Nghịch Thiên Kỹ

chương 76: tiểu đội bạo tuyết lạp ma

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trợn to hai mắt, thiếu niên vẫn không dám tin hết thảy trước mắt là thật.

-Là vị tiền bối nào đang trêu đùa Nhạc mỗ!

Biết rõ Bôn lôi sư không có khả năng vô duyên vô cớ ngã xuống, lý do duy nhất chính là có người âm thầm xuất thủ, một đôi mắt như gà chọi của thiếu niên nhìn khắp nơi xung quanh, lại trực tiếp bỏ qua Hàn Phong Tuyết chỉ cách Tàn Nguyệt chưa tới năm thước.

Đại thúc trung niên tâm trạng lơ lửng cũng hạ xuống, hóa ra tiểu cô nương này lại có cao thủ bảo vệ, ánh mắt cũng đánh giá xung quanh, lại phát hiện bởi vì nguyên nhân sợ ánh mắt như gà chọi của thiếu niên nên cả đám người cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, ánh mắt cũng mờ mịt như vậy. Nhưng bọn họ thấy Bôn lôi sư ngã xuống, trong lòng đều có chút hả hê và hứng thú.

-Phì!

Thấy dáng vẻ sợ hãi rồi lại mạnh mẽ chống đỡ của thiếu niên kia, Tàn Nguyệt không nhịn được mà bật cười, nhìn Hàn Phọng Tuyết đứng một bên nói:

-Thiếu gia, ngươi cũng không cần trêu trọc bọn chúng nữa, không thì bọn chúng coi ngươi thành lão đầu mất!

Hàn Phong Tuyết bất đắc dĩ cười cười một tiếng, để bảo đảm sự an toàn của Tàn Nguyệt, hắn cố ý đứng ở cách đó không xa, thấy thực lực của thiếu niên cũng không mạnh lắm, vừa lúc để cho Tàn Nguyệt luyện tay một chút.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lời này cũng làm cho hai người bên cạnh hoảng hồn. Bất tri bất giác làm cho ma thú cấp bốn cuốn lui trên mặt đất không cách nào động đậy, thực lực như này, hai người đều cho rằng sẽ là một người đã lớn tuổi, không nghĩ tới đối phương lại còn trẻ như vậy.

-Là ngươi?

Một đôi mắt gà chọi của thiếu niên vẫn lộ ra vẻ khó có thể tin, tự khoe khoang là thiên phú rất cao, hắn thường cao ngạo với tu vi của mình, thế nhưng, người cách đó không xa so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi, vậy mà đã đạt đến trình độ này.

-Thế nào, bộ dáng của ta không giống sao? - Hàn Phong Tuyết nhìn chính mình một chút, nói.

-Ngươi biết ta là ai không, ở Ma thành vẫn chưa có người nào dám có dũng khí động thủ với ta đâu!

Thiếu niên thấy tình hình không ổn, lập tức chuẩn bị lấy thân phận ra để đe dọa hai người Hàn Phong Tuyết.

-Ngươi là ai ta không thèm quan tâm, nhưng ngươi mở miệng vũ nhục muội muội của ta thì chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!

Giọng của Hàn Phong Tuyết rất bình tĩnh mà phán quyết thiếu niên kia. Nghe nói như thế, thiếu niên lui từng bước, trong miệng vẫn tiếp tục nói:

-Phụ thân ta là trưởng lão của Hội săn ma, ta không tin ngươi dám động đến ta.

-Hội săn ma?

Hàn Phong Tuyết lặp lại một câu, khẽ cười nói:

-Chưa từng nghe qua.

Tiếp tục bước từng bước về phía thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên lóe lên tia bất định, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, giọng căm hận nói:

-Ngươi dám động đến ta, ngươi sẽ hối hận!

-Chờ một chút! - Cũng là người trung niên ở bên cạnh mở miệng gọi Hàn Phong Tuyết lại.Hàn Phong Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt nghi vấn.

-Tiểu huynh đệ, các ngươi là từ nơi khác tới sao. Săn ma hội là thế lực mạnh nhất Ma thành, bởi vì thực lực cá nhân chưa đủ tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch, vô cùng dễ gặp phải nguy hiểm, cho nên rất nhiều người sẽ thành lập từng tiểu đội cùng nhau hành động. Hội săn ma chính là bởi vì đó mà thành lập, họ đem tất cả lực lượng này tụ chung một chỗ trong Ma thành, thống nhất để quản lý, đội ngũ săn ma thú có thể đến hội săn ma để đăng ký, như thế nếu có người muốn gia nhập vào một đội lại cần phải có được sự cho phép sau đó đến Hội săn ma đăng ký. Hội săn ma tồn tại đã hàng nghìn năm lịch sử, hiện nay đã là thế lực đệ nhất và cũng là duy nhất ở Ma thành, có người nói mỗi đời hội trưởng đều là do cường giả mạnh nhất ma thành đảm đương. Mà người đó chính là một người con của trưởng lão hội săn ma, nếu như tiểu huynh đệ thật làm gì hắn cho dù thực lực của ngươi mạnh mẽ nhưng cũng sẽ có rất nhiều phiền toái.

Sợ Hàn Phong Tuyết vì không biết chuyện mà gặp rắc rối, người trung niên có lòng tốt khuyên nhủ. Hàn Phong Tuyết nhíu mày một cái, mục đích lần này tới chủ yếu là vì tìm ma thú làm tọa kỵ cho Tàn Nguyệt, cho nên hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối.

Ở bên cạnh nghe được lời nói của người trung niên, lại thấy vẻ mặt Hàn Phong Tuyết, thiếu niên cười đắc ý nói:

-Không sai, ngươi nghĩ đụng đên ta trước hết nên cân nhắc một chút, trừ phi ngươi không muốn ở lại Ma thành và ở xung quanh Ma thành nữa!

Hàn Phong Tuyết chính xác là không muốn bởi vì chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện mình đi bắt ma thú, nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc hắn sợ thiếu niên có bộ dạng ra vẻ hơn người này, hắn không thoải mái, mở miệng nói:

-Tội chết có thể miễn, nhưng dù sao cũng phải lưu lại chút vật làm "kỷ niệm".

-A

Thiếu niên hét thảm một tiếng, bưng chặt hạ thân của mình thống khổ té ngồi trên đất.

-Vì những nữ nhân vô tội đã bị bức hại, ta chỉ có thể làm như vậy. Trở về nói cho phụ thân ngươi biết, kêu hắn khôn hồn thì đừng nên chọc vào ta, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!

Hàn Phong Tuyết mang một vẻ mặt vô tội, dường như người bị hại trên đất không phải thiếu niên đang kêu rên kia mà là chính cậu vậy. Người trung niên đảo cặp mắt trắng dã, hắn không nghĩ tới Hàn Phong Tuyết biết rõ thân phận đối phương rồi vẫn còn dám làm thế, tán dương ở trong lòng:"Đủ ngoan độc, đủ quả quyết!"

Hàn Phong Tuyết mang Tàn Nguyệt đi hướng thành bắc, ở một khách điếm ở thành bắc thuê phòng cũng trả một tháng tiền đặt cọc, lại mang theo đủ lương thực và nước uống, ra khỏi cửa thành bước đi hướng Lạc Nhật Sơn Mạch.

Lạc Nhật Sơn Mạch cũng không hoàn toàn là núi, mà là tổ hợp của núi và rừng rậm. Ở trên tiểu điêu nhìn xa xa, liên miên không có điểm dừng, giữa núi non nguy nga là mênh mông một màu xanh biếc của lá cây, tràn đầy màu sắc dạt dào của sức sống.

Còn cách dãy núi một đoạn thì Hàn Phong Tuyết chọn một nơi hạ xuống, tuy nói bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch thường không có ma thú cường đại, nhưng khó bảo đảm vạn nhất sẽ có một con ma thú cường đại nào đi lạc ra bên ngoài, mục tiêu trên không trung quá rõ ràng, nếu như trực tiếp hạ xuống một dãy núi thì chỉ trở thành mục tiêu công kích mà thôi.

Độ cao của Lạc Nhật Sơn Mạch cũng không coi là quá cao, bên ngoài chỉ có khoảng hai ba trăm thước, từng sơn đạo(đường núi) hiện rõ ràng ở trước mắt, hiển nhiên là bình thường có người đi lại mới xuất hiện tình huống như vậy, Hàn Phong Tuyết buông lỏng, đi tới bên ngoài dãy núi, chỉ cần từng bước tiến vào khu rừng phía trước coi như đã qua bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch rồi.

Trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút kích động, tuy nói mục đích tới đây chủ yếu là vì giúp Tàn Nguyệt tìm tọa kỵ, nhưng cậu còn có một ý nghĩ khác nữa là rèn luyện năng lực chiến đấu của mình và Tàn Nguyệt, năng lực thực chiến của hai người rõ ràng là không đủ, vừa vặn mượn cơ hội này nâng cao một chút.

-Tiểu Nguyệt, muội muốn ma thú nào làm tọa kỵ?-Hàn Phong Tuyết hỏi.

-Muội không biết. - Tàn Nguyệt dứt khoát nói, vốn là nàng đối với ma thú không hiểu rõ, cũng thật sự không biết mình muốn ma thú gì.

-Vậy thì cứ từ từ mà chọn thôi.

Hàn Phong Tuyết cười khổ một tiếng. Cẩn trọng nhìn lên, Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt di chuyển ở bên ngoài, cũng không vội đi sâu vào trong, nhưng vòng vo nửa ngày ngay cả một con ma thú cũng không thấy, hai người cũng dần dần không nén được tức giận.

-Không phải nói nơi này là địa bàn của ma thú sao? Tại sao lâu như vậy mà một cái bóng cũng không thấy chứ. - Tàn Nguyệt mất kiên nhẫn ai oán nói.

-Ở đây xem một chút đi, nếu như không có nữa, chúng ta liền đi vào trong một chút. - Hàn Phong Tuyết trong lòng cũng có chút nóng nảy như vậy.

-Chờ một chút...có âm thanh.

Hàn Phong Tuyết dừng bước. Quả nhiên, một hồi tiếng huyên náo truyền đến, khi hắn đến bìa rừng cách đó không xa, một đám người vừa đi vừa trò chuyện.

-Lão đại, lần này chúng ta ít nhất cũng phải mang mấy con ma thú cấp ba về, không thì sẽ có lỗi với nhiều huynh đệ. - Một đại hán tay cầm búa rìu thanh âm đơn giản nói.

-Ừ, Ngu đại ca nói đúng, nếu như có thể lấy được ma thú cấp bốn thì lại càng tốt hơn - Người bên cạnh là một tiểu hán tử thấp bé nói phụ họa.

-Hừ, ma thú cấp bốn tốt như vậy mà bắt được sao, nếu như đụng phải con cường hãn một chút, chúng ta có thể không thể thoát thân , đó mới là vấn đề.

Người được bọn họ gọi là lão đại là một thiếu nữ tuổi không lớn, xem chừng tuổi tác xấp xỉ Hàn Phong Tuyết, vóc người nóng bỏng, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ anh khí, một kiểu mỹ cảm riêng có.

Nhưng nàng vừa mở miệng, bảy tám đại hán sau lưng lại đều gật đầu liên tục, không một chút dị nghị, nét mặt còn cung kính dị thường, hiển nhiên là nàng có quyền uy tuyệt đối ở tiểu đội này.

Hai người Hàn Phong Tuyết đi tới chỗ bọn họ, Tàn Nguyệt nhảy tới trước mặt thiếu nữ, cười hỏi:

-Mỹ nhân tỷ tỷ, ở đây tại sao không thấy một con ma thú nào vậy a? - Thấy Tàn Nguyệt dáng vẻ đơn thuần, vài đại hán sau lưng thiếu nữ kia cười nhắc nhở:

-Tiểu nha đầu, ở đây nguy hiểm, không phải là chỗ ngươi nên tới, mau trở về đi thôi. - Tàn Nguyệt mân mê cái miệng nhỏ, mất hứng nói:

-Đừng gọi ta là tiểu nha đầu, vị mỹ nữ tỷ tỷ này so với ta cũng không lớn hơn bao nhiêu.

-Ha ha ha, cũng đúng, lão đại chúng ta chính xác là tuổi không lớn, nhưng thực lực của lão đại chúng ta rất mạnh mẽ.

Mấy người sang sảng cười. Hàn Phong Tuyết từ phía sau đi tới thấy lời nói của mấy người này, trong lòng nói:"Những người này cũng có chút hào khí, đúng là những đại hãn tử.". Đi lên trước, quay về mấy người nói:

-Các vị yên tâm, hai huynh muội chúng ta chỉ là đi dạo xung quanh thôi, sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghe Hàn Phong Tuyết nói như vậy, máy người gật đầu, thiếu nữ mở miệng nói:

-Các ngươi lần đầu tiên đến đây? Ma thú nơi này đương nhiên phải ít rồi. Tuy rằng Lạc Nhật Sơn Mạch ma thú nhiều vô kể, nhưng nó phân bố trên diện tích lớn đến mức kinh ngạc, như thế tính ra ma thú đương nhiên cũng phân bố rải rác. Đừng nói một vòng ở phía ngoài cùng, kể cả đi sâu vào nghìn thước cũng rất ít ma thú.

Hàn Phong Tuyết vỗ đầu một cái, đích xác là chính mình cẩn thận quá, đạo lý dễ hiểu như vậy lại không nghĩ tới, nếu như không phải gặp được mấy người này chỉ điểm, có lẽ bọn họ còn loay hoay tìm ma thú ở đây chắc mất một tháng mất.

-Các ngươi chưa quen thuộc với nơi này thì theo chúng ta cùng đi đi, như thế chúng ta cũng có thể chiếu ứng(chăm sóc,tiếp ứng) một chút.-Thiếu nữ thiện ý nói.

-Được, có thể đi cùng tỷ tỷ ta cũng có bằng hữu rồi.

Không đợi Hàn Phong Tuyết mở miệng, Tàn Nguyệt liền cướp lời đáp ứng, Hàn Phong Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Thấy hai người đồng ý, thiếu nữ mở miệng nói:

-Tốt lắm, tiểu đội Bạo tuyết lạp ma chúng ta lại có thêm hai thành viên.

Truyện Chữ Hay