Nghịch Tập

chương 172: tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ bệnh viện vừa về đến nhà, Trì Sính lại lấy trứng rung ra.

Ngô Sở Úy thần kinh căng thẳng, hỏi:" Anh muốn làm gì nữa?"

Trì Sính hất hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhét cái này vào tiểu cúc.

" Cái gì vậy?" Ngô Sở Úy kinh hãi,ANh muốn tôi mang theo cái này đến công ty? Tôi có một cuộc họp quan trọng với nhân viên, còn phải đàm phán với khách hàng, anh muốn tôi trước mặt mọi người phải làm sao?"

Trì Sính thản nhiên trả lời," Tinh thần của cậu không đạt khẩn trương hưng phấn nó sẽ không rung."

" Tôi muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?" Ngô Sở Úy hỏi.

Trì Sinh vẫn như trước bình tĩnh nói," Yên tâm, cậu sáng sớm đã vệ sinh, trừ khi cậu cố ý ăn đồ làm tiêu chảy gì đó thì cả ngày đảm bảo sẽ không đi lần hai."

Bởi vì được ân cần chăm sóc mà sự trao đổi chất của Ngô Sở Úy và Trì Sính cũng gần như nhau, chuông báo thức được đặt như nhau, không thể trốn tránh, cũng không thể tự do tùy ý làm việc đến giờ là đâu vào đó.

" Chỉ khi nào cậu ở cùng tôi cậu mới được phép rút cái này ra, còn mọi lúc mọi nơi đều phải mang. Điều khiển ở trong tay tôi chỉ cần cậu nén lấy ra, tôi ắt biết."

Ngô Sở Úy bực mình nói:" Anh đây là không tin tưởng tôi."

"Tôi không phải không tin tưởng mà là lo lắng."

"Cũng chẳng khác gì nhau, không phải sao?" Ngô Sở Úy hỏi lại.

Trì sính trầm trầm nói," Có hay không tự cậu rõ, cậu tốt nhất suy nghĩ một chút."

Ngô Sở Úy hít một hơi sâu, trước khi vấn đề giữa ba người chưa được giải quyết, cậu không muốn cùng Trì Sính cãi vã. Cậu đã chỉnh lại sách lược, trước kia là bên ngoài chống đối, nhưng bên trong thì khuất phục, bây giờ thì bên ngoài khuất phục, bên trong chống đối.

" Phải mang bao lâu?" Ngô Sở Úy khó chịu hỏi.

"Đến khi nào tôi thấy cậu đủ nghe lời."

Ngô Sở Úy thực sự nhét trứng rung vào, dọc đường đến công ty Ngô Sở Úy cật lực co chặt tiểu cúc, nhưng bên trong trứng rung không hề có phản ứng gì. Ngô Sở Úy lại tưởng rằng hay là Trì Sính chỉ dọa cậu sợ, anh ta căn bản không mở công tắc trứng rung, hay là đang muốn uy hiếp tinh thần cậu mà thôi.

Chạy đến công ty, phía dưới Ngô Sở Úy vẫn bình yên vô sự.

Cậu yên tâm bước nhanh vào công ty.

Trở vào phòng làm việc, ngồi trên ghế cậu có rút tiểu cúc, bên trong trứng rung vẫn nguyên vẹn không động đậy.

Ngô Sở Úy triệt để yên tâm.

Vừa mới đặt cặp tài liệu xuống, thư ký mở bước đến giúp cậu chỉnh sửa văn kiện.

Hôm nay thư ký mặc đầm bó sát, cơ thể lồ lộ đường cong hoàn mỹ, một đợt sóng nhiệt gợi trong lòng Ngô Sở Úy ập đến, tiểu cúc Ngô Sở Úy co rụt lại, trứng rung bên trong đột nhiên rung liên hồi mãnh liệt.

Mẹ nó! linh quá thể.... Ngô Sở Úy hô hấp căng thẳng.

"Tổng giám đốc Ngô, anh làm sao vậy?" Cô thư ký ngọt ngào hỏi.

Ngô Sở Úy đưa tay đỡ trán," Không có việc gì."

Kết quả, càng tự nhắc bản thân không nên nhìn, cái mông cong của thư ký càng hiện ra trước mắt, trứng rung bên trong lại càng kịch liệt rung, càng kịch liệt rung Ngô Sở Úy lại càng muốn nhìn,... Vì vậy mà.......

Mặt đỏ tai hồng, mồ hôi đầm đìa, hô hấp nặng nề, khá quẫn bách và xấu hổ.

"Cái kia... cô đi làm việc của mình đi... tôi... tôi tự làm là được." Ngô Sở Úy nói mãi mới ra những lời này, ngữ âm có chút thay đổi.

Thư ký vẻ mặt thân thiện sáp lại gần Ngô Sở Úy xem."Tổng giám đốc Ngô, anh có chỗ nào khó chịu hay sao?"

Tôi nhìn thấy cô liền khó chịu... Ngô Sở Úy thầm nghĩ không nói.

" Có muốn tôi bắt mạch xem sao không? Tôi từng học qua đông y."

"Đừng !!.." Ngô Sở Úy vội vàng ngăn cản,"Tôi chỉ bị mồ hôi trộm mà thôi."

"Mồ hôi trộm chỉ khi ngủ mới có, anh bây giờ đang tỉnh mà." Thư ký đưa mắt đào hoa không ngừng chớp chớp." Tông giám đốc Ngô, hay là anh bị chứng thân hư hả?"

Ngô Sở Úy cảm giác vật nhỏ trong quần ngẩng đầu, vội vàng lấy chân kẹp chặt lại, hàm răng kin kít nghiến.

" Việc này.... thôi được rồi, cô ra ngoài trước đi...."

Thư ký xác nhận một câu cuối cùng," Thật sự không có việc gì chứ.?"

" Không có việc gì."

Bốn chữ này Ngô Sở Úy như gào lên, cậu ta cũng không phải cố tình huênh hoang, mà là cũng đang muốn " Gào"..

Cuối cùng thư ký đi ra ngoài, đũng quần Ngô Sở Úy đã dựng lên, vội vàng vào nhà vệ sinh giải quyết. Kết quả vừa đụng phía trước phía sau lại rung kịch liệt, Ngô Sở Úy vừa thoải mái vừa khó chịu giằng co một trận, mới miễn cưỡng lắm mới làm cho trứng rung yên lặng không rung nữa.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cậu nằm trên ghế salon như quả bóng bị trút hết hơi, phía dưới hạ thân tuy rằng đã sóng yên biển lặng, nhưng Ngô Sở Úy trong lòng lại có chút trống rỗng. Đại khái bởi trước đây có hứng thú, đều có Trì Sính giải trừ cho, lần này không có, đột nhiên thấy không thể thích ứng.

Ở công ty cậu chưa từng nghĩ đến Trì Sính nhiều như lúc này.

Lâm Ngạn Duệ gõ cửa phòng, thông báo cho Ngô Sở Úy.

"Tổng giám đốc Ngô, các bộ phận phụ trách đã có mặt tại phòng họp, chúng ta có lên xuất phát không?"

Ngô Sở Úy nghe xong mồ hôi đổ như mưa, vì bình thường họp thì cậu thích nhất là lén nhìn ngực nữ nhân viên. Hiện tại đặt trước tình huống này mà bước vào phòng họp thì chịu sao được.

"Được rồi, cậu ở bên ngoài chờ một lát, tôi đến ngay đây."

Nói xong, Ngô Sở Úy vào nhà vệ sinh lén lấy trứng rung ra.

Làm như vậy một lúc chắc cũng không thể phát hiện?.

Bên kia Trì Sính, điều khiển cũng tắt, móng hổ gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, cầm điện thoại di động lên.

Ngô Sở Úy vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng Lâm Ngạn Duệ nói:" Tổng giám đốc Ngô, vừa Trì đại thiếu gia gọi điện cho tôi, bảo tôi nhắc nhở anh, cái gì cần mang theo thì đừng quên mang theo."

Mẹ nó!.... Ngô Sở Úy trong lòng thầm chửi một tiếng,quay đầu trở lại phòng vệ sinh.

Điều tệ hại nhất chưa đến.

Ngô Sở Úy đi vào phòng họp, như muốn trọc mù đôi mắt, vì hầu hết nữ nhân viên đều mặc áo cổ trễ.

Tổng giám đốc trẻ mà đẹp trai như vậy, ai mà không muốn dụ dỗ một chút?

Ngô Sở Úy khá lo lắng ngồi vào vị trí chính giữa, còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Thanh người của phòng tạp vụ bưng tới một chén nước cho Ngô Sở Úy, bưởi lớn trước mặt ốp thẳng vào mắt Ngô Sở Úy, tiểu cúc Ngô Sở Úy chợt lại co rút, trứng rung lại bắt đầu hung dữ " Nhắc nhở".

Cuộc họp ngày hôm nay như muốn đòi mạng Ngô Sở Úy.

Lúc kết thúc các nhân viên công ty đều vỗ tay ầm ầm.

Lâm Ngạn Duệ thay đại biểu nhân viên tán dương Ngô Sở Úy," Tổng giám đốc Ngô, hôm nay anh phát biểu vô cùng tuyệt vời, bình thường ngữ điệu của anh không có trầm bổng, chúng tôi nghe đến buồn ngủ. Hôm nay anh vừa phát biểu, trầm bổng du dương, cảm xúc mạnh mẽ sôi sục, biểu tình vô cùng phong phú, chúng tôi nghe mà rất hứng thú."

Ngô Sở Úy muốn tìm ngay cái lỗ mà chui xuống.

Sau khi nhân viên đều đi hết, Ngô Sở Úy xoa xoa mồ hôi trên trán, nói với Lâm Ngạn Duệ:"Tôi bảo cậu đi làm một việc, lập tức ra thông lệnh mới nhất cho tôi, tất cả nhân viên nữ công ty từ nay về sau cấm không được mặc quần áo hở hang đi làm, đi họp nhất định phải mặc đồng phục, ai làm sai trừ một tháng lương."

Lân Ngạn Duệ vô cùng kinh ngạc," Anh không phải nói quy định tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở công ty chúng ta hay sao

?"

" Hoàn cảnh đưa đẩy thôi.!" Ngô Sở Úy vỗ vai Lâm Ngạn Duệ," Cậu trách thì trách tổng giám đốc Lôi của cậu đi,quy định này là do anh ta quyết định." ( ở đây Lôi còn có nghĩa là thiên lôi, sấm sét, chắc mỉa mai Trì đại thiếu gia nhà ta)

Nói xong vẻ mặt nặng nề đi ra ngoài.

Chạng vạng gần tối, Ngô Sở Úy đến tìm Khương Tiểu Soái, kể chuyện bi thảm cho anh ta biết, Khương Tiểu Soái còn không có chút thương cảm nào mà lăn ra cười lớn..

" Anh nha có chút lương taaqm được không?" Ngô Sở Úy sạn mặt,"Đồ chơi kia để trong cơ thể không dễ chịu tý nào đâu."

Khương Tiểu Soái không những không thương xót đồ nhi, mà cố ý trêu cợt cậu ta. Vốn hai người ngồi im, kết quả đợi Ngô Sở Úy kêu khổ xong, Khương Tiểu Soái lấy tay không chịu để cậu yên liên tiếp quấy rầy nơi mẫn cảm của Ngô Sở Úy, khiến cho Trứng rung lại bắt đầu hoạt động sau một hồi được nghỉ ngơi, chơi đùa Ngô Sở Úy đến thống khổ vô cùng.

"Đừng nháo, đừng nháo..." Ngô Sở Úy nhe răng trợn mắt. ( Đừng làm rộn: kiểu như đừng quậy phá nữa..)

Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng tha cho cậu ta, gương mặt đẹp trai hiện lên nụ cười gia ác, càng nhìn Ngô Sở Úy càng thấy đáng yêu.

"Tôi đã biết vì sao Trì Sính lại hay bắt lạt cậu,nhìn vẻ dâm đãng của cậu khiến người khác rất thích thú."

"Cút đi." Ngô Sở Úy xù lông.

Khương tiểu Soái cười hì hì hai tiếng rồi hỏi," Cậu đến đây chính là muốn khỏe khoang đồ chơi công nghệ cao cắm vào mông hả.?"

" Cái gì thế?" Ngô Sở Úy nghiêm mặt,"Tôi tìm anh là có chuyện đứng đắn quan trọng."

Nói rồi lấy trong cặp tài liệu ra bệnh án được copy lại, đây là Ngô Sở Úy lừa lấy được từ chỗ dì họ Trì Sính,hồ sơ bệnh án từ bảy năm trước của Uông Thạc, mở ra để truocs mặt Khương Tiểu Soái.

"Này, anh là bác sĩ, anh giúp tôi phân tích một chút bệnh tình năm xưa của Uông Thạc."

Khương Tiểu Soái cầm bệnh án lên lật đi lật lại mấy lần, thần sắc càng ngày càng nghiêm trọng, anh ta đối với kết quả bệnh án này vô cùng quen thuộc. Chứng u uất trầm cảm, OCD- rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thần kinh phân liệt mức đọ nhẹ....

Những bệnh này đều xuất hiện ở trên người anh ta, nhìn qua có vẻ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày, nhưng bệnh nhân lại chịu đau khổ cực lớn.

Khương Tiểu Soái cũng từng mắc những chứng bệnh này khi chia tay với Mạnh Thao, lúc đó tâm tình không tốt tích tụ một lần, sau đó mất ngủ nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện ảo giác.

Sau đó mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng lên mới đi khám, sau đó phải rất lâu sau mới có thể điều tiết được bệnh tình mới giảm đi đôi chút. Bây giờ nghĩ lại ngày đó, trong lòng lại sợ hãi vô cùng.

Uông Thạc xuất hiện những bệnh trạng này là vì trước đây chia tay với Trì Sính, tuy rằng tùy thời điểm mà mỗi chứng bệnh lại khác nhau, nhưng thống khổ phải chịu thì không khác biệt quá lớn.

Cho nên Khương Tiểu Soái có thể cảm nhận được nỗi đau mà Uông Thạc đã phải chịu đựng.

"Anh nói xem, Trì Sính trước đây sao lòng dạ ác độc vậy.?" Ngô Sở Úy đột nhiên hỏi. ( sắt đá, nhẫn tâm)

Khương Tiểu Soái khách quan nói," Chuyện này và lòng dạ độc ác không giống nhau, có người tâm lý tốt chịu đựng tốt, sóng to gió lớn không sợ hãi, như cậu vậy. Nhưng cũng có người rất mẫn cảm, một chút gió thổi qua cũng thành bệnh, như Uông Thạc. Đối với con người mà nói, mười bảy mười tám tuổi không cảm giác được cuộc sống áp lực, trong đàu lại không biết khái niệm bệnh tâm thần. Tôi nghĩ Trì Sính không phải không động lòng,mà căn bản không ý thức được những việc này."

"Tôi nghĩ Trì Sính rất tinh tế, một chút gió nhẹ thổi qua cỏ lay nhẹ anh ta đều có thể nhận thấy được."

Ngô Sở Úy đối với điểm này chắc chắn không chút nghi ngờ, như mấy ngày gần đây mà nói, Trì Sính gần như đã khống chế cậu giận đến sôi máu rồi.

"Đó là bời vì cuộc sống rất từng trải." Khương Tiểu Soái giải thích," Nói cách khác, cậu đến bên anh ta khi anh ta dã được tôi luyện một thời gian dài, đã biết làm sao chăm sóc người yêu rồi."

Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ một lúc mới cẩn thận nói,"Nói cách khác thì cũng chính vì những cản trở về tinh thần này đã làm cho Uông Thạc có những hành động tiêu cực." ( Tự nhiên thấy thương Uông tiên sinh quá)

Khương Tiểu Soái gật nhẹ đầu,"Tám chín phần là như vậy."

Ngô Sở Úy cầm bệnh án suy nghĩ.

" Nhưng cậu vẫn chưa có cahs nào chứng minh anh ta và Quách Tử có trải qua việc kia hay không?" Khương Tiểu Soái nói một câu trúng vấn đề, đây cũng là điểm mà Ngô Sở Úy nhức đầu, như có vẻ rất quan trọng nhưng lại như không có gì liên quan đến nhau.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.

Ngô Sở Úy nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thần tượng, không khỏi giật mình, sau đó trứng rung bắt đầu tàn sát bừa bãi. Còn chưa kịp bình phục thì Uông Thạc từ trên xe bước xuống, trứng rung hưng phấn tột độ ở thành ruột chơi đùa kịch liệt.

"Nhanh,.. cất những thứ này đi..." Khương Tiểu Soái nhắc nhở.

Ngô Sở Úy hô hấp loạn nhịp vơ vơ bệnh án cất vào trong cặp tài liệu, sau đó hàm răng trên hàm răng dưới va đập cạch cạnh, cuối cùng cũng kìm chế lắng xuống, lúc này Uông Thạc vừa đẩy cửa bước vào.

Truyện Chữ Hay