Dạ Mặc Thành dư quang liếc thấy Dung Thi, khẽ nhíu mày đem Lục Nhiễm ôm chặt vào trong lòng. Mà động tác này của hắn không nghi ngờ gì hung hăng đả kích Dung Thi, nàng kinh hoảng lui ra sau một bước.
"Ô ô...." Trong miệng nàng phát ra vài tiếng hô, yếu ớt lại đáng thương, nhưng mà nam nhân kia vẫn lạnh mắt nhìn nàng.
"Các người, sao lại để nàng ta ở đây! Không phải bổn vương đã nói đoạn tuyệt quan hệ với nàng sao!" Dạ Mặc Thành quát, lời là nói với A Liệt, A Hổ hai người, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng băng nhìn Dung Thi, giống như đang cảnh cáo nàng!
Hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống gò má trắng nõn của nàng, Dung Thi mềm nhũn cả người ngã rạp trên đất, thẫn thờ nhìn đôi nam nữ ôm nhau vào cửa, mà nam nhân kia.... ngay cả nhìn đều không liếc mắt nàng một cái.
Dung Thi bỗng dưng nhớ tới, hình ảnh này, thật quen thuộc a....
Nhiều tháng trước, Dung Mị không phải chính là từ góc độ này nhìn nàng và Dạ Mặc Thành đó sao!
Bây giờ lại đổi thành chính mình, thật là phong thủy luân chuyển.... Ha ha ha....
Mặc dù phía sau nàng không phải là vách núi giống như lúc đó, nhưng mà trái tim nàng cũng đã sớm ném xuống vực sâu.
Dung Thi cảm thấy trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, nhưng thâm tâm lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dung Mị, lúc đó.... ngươi cũng là như thế này sao....
Nàng không rõ mình nghĩ cái gì, chỉ biết bản thân nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều, rất nhiều chuyện....
.......
Lục Nhiễm theo Dạ Mặc Thành bước vào phủ, không khỏi liếc qua Dung Thi ngồi dưới đất. Đã từng, Dung Thi là địch thủ bất phân thắng bại của nàng, nhưng hiện tại rớt xuống nông nỗi này.
Nghĩ đến chính mình, nàng bỗng dưng vô cớ cảm thấy rất bất an....
Đúng lúc này, giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, "Nghĩ gì vậy? Sao lại thất thần rồi?"
Lục Nhiễm giật mình, "Không, không có gì. Chỉ là cảm thán chút."
Dạ Mặc Thành lại nghĩ nàng ghen, hắn cười nói:"Ngươi đừng quan tâm nàng ta, người bổn vương yêu là ngươi, đợi đến Thọ lễ của Thái Hậu, ta sẽ nhờ phụ hoàng ban hôn."
Lục Nhiễm đỏ mặt, kích động hỏi:"Thật sao?"
Dạ Mặc Thành dịu dàng ôm nàng:"Tất nhiên, chỉ có ngươi mới xứng đáng với danh hiệu vương phi."
"Ừm." Lục Nhiễm hạnh phúc cười, quả nhiên là nàng nghĩ nhiều rồi.
Nàng mới là chân ái của Thành vương điện hạ, hiển nhiên không thể giống Dung Thi! Nàng nhất định có thể trở thành vương phi, được vạn người cung kính ngưỡng mộ!
-----------------------------------
Đếm ngược ngày khảo hạch còn có ba ngày, không chỉ tân sinh tham dự lo lắng chuẩn bị mà tất cả mọi người trong kinh thành đều tấp nập hẳn lên.
Tu sĩ khắp nơi đổ về, đường phố hàng quán tự nhiên náo nhiệt.
Tại một căn phòng tối, rõ ràng là ban ngày nhưng lại đóng cửa tối đen, không khí đều bao trùm một cỗ khí tức hắc ám làm người sợ hãi.
Kẽo kẹt---
Cửa hơi mở ra, một người mặc áo choàng đen tiến vào, mũ kéo thấp, trong bóng đêm không thấy rõ mặt.
Hắc bào nhân hướng về phía trước chấp tay, "Tham kiến Ma Hoàng!"
Người trước mặt hơi phất tay, lại không hề quay ngược, chỉ để lại một cái bóng lưng.
"Nhiệm vụ lần này nguy hiểm vô cùng, ngươi là người xuất chúng nhất Ma Đô, giao cho ngươi, ta cũng yên tâm."
Hắc bào nhân cung kính nói:"Đa tạ Ma Hoàng coi trọng. Thuộc hạ đã báo danh Thánh Viện thành công, xem ra một cửa thân phận lý lịch này, đã qua được."
"Tốt! Vào Thánh Viện đừng quên nhiệm vụ của ngươi."
"Vâng!"
Bỗng dưng, nam nhân xoay người, mặt nạ quỷ dữ tợn càng làm quanh người hắn tràn ngập âm trầm khủng bố.
"Ngoài ra, người mà ta bảo ngươi lưu ý thế nào?"
Hắc bào nhân:"Hoàn toàn không có linh lực, thiết nghĩ không phải người ngài muốn tìm."
Ma Hoàng ánh mắt ngưng trọng:"Không! Như vậy mới càng thêm bất thường. Ngươi tiếp tục chú ý người đó, không thể sơ sót!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Ma Hoàng hơi nhắm mắt, "Bản tôn phải về Ma Đô, kinh thành dù sao cũng không tiện ở lâu. Sau này vào Thánh Viện rồi thì tùy cơ ứng biến, hạn chế tiếp xúc với người mình, tránh để lộ sơ hở."
Hắc bào nhân chắp tay hành lễ, lưu loát xoay người rời đi.
Ma Hoàng nhớ lại, chính mình tốn công đến đây là vì Lưu Ly Tiên Y, không ngờ vẫn chậm một bước, tiểu tử Minh Vương kia.... cũng không dễ đối phó. Xem ra vẫn để ở chỗ hắn trước, sau này tìm cơ hội đoạt lại.
Cùng lúc đó.
Trung tâm Thánh Viện.
"Phó viện trưởng, khảo hạch đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là còn thiếu một đệ tử giám sát nữa. Vốn dĩ là chọn Thập Nhất hoàng tử, nhưng giữa chừng hắn lại vào Luyện Khí Tháp, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không ra được. Ngài xem...."
"Sư phụ, để ta đi đi." Một nữ tử đẩy cửa bước vào.
Nàng bước chân tràn đầy tiên khí, cả người tản ra cỗ hơi thở thánh khiết linh động.
Nữ tử ngồi ở chủ toạ kinh ngạc:"Cầm Nhi, ngươi lĩnh ngộ tiên đạo rồi?"
Dung Cầm nhún người:"Vâng, không phụ ngài dạy bảo, ta đã lĩnh ngộ tiên đạo, hơn nữa còn thành công thăng cấp Kim Đan."
Nữ tử được Dung Cầm gọi một tiếng sư phụ chính là Lãnh Tuyết tiên tử, phó viện trưởng Thánh Viện. Nàng hài lòng cười:"Tốt, tốt!"
Tô đạo sư nghe đến đây thì vô cùng ngạc nhiên, "Kim Đan cảnh? Chúc mừng phó viện trưởng và Dung cô nương! Quả thật là thiên phú tuyệt vời, thân là nữ tử, có thể đạt đến thực lực này, hoàn toàn có thể tề danh cùng Minh Vương điện hạ và Dung Kỳ thiếu gia!"
Lãnh Tuyết tiên tử một bộ bình tĩnh như nước, nhưng khóe miệng nhếch lên đã biểu lộ tâm trạng đắc ý của nàng lúc này.
"Nếu đã như vậy, thì theo ngươi mong muốn. Lần khảo hạch này giao cho ngươi làm chủ, xem như khen thưởng đi."
Dung Cầm trong mắt lóe lên quang mang, "Cầm Nhi đa tạ sư phụ!"