Ngày thứ hai.
"Kỳ quái, sao trên đường chẳng thấy một con yêu thú nào hết vậy?"
Từ sáng sớm đến giờ đã đi hết hai tiếng đồng hồ, xung quanh trừ cây cối vẫn chỉ là cây cối, một bóng yêu thú cũng không có nói chi là người.
Hay là Tiểu Mạch không bị truyền tống đến chỗ sâu trong rừng giống nàng? Dung Cầm sẽ bỏ qua cho Tiểu Mạch sao?
Mục Thiếu Trì chéo tay sau đầu, không chút để ý nói: "Bổn thiếu chủ vừa nhìn đã thấy thực lực bất phàm, khí thế cường đại, yêu thú khẳng định là bị ta doạ bỏ chạy hết rồi."
Dung Mị vô ngữ cực kỳ, thiếu niên này không chỉ giỏi ba hoa, còn tự luyến nữa.
Mục Thiếu Trì nhiệt tình nói: "Dung Mị, hay là về sau ngươi gọi tên của ta đi, ta gọi ngươi là Mị Nhi, được không?"
Tự làm quen thuộc như vậy, làm Dung Mị nghĩ đến Dạ Tiểu Phong.
Dung Mị: "Mục Thiếu Trì, ngươi rảnh lắm à? Suốt ngày đi theo ta làm gì?"
Mục Thiếu Trì: "Không, không phải, gọi tên là được rồi, đừng gọi cả họ, nghe xa lạ quá."
Dung Mị liếc hắn một cái: "Thế ta và ngươi rất thân sao?" Chúng ta chỉ mới gặp có hai lần thôi!
Mục Thiếu Trì sờ sờ cái mũi, "Bây giờ không thân thì sau này thân, dù sao ta vẫn còn ở chung với ngươi dài dài."
Dung Mị nhướng mày: "Ý gì?"
"Nếu không phải lão già nhà ta khăng khăng ép ta vào Thánh Viện, ta còn lâu mới đi!" Nghĩ đến lão cha của mình, Mục thiếu niên lại giận nghiến răng.
"Dù sao ta chỉ đi học cho có, không mục tiêu, không người quen, cho nên sau này sẽ đi theo ngươi chơi, nhân tiện bảo vệ ngươi, thế nào hả?"
Dung Mị: "Không thế nào cả!" Nàng thoạt nhìn yếu ớt thế sao, vì sao một người hai người mở miệng đều muốn bảo vệ nàng vậy?
Lần đầu tiên giả heo ăn hổ mà có cảm giác như vác đá nện vào chân mình.
Hai người tiếp tục đi tới, bỗng phát hiện phía trước có động tĩnh. Bọn họ liếc nhau một cái, sau đó nhanh nhẹn tiến lên tìm chỗ ẩn nấp quan sát.
Trước mắt, một con cự mãng dài chục mét vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng truy kích một thiếu nữ áo tím.
Sàn sạt----
Nó dùng thân thể khổng lồ không ngừng vặn vẹo công kích, đuôi dài mang theo từng đợt gió mạnh đánh úp thiếu nữ kia.
Thân hình mềm mại của thiếu nữ không ngừng xoay tròn trong không trung, linh hoạt né tránh.
"Mị Nhi, Mị Nhi---"
Dung Mị theo bản năng nhỏ giọng đáp: "Cái gì?"
Mục Thiếu Trì thấy Dung Mị không khó chịu khi mình gọi nàng, trong lòng vui vẻ: "Ngươi mau nhìn! Trên đầu cự mãng có một tấm thẻ gỗ!"
Dung Mị theo lời nhìn qua, quả nhiên có một thẻ gỗ, mệnh giá vạn điểm!
Nàng kinh ngạc: "Không phải nói điểm là cao nhất sao?! Con yêu thú này...."
Mục Thiếu Trì gật đầu: "Không sai, nó hẳn là trốn chui ở đâu đó tấn cấp nên không bị phát hiện, Lân Xà này đã là Kim Đan yêu thú rồi."
Dung Mị: "Mục Thiếu Trì, thực lực của ngươi thế nào, đánh nổi nó không?"
Thiếu niên đắc ý dào dạt nói: "Tất nhiên, bổn thiếu chủ cũng là Kim Đan tu sĩ đó!" Mặc dù chỉ mới thăng cấp cách đây không lâu.
"Thế nào, ngươi muốn cứu nàng sao?" Theo như hắn thấy, Dung Mị không phải người thích lo chuyện bao đồng mới đúng.
Dung Mị gật đầu: "Vốn dĩ không liên quan đến ta, nhưng thiếu nữ kia, ta quen nàng!"
Thiếu nữ áo tím, đúng là người kỳ quái đã giúp Dung Mị chặn một kiếm của Lục Nhiễm trong ngày báo danh, Phượng Miên Miên!
Dung Mị thật vô ngữ, cô nương này thật sự để lại ấn tượng sâu sắc, tính tình kỳ quái, lời nói kỳ quái, cũng không biết nàng ta tìm đâu ra con yêu thú kỳ quái này nữa, quả là khác biệt với mọi người.
Dung Mị nghĩ nghĩ nói: "Chờ một chút xem sao, nếu nàng thật không đối phó được thì chúng ta ra tay."
Giờ phút này, Phượng Miên Miên đối diện với cự mãng há to mồm máu, hơi thở tanh hôi ập vào mặt, buồn nôn đến cực điểm, nhưng nàng ngay cả mày cũng không nhíu lại một chút.
Nàng rút ra roi dài, vụt một tiếng quất tới thân thể cự mãng!
Nhưng Lân Xà đặc điểm chính là vảy quá dày, giống như kim loại, hoàn toàn không thể làm nó bị thương!
Có điều Lân Xà cũng ăn đau, vặn vẹo thân rắn, càng thêm hung ác nhìn Phượng Miên Miên.
Đầu rắn khổng lồ nhào lên, một trương miệng há to, rõ ràng là định nuốt chửng nàng!
Phượng Miên Miên vẻ mặt âm trầm, chuẩn bị nghênh đón. Mặc dù bản thân nàng cũng là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng yêu thú trời sinh đã mạnh hơn nhân loại, huống chi vảy của Lân Xà lại cứng như vậy, không thể bị thương nó mảy may.
Lân Xà này có lẽ là yêu thú Kim Đan Cảnh sơ kỳ khó đối phó nhất!
Phượng Miên Miên nắm chặt roi dài, một cỗ lực lượng nào đó trong cơ thể bắt đầu xao động, đang lúc nàng muốn ra tay, bỗng dưng cảm nhận được có người!
Nàng dùng dư quang chuẩn xác nhìn về tán cây nơi Dung Mị và Mục Thiếu Trì đang ẩn náu.
Ánh mắt của Phượng Miên Miên khẽ đổi, một đường linh quang xẹt qua, nàng bỗng dưng thu lại tư thế công kích, ngược lại chỉ tránh né miệng rắn đang lao tới.
Nàng nhảy người sang bên phải, Lân Xà giống như đã biết trước, đuôi dài theo sát vụt tới!
Phượng Miên Miên cắn răng nhắm mắt, ngay lúc nàng đã chuẩn bị hứng một đòn---
Ầm ầm ầm---
Một đuôi này, lực phá hoại rất mạnh, vô số cây cối bị quét ngã, nếu đánh trúng Phượng Miên Miên, chắc chắn sẽ khiến nàng bị trọng thương!
Nhưng ngoài dự đoán, đau đớn cũng không có tới, Phượng Miên Miên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nàng bị người bế lên!
Mở mắt vừa thấy, là một thiếu nữ đeo khăn che mặt, mị mắt ý cười doanh doanh nhìn chính mình.
Hồ ly mị mắt, trùng hợp với hình ảnh nào đó trong tâm trí....
"A!" Phượng Miên Miên nhẹ kinh hô.
Dung Mị nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?" Mặt nàng đáng sợ lắm sao?
Phượng Miên Miên lắc đầu: "Không, không sao, chắc là ta ảo giác thôi."
Nàng thế nhưng trong một khắc thấy được Dung Mị rất giống người kia.... Không thể nào! Chắc chắn là do nàng hoa mắt!
Phượng Miên Miên tiếp đất, giả vờ ngạc nhiên: "Hai người là...?"
Dung Mị cười cười: "Đi ngang qua thôi~"