷ thụ, ngay cả Băng Phượng Vương cũng phải khoanh tay chịu trói, nhưng bị nàng một chiêu làm cho bất động!

Một cái xoay người, nữ tử mũ sa liền đi đến trước mặt Lam Vọng Nguyệt, con ngươi xanh thẳm liễm diễm động lòng người cho dù bị che dấu dưới màn sa cũng ngăn không được quang huy, so với Lam gia dòng chính Lam Vọng Nguyệt càng thêm lóa mắt!

"Chỉ là mấy năm, cường giả trên đại lục đã rớt xuống nông nỗi này ư? Một đám nhược kê chỉ biết kéo dài hơi tàn."

Mọi người xấu hổ không nói, Lam Vọng Nguyệt lạnh giọng: "Ngươi là ai!"

"Hừ, đồ dỏm chính là đồ dỏm, Lam gia bất quá như thế."

Lam Vọng Nguyệt mặt hơi trắng, tức khắc bạo ngược lên: "Ngươi nói bậy! Bổn tiểu thư chính là Lam Vọng Nguyệt!"

Nữ tử mũ sa: "Ngươi cho rằng chỉ cần dùng linh hồn của Lam Vọng Nguyệt luyện chế Khoá Hồn Đan thì có thể biến thành nàng sao? Nực cười hết sức!"

Dung Mị vốn là thấy nữ tử xuất hiện nên ánh mắt hơi mềm hoá, nghe vậy đột nhiên chấn động!

"Phốc!" Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

Khoá hồn đan!

Dùng linh hồn luyện thành, người ăn vào sẽ có được thiên phú thực lực thậm chí dung mạo giống y như nguyên chủ! Nhưng đồng dạng, linh hồn đã bị luyện chế không thể vào luân hồi, vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Người trước mặt này, không phải mẫu thân! Mà mẫu thân đã mất, cư nhiên không ai hay biết biến thành một viên đan dược!

Dung Mị không hiểu tại sao khi nghe tin này mình lại kích động như vậy, có lẽ là cảm động.

Cảm động nữ nhân đó dù thần chí không rõ vẫn luôn bảo vệ nguyên thân, đó là thứ nàng chưa bao giờ cảm nhận được.

Cảm động nữ nhân đó dù chết rồi vẫn quan tâm nàng, nhờ Dung Kỳ chiếu cố nàng.

Nữ tử cao ngạo như vậy, thế nhưng chết không hề tôn nghiêm!

Đáng hận!!

Kẻ giả mạo này, rốt cuộc là ai!

Truyện Chữ Hay