Phong thành Hàn gia - Sí nhiệt đế quốc phía tây bắc.
Một cậu bé chưa đầy mười tuổi đang nhấc một tảng đá lớn, khuôn mặt và trán đều lấm tấm mồ hôi. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng khuôn mặt lại toát ra nét cứng rắn lạ thường. Cậu bé đó tên Hàn Phong Tuyết, là một trong Phong thành tứ đại thế gia, một trong những đệ tử của Hàn gia. Vì năng lực bẩm sinh không đủ, bất kể là luyện tập loại công pháp nào cũng không thể cảm thụ được yếu tố ngũ hành, ngưng tụ yếu tố thủy tinh để trở thành một giáo kỹ.
- Phong Tuyết, ăn cơm thôi - Kèm theo chất giọng thanh thanh đó, một người phụ nữ khá đẹp bây giờ mới bước vào đến trong sân, người phụ nữ đó có mái tóc đen búi cao, gương mặt thanh tú. Mặc dù là không tới mức đẹp mê hồn nhưng nom khí chất rất đoan trang làm cho người khác vừa gặp đã cảm thấy thân thiết, yêu quý.Sự chuyển động của thời gian cũng không lưu lại quá rõ trên gương mặt bà ấy. Người phụ nữ đó chính là mẹ ruột của Hàn Phong Tuyết, tên Mộ Dung Tình. Nhìn con trai gầy gò ốm yếu nhưng lại rất quyết tâm, trong mắt Mộ Dung Tình lóe lên một chút thương cảm. Con trai bà không có cách nào trở thành một giáo kỹ, thì thôi đành phải gắng sức mà luyện tập để trở thành một võ sĩ bình thường vậy.
- Phong Tuyết, ăn cơm thôi con - Mộ Dung Tình gọi con lần thứ hai
Nghe tiếng mẹ gọi, Hàn Phong liền bỏ tảng đá trên tay xuống hào hứng chạy lại bên cạnh Mộ Dung Tình, rồi vui vẻ nói với mẹ
- Mẹ, giờ con có thể nâng được tảng đá một trăm năm mươi cân rồi, rút gần thêm một bậc khoảng cách tới danh hiệu võ giả.
Mộ Dung Tình xoa đầu Hàn Phong Tuyết rồi nhẹ nhàng nói:
- Giỏi lắm, mẹ con ta cùng đi nói cho cha con biết. Vừa đúng lúc, hôm nay cha con cũng có chuyện muốn nói
Nói rồi hai người đi qua hành lang tới phòng khách. Một người đàn ông đang ngồi đợi sẵn bên mâm cơm, thấy hai mẹ con Mộ Dung Tình đi lại liền cười nói :
- Cơm canh đều nguội hết cả rồi, mau ăn cơm thôi. - Người đàn ông tên Hàn Kiếm Phong mới nhìn qua cho người ta có cảm giác sắc lạnh vô cùng.
Hàn Kiếm Phong là Hàn gia là đệ nhất thiên tài, hai mươi tám tuổi đã bước vào cảnh giới kỹ vương. Năm nay ba mươi hai tuổi cũng đã trở thành kỹ vương năm sao rồi. Cả Phong thành này cũng khó tìm ra ai khác có thể so sánh với ông ta. Hàn Phong Tuyết nghe được câu nói của cha, trong ánh mắt trong trẻo của cậu nhìn cha mình ánh nên sự tôn sùng, yêu quý. Cha của cậu là đệ nhất thiên tài trong tộc và cậu là con trai của đệ nhất thiên tài đó nhưng cậu lại là một kẻ vô dụng, là một phế nhân không thể nào ngưng tụ được nguyên tố thủy tinh. Nghĩ vậy Hàn Phong Tuyết cảm thấy buồn bã vô cùng. Nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt con trai, Hàn Kiếm Phong thở dài, mỗi lần thấy con như vậy ông lại thấy thương con hết mức:
- Phong Tuyết, mau lại ăn cơm con, cha có chuyện muốn nói với mẹ con con - Hàn Kiếm Phong mở lời. Hai mẹ con bước lại gần mâm cơm, Hàn Kiếm Phong xới hai bát cơm cho hai mẹ con. Trong lòng Mộ Dung Tình và Hàn Phong Tuyết tràn đầy sự ấm áp. Mặc dù Hàn Kiếm Phong là thiên tài trong thiên tài nhưng trước mẹ con Mộ Dung Tình thì lại rất tình cảm, dịu dàng. Ông ấy nhất định là một người chồng, một người cha tốt.
Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ trong lòng:" Là một kẻ vô dụng thì có sao chứ? Cha mẹ vẫn yêu thương mình như thế, chỉ cần gia đình mình hạnh phúc thì chả có cái gì là quan trọng hơn nữa cả."
Cơm nước xong, Mộ Dung Tình thu dọn mâm bát. Trong nhà này không cần phải có người giúp việc, chỉ cần có ba người như vậy để mỗi người đều có thể cảm thấy sự ấm áp của gia đình, sự quan trọng của người thân. Dọn xong mâm bát, quay trở lại phòng thì thấy Hàn Kiếm Phong nói với giọng nghiêm nghị:
- Ta định ngày mai sẽ nói chuyện với cha, nhà chúng ta ba người sẽ chuyển sang thôn bên cạnh ở, ở bên đó ta đã sắp xếp ổn định cả rồi. Mộ Dung Tình nghe hàn Kiếm Phong nói, bà nhìn thẳng vào chồng, trong ánh mắt có gì đó khác thường:
- Kiếm Phong, chàng quyết định rồi à? - Mộ Dung Tình nói
Hàn Kiếm Phong không hề trốn tránh ánh mắt của vợ, ông kiên định gật đầu. Gương mặt của Hàn Phong Tuyết lúc này không tỏ ra có một chút lo lắng sợ hãi nào, chỉ là nhìn cha mình với ánh mắt khó hiểu, cậu không biết tại sao mà cha mình lại ra quyết định như vậy. Thấy sự thắc mắc trong ánh mắt con trai, Kiếm Phong hỏi con trai của mình:
- Con có muốn trở thành một giáo kỹ không?
Nghe cha nói, Hàn Phong Tuyết ngẩn ra một lúc rồi nắm chặt tay nói:
- Tất nhiên rồi cha, thế nhưng cha à, con không thể cảm thụ được sự tồn tại của nguyên tố ngũ hành thì làm sao mà trở thành giáo kỹ được?
Nhìn sự kích động của Hàn Phong Tuyết, Hàn Kiếm Phong kiên định nói
- Phong Tuyết, cha nhất định sẽ làm con trở thành giáo kỹ, tương lai sẽ là một giáo kỹ mạnh nhất
Hàn Phong Tuyết đã hơi nhoèn khóe mắt, cố lắm cậu mới ngăn không cho nước mắt rớt ra ngoài, nhưng hai giọt nước mắt vẫn rơi xuống gò má mà không thể nào ngăn được. Đúng vậy, cậu rất muốn trở thành giáo kỹ, những huynh đệ, tỷ muội trong tộc đều khắc khổ luyện tập để nâng cao cấp bậc tiến gần tới giáo kỹ vậy mà bản thân cậu lại chỉ có thể luyện tập để trở thành một võ sĩ bình thường. Trong lòng cậu cảm thấy rất tự ti, mặc dù không ai nói gì nhưng trong lòng cậu tự hiểu, là bởi vì cậu có một người cha thiên tài. Từ những ánh mắt mà người khác nhìn cậu thì có thể nhìn ra đó là những ánh mắt khinh thường.
Đêm, một mình Hàn Phong Tuyết tản bộ ở gần luyện võ đường của gia tộc, ánh trăng chiếu xuống có vẻ yên lặng và cô độc lắm. Ban ngày thì mọi người trong tộc đều ở đây luyện võ, chỉ có buổi tối mới có thể len lén mà ra đây tản bộ. Mấy ngày nữa sẽ phải rời xa cái nơi mà cậu đã sống mười năm nay này, dĩ vãng ở đâu chợt ùa về trong trí não. Bỗng nhiên tiếng chân ở đâu truyền đến, "lẽ nào họ cũng như mình, nhàm chán mà tới đây tản bộ?" - Hàn Phong nghĩ thầm trong lòng. Tiếng bước chân ngày càng gần, "Phong ca, là huynh hả?" một tiếng gọi như phá nát sự yên tĩnh của màn đêm. Một cô bé hai bím tóc đi lại
- Yên Vân, sao trễ như vậy rồi mà vẫn còn chưa ngủ? Đêm mà chạy đi lung tung này nhị bá sẽ lo lắng lắm đấy - Hàn Phong Tuyết nói
Tiểu cô nương tên Yên Vân là tiểu nữ của nhị bá của Hàn Phong Tuyết. Nhà có năm huynh đệ, Hàn Kiếm Phong cha của Hàn Phong Tuyết trong tộc đứng thứ ba:
- Ngươi cũng đâu đã ngủ, còn nói ta nữa - Hàn Yên Vân nghịch ngợm nói
- Tùy ng ươi, để nhị bá tìm thì cũng đừng nói ta không nhắc nhé
Thực ra thì Yên Vân là tiểu thiên tài trong tộc, sáu tuổi đã bắt đầu luyện tinh thần công pháp, không cần đến hai năm thì đã ngưng tụ được yếu tố thủy tinh, chưa đến tám tuổi đã thành danh kỹ năm sao rồi. Lại có tiếng chân chạy lại, hai người cũng nhìn về phía có tiếng chân, là một thiếu niên hình dáng không khác Hàn Phong Tuyết là mấy.
- Yên Vân, theo ta về - Tiếng nói nhẹ nhàng từ thiếu niên kia vang lên, mắt liếc nhìn Hàn Phong Tuyết rồi kéo tay Yên Vân đi. Người đến đó là nhị ca của Hàn Yên Vân tên là Hàn Liệt, lớn hơn Hàn Phong Tuyết một chút.
- Phong Tuyết, ngày mai ta tìm ngươi cùng chơi. - Lúc đi, Yên Vân còn quay đầu lại nói với Phong Tuyết.
Nhìn bóng dáng của hai người khuất dạng, Hàn Phong Tuyết thở dài. Cậu đã quen với sự lạnh lùng của người trong tộc. Nếu như cậu không có một người cha thiên tài thì người trong tộc này đã không tha cho cậu rồi. Chỉ có mấy huynh muội còn thật lòng coi cậu là người trong nhà. Điều này làm cho cậu tuy còn bé tuổi nhưng càng ngày càng trưởng thành hơn, kiên cường hơn. Nghĩ tới lời hứa với cha, cậu cười rồi xoay người đi về phòng của mình. Một ngày nào đó ta sẽ trở lên mạnh mẽ, sẽ cho những người khinh thường ta thấy ta không phải là một phế nhân.
Sáng sớm ngày hôm sau tất cả mọi người trong Hàn gia đều tập trung ở luyện võ đường, hôm nay là ngày tụ họp mỗi tháng một lần của gia tộc, đồng thời cũng là thời điểm mà các tiền bối kiểm tra tình hình luyện tập sau một tháng trời của các hậu bối. Tộc trưởng sẽ đích thân đến đây, trong tháng này nếu ai tiến bộ nhanh sẽ được trọng thưởng. Trong luyện võ đường tiếng người nhốn nháo, tất cả mọi người đang hỏi han nhau tháng vừa rồi đã luyện tập như thế nào rồi thử đoán xem ai sẽ là người tiến bộ nhanh nhất và sẽ được trọng thưởng? Không gian trong luyện võ đường đột nhiên yên ắng lại, một người đàn ông trung tuổi đi từ đằng kia lại, người đàn ông trung niên phong thái hiên ngang, nét mặt uy nghiêm kia chính là Tộc trưởng đương nhiệm của Hàn gia tên gọi Hàn Thiên Quân, cũng chính là ông nội của Hàn Phong Tuyết. Tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng do tu vi đạt cảnh giới khá cao nên ngoại hình bên ngoài nhìn chỉ giống như một người trung niên. Người đàn ông Trung niên đi đến cao đài của luyện võ đường, nhìn mọi người rồi cất giọng :
- Ngày hôm nay lại đến thời điểm tụ hội một tháng một lần của gia tộc, không biết tình hình các ngươi luyện tập ra sao, bây giờ bắt đầu thể hiện đi. Hàn Ngấn, bắt đầu từ ngươi. Hàn Ngấn đi về phía trước hai bước, ngẩng cao đầu nói:
- Hàn Ngấn, danh kỹ trung cấp bảy sao hệ hỏa
Hí......, Trong luyện võ đường mọi người đều nín thở, anh ta cũng là danh kỹ trung cấp bảy sao rồi, giờ lại muốn tiến cấp. "Tháng trước hắn vẫn còn là sáu sao mà giờ đã lên sao rồi thế mới phải nói rằng hắn ta giờ tiến bộ khá nhiều, mười bảy tuổi đã thành danh kỹ trung cấp sao, xem ra Hàn gia chúng ta lại có thêm một thiên tài mới rồi" - mọi người trong luyện võ đường bàn luận to nhỏ với nhau. Cũng có người không tin nói:
- Không chừng hắn chỉ giỏi khoác lác, làm sao lại có thể tiến cấp nữa chứ, ta nhớ là ba tháng trước hắn mới lên sao mà
Hàn Thiên Quân cũng lấy làm ngạc nhiên gật đầu nói:
- Ừm....., lên đây cho trưởng lão kiểm nghiệm
Để đề phòng có người báo cáo sai sự thật nên cứ sau nỗi lần có một đệ tử thể hiện sự rèn luyện suốt tháng qua của mình là lại có một trưởng lão kiểm nghiệm lại. Hàn Ngấn đi lên đài đi đến bên trưởng lão già nhất tộc rồi đưa tay phải ra. Trưởng lão cầm cổ tay của hắn, đôi mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, trưởng lão buông tay hắn ra rồi báo lại:
- Chính xác là danh kỹ trung cấp bảy sao, không có sai.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc nói không lên lời, chỉ nghe thấy tiếng nói của Hàn Thiên Quân
- Quả là không tồi, Hàn Ngấn, ngươi có thể vào tàng kinh các bất cứ lúc nào chọn lấy một quyển kỹ năng hệ hỏa mà tiếp tục tu luyện tăng cấp.
Phía dưới vang lên những tràng khen ngợi không ngớt. Hàn Mộc - giả kỹ sao, Hàn Nguyệt - giả kỹ sao, Hàn Phong - danh kỹ trung cấp sao... cùng những hậu bối khác của Hàn gia cũng lần lượt từng người một lên hồi báo tình hình luyện tập của mình với các trưởng lão tiền bối. Đến lượt Hàn Liệt, một giả kỹ hệ hỏa bước ra thể hiện kỹ năng của mình. Hắn ta cũng vượt qua kỹ năng giả kỹ, trở thành danh kỹ trung cấp một sao hệ hỏa. Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc. Cho dù giả kỹ và danh kỹ cách nhau có một sao nhưng bản chất kỹ năng của hai cấp đã hoàn toàn chênh lệch. Vì đơn giản là tu luyện tinh thần công pháp, sau khi ngưng tụ thành công yếu tố thủy tinh thì có thể được gọi là giả kỹ, nhưng thật ra mà nói những giả kỹ vẫn chưa được xếp vào hàng giáo kỹ vì vẫn không thể nào sử dụng được kỹ năng của yếu tố thủy tinh để tăng cảnh giới của bản thân, chỉ khi tự đột phá cảnh giới của giả kỹ, trở thành danh kỹ trung cấp mới có thể sử dụng được các kỹ năng sẵn có của yếu tố thủy tinh, mới có thể gọi là được xếp vào hàng giáo kỹ. Trở thành danh kỹ trung cấp cũng có nghĩa là có thể đồng thời tu luyện các loại kỹ năng vệ binh, bản thân cũng sẽ có thêm một kỹ năng thuộc tính thiên phú nữa. Kỹ năng thuộc tính thiên phú của danh kỹ sau khi đột phá cấp trước sẽ tự động sản sinh, thường thì các kỹ năng thiên phú của danh kỹ hạ cấp mạnh hơn so với các kỹ năng sẽ học thêm sau này.