Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

chương 212: băng phách chi tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nữ tử trước nay ngoại trừ Đế Liên Tuyền vẫn luôn khinh thường nói chuyện với người khác phá lệ trả lời: "Tỷ tỷ? Tuổi nhỏ mà miệng mồm ngọt quá nhỉ, tuổi tác của bổn toạ dư dả làm mẫu thân ngươi đấy."

Dung Mị cười tủm tỉm: "Dù sao ngươi nhất định là một đại mỹ nhân, gọi tỷ tỷ không quá!"

Tiểu gia hoả thú vị!

"Cực Hàn không gian nguy hiểm hơn những nơi khác nhiều, trùng hợp ta tiện đường, nếu ngươi không ngại thì có thể đồng hành, ta chỉ cần một thứ, bảo vật còn lại đều cho ngươi."

"Thật sao? Vậy tốt quá! Xin nhờ tỷ tỷ bảo vệ ta rồi, một tu sĩ nhỏ yếu mới tấn chức Kim Đan như ta ở nơi này thật là nguy hiểm a~" Dung Mị phúc hậu mà vô hại cười nói.

Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ yếu? Gia hoả này ngoài nịnh nọt còn giỏi trợn mắt nói dối nữa.

Đi theo một gia hoả thú vị, nữ tử vẫn luôn trầm mặc ít nói không hiểu sao nói rất nhiều. Nàng mị hoặc, nàng ngạo nhân, lúc nên bình tĩnh thì bình tĩnh, lúc nên tàn nhẫn thì tuyệt không hạ thủ lưu tình. Một đường làm bạn, hai người đều rất có hảo cảm với nhau.

Dung Mị nhặt không ít đồ tốt, đều là vì ôm được một cái đùi. Nữ tử mũ sa thực lực bưu hãn, cho dù gặp được linh thú lợi hại hay người của các đại thế lực nàng đều có thể nhẹ nhàng thu phục!

"Tỷ tỷ, khi nãy đấu với Lam Thịnh, vết thương của ngươi..."

Nữ tử ngẩng đầu: "Không có gì đáng ngại, ta đã quen."

Dung Mị không hiểu sao có chút đau lòng: "Có thể để ta bắt mạch cho tỷ được không?"

"Tiểu gia hoả biết y thuật?" Nữ tử nhướng mày, không ngần ngại vươn cổ tay ra.

"Biết một ít." Dung Mị nghiêm túc bắt mạch, càng về sau, sắc mặt nàng càng nghiêm trọng.

Dung Mị không thể tin nổi hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn.

Nữ tử này, sao nàng vẫn còn sống được tới bây giờ?!!

Lúc đầu nàng chỉ cho rằng là linh hồn bị tổn thương, nhưng không ngờ, trú ngụ trong thân thể này chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi! Nói cách khác, nữ tử trước mắt này chỉ là một cái vỏ rỗng!

Dung Mị ách giọng nói: "Tỷ tỷ... ngươi có biết chính mình chỉ còn sống được nửa năm nữa..."

"Ta biết."

"..." Dung Mị cũng không nói thêm gì. Không khí tức khắc trầm mặc.

Vù vù... Hàn khí càng lúc càng lạnh lẽo, Dung Mị ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên đỉnh tuyết sơn.

Là Băng Phách Chi Tâm nở rộ!

Dung Mị ánh mắt toả sáng, sau đó nàng phát hiện nữ tử mũ sa cũng khát vọng nhìn chằm chằm Băng Phách.

"Tỷ tỷ, ngươi cần Băng Phách Chi Tâm?"

"Phải."

Dung Mị nheo mắt lại: "Nhưng ta nhất định phải đạt được Băng Phách này thì sao?"

Ngữ khí của nữ tử trầm xuống: "Tiểu gia hoả, ta đã nói, mọi bảo vật đều có thể cho ngươi, chỉ muốn một thứ, đó là Băng Phách Chi Tâm!"

Dung Mị cắn răng: "Vậy ngươi có biết sau khi sử dụng nó ngươi sẽ không sống nổi nửa tháng!? Thân thể của ngươi chịu không nổi hàn khí của Băng Phách!

"Tiểu gia hỏa, dù sao cũng phải chết, Băng Phách Chi Tâm là thứ duy nhất có thể khiến ta khôi phục ký ức." Nữ tử nhàn nhạt nói. Linh hồn tàn khuyết, có rất nhiều thứ nàng nhớ không ra, rất rất quan trọng...

"Ký ức và mạng sống cái nào quan trọng hơn!!" Dung Mị không chịu nổi giọng điệu buông xuôi của nàng, gầm nhẹ.

Nữ tử sửng sốt, nhưng kiêu ngạo không cho phép nàng chịu thua, "Nếu đã vậy, từ đây chúng ta đường ai nấy đi!"

"Tùy ngươi!" Dung Mị hừ nhẹ. Hai người quay lưng bỏ đi.

Dung Mị tự mình đi đến chố Băng Phách, nhưng mà động tĩnh lúc hoa nở rộ quá lớn vì vậy dẫn đến không ít người.

"Mau nhìn, hồng y thiếu nữ kia hình như rất giống với miêu tả."

"Là Dung Mị không sai."

"...."

Dung Mị nhíu mày nhìn đám người chặn trước mặt mình.

"Tránh đường!"

"Tiểu cô nương, biết điều thì giao bảo vật ra đây, nếu không đừng trách Tử Hà tông chúng ta không thương hoa tiếc ngọc!"

Dung Mị: "Bảo vật gì? Thực lực của ta không được tốt, cả đường đều tranh đoạt không lại người ta, lấy đâu ra bảo vật?"

Nam tử cười lạnh: "Còn giả vờ? Chuyện ngươi nắm giữ bản đồ bí cảnh bọn ta đều đã biết. Nhân tiện giao nó ra đây luôn đi!"

Dung Mị nguy hiểm nheo mắt, sao có thể! Nàng quyết định giả ngu tới cùng: "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu. Bí cảnh mở ra ngẫu nhiên, đâu ra bản đồ?"

"Có một vị bạch y cô nương đã nói cho chúng ta, trong tay nàng có một phần tư mảnh bản đồ, hơn nữa còn vô cùng hào phóng sao chép cho chúng ta một bản, chẳng lẽ Dung cô nương muốn độc chiếm cho riêng mình?"

Một phần tư mảnh còn lại? Nếu không lầm, nó ở chỗ Lam Vọng Tuyết, bạch y cô nương trong lời của bọn họ lẽ nào là Dung Cầm?! Hai sư đồ bọn họ đã nhận ra đó là bản đồ bí cảnh? Rất có khả năng!

Dung Cầm đều đã thành ra như vậy còn không quên cắn ngược nàng một ngụm!

"Phốc! Xuy!"

Một người trong Tử Hà tông quỷ dị ngã xuống, máu tươi trên cổ còn phun.

Nếu đã không có gì che dấu, vậy dùng thực lực nói chuyện!

"Cẩn thận! Chiêu thức của nàng rất kỳ quái! A!"

"Chết tiệt! Một nha đầu miệng còn hôi sữa mà thôi, lão tử không tin không giết được ngươi!"

...

Dung Mị vận dụng hết tất cả lực lượng mình có, ngoại trừ hắc ám nguyên tố, linh lực cuồn cuộn không ngừng từ Ẩn Linh ngọc chảy xuôi mà ra!

Nếu Dung Cầm đã rắp tâm đẩy nàng vào chỗ chết thì hẳn sẽ không mật báo cho một mình Tử Hà tông, cho nên nàng chỉ cần chờ đợi, chờ cá cắn câu!

Động tĩnh quá lớn khiến những môn phái khác không khỏi chú ý. Khi nhận ra Dung Mị, bọn họ nào còn quan tâm cái gì mà Băng Phách Chi Tâm? Chỉ cần giết nàng, hơn nửa bảo vật trong bí cảnh đều là của bọn họ!

Người người nối đuôi mà đến, tất cả đều tham lam bảo bối trên người Dung Mị, ngược lại người trong cuộc là nàng không hề hoang mang dù chỉ một chút, khoé môi tà ác gợi lên.

Tuyết trắng bị nhuộm thành một hồ máu tươi! Có máu của bọn họ, cũng có của nàng.

Vô Nguyên công pháp!

"Lôi thuấn!"

"Hoả vũ!"

"Phong quyển!"

Đám người Tử Hà tông thấy vậy kinh ngạc: "Bảy hệ linh căn?! Sao có thể! Theo lý thuyết nàng hẳn phải là một phế vật!"

"Chẳng lẽ trên người nàng còn có công pháp nghịch thiên nào đó?" Vậy không phải đồng nghĩa, chỉ cần có được nó, bọn họ có thể tạo ra vô số thiên tài từ phế vật sao?

"Bắt sống nàng! Chỉ cần có được những thứ trên người nàng, Tử Hà tông chúng ta liền có thể xưng bá Thần Ma đại lục!"

"Các ngươi nằm mơ!"

"Tử Hà tông muốn độc chiếm? Còn xưng bá? Ha ha! Đánh thắng ta lại nói!" Nam tử đâm vào một người Tử Hà tông.

"Các ngươi dám!" Những người còn lại thấy vậy đỏ mắt.

Hiện trường tức khắc hỗn loạn, các môn phái tranh nhau 'con mồi', lại không biết rằng 'con mồi' bọn họ đánh sứt đầu mẻ trán tranh đoạt đã sớm mất đi thân ảnh.

Dung Mị dùng tay làm hình ống nhòm nhìn chiến trường dưới núi, "Một lũ ngốc! Thảo nào không nghe thấy tiếng tăm gì trên đại lục. Các ngươi từ từ đánh, bổn cô nương bận đi hái Băng Phách Chi Tâm đây!"

Truyện Chữ Hay