Dung Mị không cần suy nghĩ nói: "Ta không đồng ý."
Thượng Quan Lạc là cái thá gì, kêu nàng biểu diễn nàng phải biểu diễn? Xem ra trước đây nhân nhượng đủ đường làm nữ nhân này tưởng nàng dễ bắt nạt!
Thượng Quan Lạc cười lạnh: "Vì sao? Dung Mị cô nương chẳng lẽ không tự tin vào tài nghệ của mình hay là khinh thường không muốn trợ hứng cho mọi người ở đây?"
"Chỉ là một yến tiệc nhỏ, trợ hứng làm gì, ai lại rảnh rỗi sinh nông nổi như Thượng Quan công chúa đây?" Dạ Mặc Phong một bên cắn hạt dưa một bên xùy nói.
"Lời này của thập nhất hoàng tử nói không đúng rồi, Thượng Quan công chúa có thể giống người bình thường sao? Ngươi ta xem qua nhiều vũ nữ biểu diễn nhưng công chúa biểu diễn thì đúng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng đâu!" Đế Liên Tuyền khẽ vuốt miệng ly, châm chọc nhìn Thượng Quan Lạc. Muốn tính kế Mị Nhi, chỉ bằng nàng?
"Ngươi, các ngươi...!" Thượng Quan Lạc run rẩy chỉ tay vào bọn họ, đặc biệt là Đế Liên Tuyền. Nàng ta thế nhưng đem nàng so sánh với một vũ nữ, rõ ràng là đang nhục nhã nàng!
Rầm! Hoàng đế Tây Hoa ngồi trên cao sắc mặt tất nhiên không tốt đi đâu được, một thái tử một công chúa của Tây Hoa Quốc thế nhưng mất mặt như vậy chỉ trong một đêm, không tức giận mới là lạ!
"Các vị từ từ thưởng tiệc, trẫm cáo từ trước!" Hoàng đế Tây Hoa phất tay áo bỏ đi. Chuyện đều thành ra như vậy, không đi thì ở lại làm trò cười sao! Hai đứa con vô dụng!
Mọi người khách sáo nói: "Hoàng thượng đi thong thả, không tiễn."
Đế Liên Vận cũng đứng dậy rời đi, cả yến tiệc đều không nói lời nào, nhưng Dung Mị không nghĩ rằng nàng ta đổi tính, đột nhiên có dự cảm bất an...
Thiếu đi mấy người, yến tiệc trở lại như thông thường. Sau khi ăn xong mọi người đều trở về lều trại.
Một ngày đi đường tới đây vẫn chưa nghỉ ngơi được một chút, Dung Mị chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái, định tùy tiện lau người rửa mặt rồi đi ngủ. Đúng lúc này, có người bước vào.
"Tiểu thư!" Không ngờ tới, là Tiểu Mạch: "Ta vừa mới đun một thùng nước ấm, ngươi có thể tắm gội rồi hẵng nghỉ ngơi."
"Tiểu Mạch? Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang ở Thánh Viện sao?" Với thực lực của Tiểu Mạch không đủ để nhảy lớp lên cao ban, hẳn sẽ không được đi theo chứ?
Tiểu Mạch chuẩn bị thau tắm và nước ấm, cười nói: "Ta biết tiểu thư ở đây nhất định sẽ không có người chăm sóc nên nhờ Mục thiếu chủ mang theo ta tới. Chuyện liên quan đến tiểu thư ngươi, hắn làm sao sẽ từ chối? Ta nhìn ra được, hắn rất là thích tiểu thư đó."
"Nói bậy gì đó." Dung Mị gõ đầu nàng một cái: "Nha đầu nhiều chuyện!"
Tiểu Mạch nghịch ngợm le lưỡi: "Tiểu thư mau tắm đi, ta ra ngoài canh chừng."
"Được, cảm ơn ngươi."
Dung Mị thả lỏng người bước vào thau tắm, hưởng thụ nhắm mắt.
Tiểu Bạch ở trong không gian ngo ngoe rục rịch: "Tiểu chủ nhân, ta muốn xé nàng!"
Dung Mị: "Ai?"
"Tất nhiên là Thượng Quan Lạc! Ở biên thành làm khó ngươi, trong yến tiệc muốn hại ngươi, tiểu chủ nhân chẳng lẽ không tức giận sao?"
Dung Mị khẽ nói: "Tiểu Bạch đừng làm loạn, ngươi có thể xé Thượng Quan Lạc nhưng có thể xé cả Tây Hoa Quốc sao?"
Nàng sao có thể không tức giận? Nếu không phải vì kiêng kỵ thân phận của nàng ta, không cần Tiểu Bạch nói nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Lạc! Năm lần bảy lượt câu dẫn nam nhân của nàng, còn nhắm vào nàng không bỏ, Thượng Quan Lạc đã đụng đến điểm mấu chốt của nàng!
Tiểu Bạch khó chịu: "Tu tiên giới thật phiền phức, vẫn là ma tộc tốt nhất, đơn giản thô bạo, kẻ thắng làm vua!"
Dung Mị trầm mặc dựa lưng vào thau tắm, hơi nước lượn lờ che đi một nửa dung nhan. Giờ phút này, nữ tử trở nên thật mông lung mờ mịt, giống như tâm trạng nàng.
Xuyên không qua đại lục này, lúc nàng mới biết về ma tộc chỉ cảm thấy rất thú vị, bởi vì bản tính của nàng là thô bạo thích huyết tinh. Sau đó nàng phát hiện bản thân mình cũng có hắc ám nguyên tố, nàng đã nghĩ: mình xuyên không sai chỗ rồi. Thậm chí nàng từng có ý định chờ khi thoát li Dung phủ sẽ đi đến Ma thành, giống như kiếp trước làm sát thủ tự do tung hoành trong hắc ám, mà không phải kiềm nén chính mình để sinh tồn trong tu tiên giới lắm luật lệ phức tạp này, muốn đánh người giết người đều phải suy trước tính sau.
Nhưng mà hiện tại, nàng đã không muốn rời đi.
Dung Mị nhìn chằm chằm lớp vải lều như muốn xuyên thấu nhìn thấy người bên kia. Ma tộc có hợp với nàng thế nào đi chăng nữa, nơi đó cũng không có Dạ Mặc Thần.
Nàng luyến tiếc rời đi hắn...
Mà phía bên kia, Minh Vương điện hạ cũng nghĩ đến Dung Mị. Cường giả như Minh Vương điện hạ, nhĩ lực cực kỳ tốt, tốt đến đáng chết!
Nghe tiếng nước từ bên kia truyền đến, Dạ Mặc Thần cảm thấy chính mình sắp điên mất. Mị Nhi tin tưởng hắn như vậy, sẽ không sợ hắn vọt qua đem nàng phác gục, nhưng hắn lại không tin tưởng bản thân mình chút nào hết.
Minh Vương điện hạ nằm ở trên giường, lấy chân trùm đầu, ngay cả lỗ tai cũng dùng gối che kín, lăn qua lộn lại mấy lần, tiếng nước kia vẫn truyền đến tai vô cùng rõ ràng.
Trong đầu Dạ Mặc Thần hiện ra dáng người như yêu tinh của Dung Mị, cùng với một vài hình ảnh kiều diễm, trí tưởng tượng bay xa.
Liếc mắt nhìn nơi nào đó trên người, Minh Vương điện hạ bất đắc dĩ cười khổ, chỉ là nghe tiếng nước mà đã có phản ứng, ngày tháng sau này phải sống thế nào... Ai~
...----------------...
Nửa đêm, Dung Mị đang yên giấc bỗng dưng mở trừng mắt.
Tư tư--- Tư tư---
Trong lều trại, khắp mặt đất, trên cột lều đều có tiếng bò sát cọ xát. Là độc xà!
Chi chít con rắn bò về phía giường ngủ, phun lưỡi nhìn Dung Mị, lăm le nhào lên cắn một phát.
Khoé miệng Dung Mị nở rộ nụ cười lạnh hiểm ác, lạnh lẽo mà quỷ dị. Nếu có người cứ muốn tìm chết, vậy thì nàng thành toàn cho nàng!