"Tiểu Soái, cậu biết không? Tất cả những gì tôi làm đều là vì duy trì quan hệ của chúng ta. Tôi không muốn xa cậu, lại không muốn mất đi địa vị xã hội ưu việt, tôi chỉ có thể làm thế."
"Tôi thật lòng với cậu, nhưng lòng tự ái của tôi không cho phép tôi khổ sở cầu xin cậu chấp nhận hôn nhân của tôi, tiếp tục cùng tôi yêu đương vụng trộm. Chỉ có khiến cậu sống trong bóng ma của tôi, cậu mới không thể sống cùng người đàn ông khác, tôi mới có đủ thời gian bỏ người đàn bà đó, tiếp tục mối duyên cùng cậu."
"Anh cảm thấy có thể sao?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Cổ họng Mạnh Thao sặc máu, "Tại sao không thể? Nếu không có người cản trở giữa chừng, hôm đó tôi đến phòng khám tìm cậu, đã có thể nói rõ chân tướng rồi. Thật ra năm đó bọn họ căn bản không đụng vào cậu, hình chụp kia chỉ là cố ý tạo dáng để chụp, tinh dịch trên đó cũng là do họ tự bắn ra."
Thân hình Khương Tiểu Soái rung mạnh: "Ai có thể chứng minh?"
"Quách Thành Vũ có thể chứng minh." Mạnh Thao dùng ánh mắt chắc chắn đảo qua Quách Thành Vũ gần đó, "Mấy gã đàn ông tôi tìm đều là thẳng, họ căn bản không có hứng thú với đàn ông."
Quách Thành Vũ không nói gì, Lý Vượng mở miệng thay.
"Không sai, sau khi bị bắt, mấy kẻ đó đã kiểm tra khuynh hướng tình dục ba lần, đều hiển thị là bình thường."
Một tia sét đánh thẳng lên đầu Khương Tiểu Soái, khiến toàn thân hắn tê dại, rất lâu sau mới hồi phục tri giác.
"Cho nên lúc trước anh giữ đường lui, muốn đợi anh công thành danh toại rồi, sẽ bỏ người phụ nữ kia. Sau đó dùng cái gọi là 'chân tướng' này đến tìm tôi, cho tôi biết đó chỉ là hiểu lầm, cho tôi biết anh là vì tôi mới ly hôn, đợi tôi vui mừng rơi nước mắt, sẽ cùng anh gương vỡ lại lành đúng không?"
Mạnh Thao không nói gì, nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận cách nói của Khương Tiểu Soái.
"Vậy tức là anh cho rằng không có họ vạch trần anh, tôi sẽ có thể tiếp nối duyên xưa với anh sao?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Mạnh Thao nói: "Tiểu Soái, bất luận tôi từng làm gì, tấm lòng của tôi dành cho cậu là thật, hai năm nay không lúc nào tôi không nhớ cậu. Tôi biết cậu cũng nhớ tôi, tôi biết cậu không thể buông tôi được, cho nên tôi mới không chê bai chuyện trước kia, bỏ qua tất cả lo nghĩ, chạy đến đây tìm cậu."
"Không chê bai chuyện trước kia?" Khương Tiểu Soái cười gằn, "Từ 'chê' của anh dùng thật hay, anh có tư cách gì chê tôi? Với chức giám đốc thị trường mà tiền lương còn không bằng một con rắn? Với lai lịch cá nhân từng kết hôn ăn bám vào người vợ giàu? Hay là lịch sử ngoại tình phong phú đa dạng của anh?"
Lời này vừa nói xong, người trong phòng đều cười.
Lý Vượng nhịn không được xen vào, "Anh hai, anh ra ngoài hỏi thử đi, với điều kiện của anh, có mấy người không chê anh hả?"
Mạnh Thao không bận tâm những lời chế nhạo này, ánh mắt chỉ nhìn mình Khương Tiểu Soái.
"Đừng dùng chiếc mặt nạ lạnh lùng ra uy đó trùm lên trái tim chất phác đôn hậu của cậu, dù cậu có nhe nanh múa vuốt thế nào đi nữa, tim cậu vẫn mềm, cậu vẫn là Khương Tiểu Soái mà tôi quen biết ngày xưa. Tiểu Soái, tôi biết trước kia tôi để cậu yêu quá mức thấp kém, quá yếu ớt, tôi biết trong lòng cậu bất bình, cậu không cách nào giải phóng. Tôi có thể ở trước mặt nhiều người thế này xin lỗi cậu, cúi đầu với cậu, một lần nữa khẩn cầu cậu trở về bên tôi."
Lý Vượng chỉ ước gì được cắt bỏ hai lỗ tai của mình, Quách Thành Vũ thì vẫn bình tĩnh như không.
Khương Tiểu Soái đột nhiên lại gần Mạnh Thao, nhẹ giọng nói: "Nếu tôi nói với anh, thật ra mấy hôm nay anh bị người ta giày vò, tôi biết hết, anh còn dám muốn tôi không?"
Đôi môi xanh tím của Mạnh Thao run rẩy không ngừng: "Không thể nào!"
Khương Tiểu Soái cười, "Tính năng trước sau đều mất rồi đúng không? Đại tiểu tiện đều không cách nào bài tiết bình thường đúng không? Ngồi không thẳng đứng không nổi đúng không? Với thân thể tàn phế cấp độ hai của anh bây giờ, anh dám muốn tôi, tôi cũng không dám muốn anh."
Nói xong, vỗ vỗ tay, quay người đi ra cửa.
Mạnh Thao muốn kéo Khương Tiểu Soái lại, nhưng ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể kêu gào đứt ruột đứt gan: "Tiểu Soái, cậu không thể đi như thế, cậu đi rồi bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi, Tiểu Soái, cậu không thể đối xử với tôi như thế!"
Khương Tiểu Soái đẩy cửa ra ngoài, hít không khí trong lành.
Thoáng chốc, cái gì cũng buông xuống được.
Trước kia từng nghĩ đến đủ loại khả năng, khả năng nào cũng khiến hắn đau như dao cắt, hắn cho rằng vào lúc Mạnh Thao chính miệng thừa nhận, hắn sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, sụp đổ tan vỡ. Không ngờ một chân tướng còn xấu xí hơn tưởng tượng, lại khiến hắn được giải phóng, giống như một thân cây mục rữa bị nhổ bật gốc, cả người đều nhẹ nhõm.
Thật ra, từ lâu đã không còn yêu rồi.
Chỉ là thiếu một thời cơ thích đáng, để bản thân hoàn toàn chấp nhận sự thật này.
Quách Thành Vũ cũng đứng lên bước ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Vượng và bảy tám người đàn ông, những người này đã được huấn luyện mặc quần áo tươm tất, đeo mặt nạ, từ khắp mọi hướng chậm rãi lại gần Mạnh Thao.
Sắc mặt Mạnh Thao trắng như giấy: "Các người, muốn làm gì?"
Lý Vượng nói thay họ: "Yên tâm đi, bọn họ cũng là trai thẳng, bọn họ cũng sẽ không động đến mày, cũng chỉ là vuốt vài cái đối diện ống kính, rồi bắn lên người mày mà thôi."
"Không!!!" Mạnh Thao gào rách họng: "Các người là đồ mất nhân tính!"
"Đồ mất nhân tính?" Lý Vượng cười: "Tụi tao đây chỉ học theo mày, hơn nữa phúc hậu hơn mày nhiều, tụi tao tuyệt đối sẽ không cho mày uống những thứ thuốc cấm đó, tụi tao sẽ cho mày tỉnh táo nhìn thẳng vào màn hình lớn, trải nghiệm hiệu quả chấn động này."
Mạnh Thao bị bảy tám người ấn xuống đất, giãy dụa như con thú bị vây khốn.
"Đừng bức tao... đừng bức tao... a..."
Lý Vượng không đổi sắc đi lại máy tính, ngón tay cố ý dừng một chút trên con chuột, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của Mạnh Thao, nhẹ đặt ngón tay xuống.
"Kết nối."
Tia sáng chói mắt bắn qua, Mạnh Thao kêu khóc tuyệt vọng.
"Tiểu Soái, cứu tôi, cứu tôi..."
Khương Tiểu Soái đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, Quách Thành Vũ quả nhiên ở sau lưng.
"Tối qua ai cho anh ngủ trên giường tôi?" Lạnh giọng chất vấn.
Quách Thành Vũ đi lại đối diện Khương Tiểu Soái, đứng rất gần, giọng nói rất nhẹ, giống như tơ bồ công anh thổi lên lỗ tai.
"Tôi dậy sớm hơn cậu, sao cậu biết tôi ngủ trên giường cậu?"
Khương Tiểu Soái căng chặt cổ họng, ánh mắt vẫn xa xăm, nhưng bên trong đã có ánh sáng nhàn nhạt.
"Vì mùi vị cợt nhã trên người anh, đại gia tôi sáng dậy đã ngửi thấy rồi."
Chóp mũi Quách Thành Vũ đụng lên trán Khương Tiểu Soái, hầu kết nhúc nhích trước mặt hắn.
"Mũi của đại gia cậu thật 'nhạy', tối qua lúc chui vào lòng tôi thì không ngửi thấy, đợi tôi đi rồi mới ngửi ra. Lẽ nào mũi cậu cũng giống như lòng cậu, thích đi đường vòng với tôi?"
Khương Tiểu Soái nghiêng người tới trước, cắn mạnh lên cổ họng Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ nhẹ gầm một tiếng đau đớn mà ngọt ngào.
Khương Tiểu Soái thừa cơ chuồn khỏi ngực Quách Thành Vũ, chạy đi, vừa chạy vừa cười to không chút hình tượng, nụ cười giống như lúc Quách Thành Vũ không có mặt, Khương Tiểu Soái đã lộ ra với Ngô Sở Úy.
"Không đi vòng với anh, sao có thể nhét kín cái bụng dạ như than tổ ong của anh chứ?"
La xong, chạy càng vui vẻ.
Nhìn Khương Tiểu Soái vui vẻ trong vườn, những tơ máu trong mắt Quách Thành Vũ đều bị ý cười xua đi.
So với Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy quả thật khổ sở hơn nhiều.
Trong phòng ngủ của họ có một cái nôi được bện bằng dây thừng, là để thỏa mãn sở thích quay chụp của "Trì Quán Hy" mà đặc biệt thiết kế. Tối qua Trì Sính mang Ngô Sở Úy về, liền đặt y vào trong cái nôi đó.
Ban đầu Ngô Sở Úy cảm thấy rất thoải mái, đung đưa thật say sưa. Sau đó càng ngủ càng mệt, cảm thấy cứ như dây thừng không bao nổi mình, cuối cùng khó chịu đến mức phải tỉnh ngủ, phát hiện cái nôi chỉ còn lại bốn sợi dây thừng, phần lưới bên dưới đã bị Trì Sính cắt sạch. Y giống như một con heo, bị lột sạch sẽ, tứ chi chổng trời, treo trên hai cái giá.
"Anh muốn làm gì?" Ngô Sở Úy căng thẳng nhìn Trì Sính.
Trì Sính vung phiến dao, "Mổ cậu."
Nói xong, phiến dao cọ cọ vài cái trên mông Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy bị dọa run mông, mang đến kích thích thị giác cực lớn cho hắn.
Trì Sính đẩy hai giá sắt chuyển động sang hai bên, tứ chi Ngô Sở Úy bị dây thừng cột chặt lập tức bị kéo ra hai bên, bày ra một chữ 大 khó chịu nổi.
Trì Sính lại lấy máy chụp hình ra.
Ngô Sở Úy đỏ bừng mặt cố sức cầu xin: "Đừng chụp, đừng chụp, mất mặt lắm."
"Cậu còn biết xấu hổ sao?" Trì Sính cười âm trầm: "Cậu không biết đúng không, tối nào cậu cũng ngủ ra cái tướng này. Tối qua tôi ôm cậu từ giường phòng khám về, chân cậu còn banh rộng hơn cả bây giờ."
Ngô Sở Úy ấp úng nói không ra lời.
Trì Sính lại nói: "Với tướng ngủ của cậu, còn dám chạy lên giường người ta cho mất mặt hả?"
Nói xong, lại đẩy giá sắt sang hai bên, Ngô Sở Úy bị bức dạng thẳng chân, hai đùi bị căng đau đớn, liên tục kêu réo: "Đừng đẩy, đừng đẩy nữa, còn đẩy nữa sẽ bị phân thây đó."
Trì Sính đột nhiên cảm thấy, tập luyện thế này cũng không tồi, sau này độ dẻo dai tốt hơn, có thể làm động tác độ khó càng cao.
Thế là, lại đẩy sang hai bên.
Đùi Ngô Sở Úy bị căng thành một đường mê người, lông ở phần gốc đều dựng hết lên, lỗ chân lông nở rộng, cảnh quang chỗ kín bị thưởng thức không sót gì. Trì Sính nhìn đến mức con ngươi nóng lên, Ngô Sở Úy thì đau đến kêu réo không ngừng.
Một nhóm lửa, một cái quạt, có thể không cháy được sao?
Thế là, Trì Sính cứ thế rong ruổi trên người Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy lại không thể làm ngơ cuộc rong ruổi của Trì Sính. Ban đầu là đau, sau đó là đau ngứa đan xen, đến cuối cùng xương cốt cũng tê.
Trì Sính dùng tư thế dạng chân hung tàn thao một trận, lại dịch giá sắt về, đẩy hai đùi Ngô Sở Úy lại sát nhau. Hai cánh của Ngô Sở Úy vô thức căng chặt, Trì Sính sướng đến mức liên mồm văng tục.
"Mẹ nó thật chặt, gia đã sắp bị cậu kẹp gãy rồi..."
Nói xong lại đỡ eo Ngô Sở Úy hung hăng va đụng, âm vang bôm bốp lâm ly thoải mái.
Ngô Sở Úy bị thao tứ chia dang bừa, mông vặn vẹo, mồ hôi ướt đẫm.
"Sướng quá... ngay chỗ đó... còn muốn... còn muốn..."
Ngay khi Ngô Sở Úy sắp lên đến đỉnh, Trì Sính lại cột chặt phần đầu mệnh căn của y, còn cưỡng ép Ngô Sở Úy uống rất nhiều nước, vừa làm mãnh liệt vừa ấn chặt chỗ bàng quang của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị nghẹn giãy dụa kêu gào, giá sắt ma sát mặt đất phát ra tiếng két két.
"Không được, muốn tiểu, muốn bắn... hu hu..."
Trì Sính không những không cho, còn liều mạng kích thích.
"Ai bảo cậu dám tiểu trước mặt người khác?"
Ngô Sở Úy gấp đổ mồ hôi: "Tôi quay lưng về phía anh ta... không ở trước mặt... không..."
"Cậu còn muốn ở trước mặt?" Trì Sính húc mạnh một cái.
"Không có... không có... hu hu..."
Trì Sính chơi đến mức Ngô Sở Úy kêu gào suýt tắt thở, mới đột ngột kéo dây thừng.
Một dòng nước bắn thẳng ra, mông Ngô Sở Úy run rẩy không thôi, sướng đến mức muốn ngất.
Đợi được giải cứu xuống, người đã muốn rã xương.
Đụng phải một tên thế này, mẹ nó đúng là xui xẻo tám đời!
Trong lòng Ngô Sở Úy vẫn là suy nghĩ đó.
Anh đừng để tôi tóm được!