Ngao đại ca, đệ đi trước, có một số chuyện đệ cần phải biết rõ ràng - Hàn Phong Tuyết nhìn Ngao Dương nói.
- Uh, cẩn thận nhé. - Ngao Dương dặn dò, hắn biết Hàn Phong Tuyết trong lòng chắc là rất phức tạp, muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện cũng rất bình thường, thế nên cũng không giữ cậu lại.
Mặc dù trúng trưởng, nhưng do hộ vệ bảo vệ Ngao Dương nhân cơ hội làm bị thương, càng tăng thêm lực lượng võ tông của Hàn Phong Tuyết , Hàn Phong Tuyết cũng bị thương không nặng, chỉ là ngay lúc đó không thể chấp nhận được mọi chuyện nên mới nằm im trên mặt đất.
- Thái tử điện hạ, người thanh niên này tuổi còn trẻ như vậy đã có được thành tựu như vậy, nếu như không phải hắn chủ động thu tay, nô tài cũng không ngăn cản được, tương lai nhất định không phải người bình thường, nếu như có thể giúp đỡ thái tử điện hạ, vậy thì địa vị của thái tử điện hạ càng chắc chắn - Sau khi Hàn Phong Tuyết đi, người hộ vệ làm bị thương Hàn Phong Tuyết nói với Ngao Dương.
- Im miệng - Ngao Dương mắng to một câu, ngay sau đó lại mềm giọng nói -Tiên sinh, người ở bên cạnh ta lâu như vậy lẽ nào không hiểu ta, nếu ta cũng làm vậy thì có khác gì tam đệ, những lời như vậy từ nay về sau không cần phải nói nữa, người mà Ngao Dương ta muốn làm bạn không phải vì muốn lợi dụng, mà vì thật sự coi như anh em.
Hộ vệ không nói thêm gì nữa, hắn cũng hiểu con người Ngao Dương nhưng hắn cho rằng thái tử điện hạ có lúc cũng có thể sử dụng thủ đoạn, giống như nhị công chúa và tam hoàng tử âm thầm nuôi dưỡng lực lượng, nếu như thái tử không chuẩn bị kĩ càng, đến cuối cùng bị ai giết chết cũng không biết, tại Sí Nhiệt đế quốc công chúa cũng có thể kế vị ngai vàng.
Trên đường trở về học viện, tâm trạng Hàn Phong Tuyết rất áp lực, rất khó chịu, cậu không muốn đối mặt mọi chuyện, Ngao Vân Tinh vì sao lợi dụng cậu, Viên Mộng Dao vì sao lừa gạt cậu ,cậu chỉ cảm thấy mình như sắp phát điên.
Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ mặt mũi nặng nề, bọn hắn căm hận, hận người mà mình tin tưởng như anh em lại bán đứng mình.
- Thật ra, ta đã sớm biết, Ngao Dương, Ngao Nguyệt, Ngao Vân Tinh , ta đã sớm biết họ là anh chị em.
Hàn Phong Tuyết cúi đầu cười khổ nói. Thật ra cũng không thể trách cậu, cậu cũng từng nghĩ như vậy, nhưng khi Viên Mộng Dao nói cho cậu biết mọi chuyện nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không nghĩ đến tình huống này, bởi trong lòng cậu Ngao Vân Tinh không thể là loại người như vậy.
Nghe thấy Hàn Phong Tuyết nói như vậy, Lãnh Vô Nhan và Tề Vũ mặt mày càng nặng nề, bọn hắn hiểu, hiện nay trong ba người đau khổ nhất là Hàn Phong Tuyết , không những bị người mình vẫn coi như anh em lừa dối, còn bị người yêu lừa dối.
Ba người mang theo tâm trạng nặng nề quay trở về học viện, đến bên dưới ký túc xá, nhìn thấy trong rừng trúc bên cạnh có bóng hai người, Hàn Phong Tuyết trong lòng lạnh giá, cả ba người cùng đứng lại.
Nhìn thấy hai cái bóng thân mật ôm lấy nhau ba người cuối cùng hiểu rõ, Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ không nhịn được muốn xông lên phía trước lại bị Hàn Phong Tuyết túm lại, từ từ đi về hướng đó.
Hai cái bóng trong rừng trúc là Ngao Vân Tinh và Viên Mộng Dao, hai người hiện nay đang ôm nhau.
Chỉ nghe thấy Ngao Vân Tinh đang an ủi Viên Mộng Dao:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, vì tương lai của chúng ta, vì phụ thân và đại ca của muội, cần phải hi sinh bọn họ.
- Nhưng mà Tuyết Phong đại ca thật sự rất tốt, chúng ta làm thế đúng không - Viên Mộng Dao tiếng nói có chút hối hận.
- Ta cũng biết, nhưng muội cho rằng trong lòng ta cũng cảm thấy thoải mái sao, hơn bốn năm rồi, bốn người chúng ta luôn ở cùng nhau, muội nghĩ không có tình cảm sao. - Trầm mặc một lúc, Viên Mộng Dao nhỏ giọng hỏi
- Vân Tinh, chàng nói bọn họ sẽ có kết cục như thế nào?
- Thứ nhất, Phong Tuyết ba người chết, Ngao Dương không có vấn đề gì, thứ hai Ngao Dương chết ba người Tuyết Phong bị hộ vệ giết chết. Cho dù kết quả như thế nào, Ngao Dương chắc chắn cũng phải chết. Cho dù Phong Tuyết không thành công, nhưng đừng quên hắn còn có một vị sư phụ thần bí, lần trước nghe muội nói, có thể thấy người đó rất coi trọng Tuyết Phong, nếu như hắn biết Hàn Phong Tuyết bị Ngao Dương giết chết, muội nói Ngao Dương còn có cơ hội sống sao.
Hít vào một hơi Ngao Vân Tinh tiếp tục nói
- Thật ra ta cũng không muốn hi sinh Tuyết Phong, thiên tài giống như hắn, tương lai nhất định có thể trở thành lực lượng giúp đỡ mạnh mẽ, nhưng ta không còn thời gian đợi nữa, ai bảo hắn có một người sư phụ mạnh mẽ chứ.
Thật ra, lần đầu tiên Hàn Phong Tuyết cứu Lãnh Vô Nhai, nhìn thấy kỹ năng Thiểm Thước của Hàn Phong Tuyết , Ngao Vân Tinh bắt đầu đoán, Hàn Phong Tuyết nhất định có một người sư phụ mạnh mẽ, đây cũng chính là lí do hắn để Viên Mộng Dao tiếp cận Hàn Phong Tuyết .
Lời của Ngao Vân Tinh tất cả đều bị bọn Hàn Phong Tuyết nghe được, hiện tại, bọn hắn cuối cùng có thể hiểu rõ toàn bộ sự thật, cũng hiểu vì sao Viên Mộng Dao tiếp cận Hàn Phong Tuyết .
Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ chỉ thấy lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực, bọn hắn cũng không thể nhịn được nữa, xông lên phía trước, trong miệng hô to
- Súc sinh.
Nhìn thấy ba người xuất hiện , Ngao Vân Tinh và Viên Mộng Dao bất ngờ, tất cả không nằm trong dự tính của hai người, những người đáng ra phải chết, hiện nay lại bình yên đứng trước mắt bọn hắn.
"Phanh ", hai nắm đấm không cùng hướng một trái một phải nện vào người Ngao Vân Tinh , nhưng điều này không khiến cho sự tức giận của bọn họ vơi bớt, Ngao Vân Tinh không chết làm sao hả mối hận trong lòng bọn hắn.
Hai người đồng thời rút ra binh khí , xông vào Ngao Vân Tinh .
- Đừng mà
Giật mình tỉnh dậy từ trấn động và kinh ngạc, nhìn thấy sự hung ác trên mặt Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ , Viên Mộng Dao hô to.
Nhưng đang trong cơn giận dữ làm sao hai người còn để ý đến ả, nếu như không để ý ả là phụ nữ, lại đã từng là bạn gái Hàn Phong Tuyết , tin tưởng rằng kết cục của ả cũng không tốt hơn là mấy.
Ngao Vân Tinh từ mặt đất bò dậy, lau đi máu trên miệng, phóng thích kim nguyên tố phun trào ra ngoài, từ trước chưa bao giờ hắn dùng hết thực lực, nhưng giờ phút này, lực lượng nguyên tố kim xung quanh thân Ngao Vân Tinh cũng không kém Hàn Phong Tuyết là mấy.
- Vô Nhai, Tề Vũ, quay lại. - Tiếng nói Hàn Phong Tuyết có chút khàn khàn nhưng vang vang có lực.
Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ mắt đầy tơ máu quay lại nhìn Hàn Phong Tuyết, Lãnh Vô Nhan nghi hoặc nói:
- Vì sao
- Trời tạo nghiệt có thể tức giận, người tự tạo nghiệt không thể sống. Nể tình từng là anh em, để hắn tự xử lý đi .
Trong lòng Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ vẫn còn chống cự, nhưng cuối cùng cũng quay về bên cạnh Hàn Phong Tuyết
Hàn Phong Tuyết đi lên phía trước đối mặt với Ngao Vân Tinh nói :
- Vị trí đó trong lòng ngươi quan trọng như vậy sao, có thể vì nó mà bán đứng huynh đệ, bán đứng bằng hữu, lợi dụng tất cả. Như vậy có được vị trí ấy còn có ý nghĩa gì.
- Ngươi không hiểu, sinh ra trong gia đình vua chúa, từ đầu đã không có sự lựa chọn, huynh đệ tàn sát là rất bình thường, những người như chúng ta, từ nhỏ đã định sẵn không có duyên với tình thân. Nghe nói nhị tỷ của ta thường xuyên giúp đỡ ngươi, lần trước còn cứu ngươi một mạng, tỷ ấy lẽ nào không phải vì tương lai mà dự tính. - Ngao Vân Tinh ngữ khí bình thản, giống như những điều hắn làm đều là nên làm, dừng một lát, lại tiếp tục nói - Ta chỉ không hiểu, vì sao các ngươi không có việc gì, cho dù là ngươi thành công, cũng không thể chạy thoát mới phải.
- Kế hoạch của ngươi có lỗ hổng, ta không sao, thái tử cũng không sao. Nhưng không giống như ngươi nói như vậy, gia đình vua chúa không có thân tình, ngươi chắc chắn không thể tưởng được, ta cùng đại ca ngươi, thái tử điện hạ, là huynh đệ. Cùng sinh ra trong gia đình vua chúa, ngươi không có thân tình không có nghĩa là người khác cũng giống ngươi, cho dù ta thiếu chút nữa giết Ngao đại ca, huynh ấy cũng không trách ta nửa câu, lại còn an ủi ta, tình huynh đệ chân chính như vậy không phải một kẻ máu lạnh như ngươi có thể hiểu được.
Nghe thấy Hàn Phong Tuyết nói như vậy, biểu tình của Ngao Vân Tinh vô cùng đặc sắc, cười khổ nói:
- Người tính không bằng trời tính, cho dù ta có tính toán như thế nào cũng không nghĩ tới ngươi và đại ca ta lại quen biết, mà lại còn xưng huynh gọi đệ, có lẽ đúng là ta không hiểu, nhưng ta có nguyên tắc của mình, vì mục đích của ta, không từ thủ đoạn.
Ngao Vân Tinh nói xong mặt mày hung ác, thậm chí đứng bên cạnh hắn Viên Mộng Dao cũng bị dọa sợ, lần đầu tiên ả cảm thấy Ngao Vân Tinh thật xa lạ, cách ả xa như vậy.
- Ngươi đi đi, ba người chúng ta đều không muốn nhìn thấy ngươi nữa
Lại đi đến bên cạnh Viên Mộng Dao, dừng chân, Hàn Phong Tuyết bình thản nói:
- Trong mắt hắn cô và ta giống nhau, đều chỉ là một quân cờ, rời xa hắn đi, nếu không một ngày cô sẽ hối hận.
Nói xong đi về phía kí túc xá, Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ không cam lòng nhìn Ngao Vân Tinh, sau đó cũng theo sau.