Nghịch Tập

chương 109: liên tiếp xuất chiêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khương Tiểu Soái không ngờ, một đời anh danh của mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục tính toán đồ đệ.

Ngô Sở Úy gọi điện cho Khương Tiểu Soái không được, cho rằng di động của hắn chưa trả phí, cắn răng nạp cho hắn tệ. Kết quả đến hội trường kinh doanh tra cứu, phát hiện số dư của hắn còn hơn , hối hận đến xanh cả ruột. Không liên hệ được với Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy cũng rất lo lắng, hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, có chút gió thổi cỏ lay cũng phải để tâm nhiều hơn.

Chiều hôm đó, Ngô Sở Úy lái xe hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến phòng khám.

Kết quả, cửa phòng khám khóa chặt, Khương Tiểu Soái không đi làm.

Hôm nay là thứ hai, không có lý do nào lại nghỉ cả!

Ngô Sở Úy lại gọi điện cho Khương Tiểu Soái, vẫn gọi không được, trong lòng thật sự nôn nóng, liền lái xe đến nhà hắn tìm. Thang máy dần lên cao, Ngô Sở Úy đột nhiên ngửi được khí tức nồng đậm của Trì Sính, khí tức này rất đặc biệt. Mùi vị trên thân người vốn không hề mãnh liệt, nhưng hễ là nơi hắn từng đi qua, luôn sẽ giữ lại khí tức thuộc về hắn.

Hơn nữa, chỉ có y có thể cảm giác được.

Đang nghĩ thế, cửa thang máy mở ra.

Cửa nhà Khương Tiểu Soái không khóa, Ngô Sở Úy trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng bốc đầy mùi rượu. Ngô Sở Úy nhớ rõ, Khương Tiểu Soái sống rất điều độ, cho nên rất ít dính vào rượu. Đứng ở cửa gọi một tiếng, không có người đáp, trong lòng nghi hoặc, đi vào mấy phòng cũng không thấy Khương Tiểu Soái, cuối cùng phát hiện hắn ở trên ban công.

"... Tôi nói này, sao anh lại chạy đến đây?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.

Bên cạnh Khương Tiểu Soái là một đống chai rượu, đều là tạm thời lượm về, trên thực tế miệng chỉ từng chạm vào cái chai đang cầm trong tay. Con mắt đỏ ké, ánh nhìn rời rạc, cuối cùng di chuyển lên mặt Ngô Sở Úy. Nhìn chằm chằm y một hồi, giơ bình rượu lên, cười gào to, "Anh em, uống chung này!"

Đã quen nhìn dáng vẻ phong lưu tiêu sái của Khương Tiểu Soái, thấy hắn như thế này thật sự chịu không nổi.

Thế là Ngô Sở Úy đi tới giật lấy bình rượu của Khương Tiểu Soái, cưỡng ép kéo hắn vào nhà, ấn lên giường đắp chăn lại. Kết quả, Ngô Sở Úy vừa ra khỏi phòng, Khương Tiểu Soái lập tức ngồi dậy, bắt đầu ném đồ trên tủ đầu giường, vừa ném vừa đau lòng. Má ơi! Đợi hai người tốt rồi, nhất định phải bồi thường cho gia đây tiền mừng đó!

Ngô Sở Úy nghe động tĩnh, lập tức vòng ngược về.

Khương Tiểu Soái vùi đầu trong chăn, bả vai co giật.

Ngô Sở Úy đau lòng, vỗ lưng Khương Tiểu Soái hỏi: "Tiểu Soái, anh rốt cuộc bị sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với tôi đi, giày vò bản thân như thế làm gì?"

"Nói với cậu cũng vô dụng thôi!" Khương Tiểu Soái nghẹn ngào trong chăn.

Ngô Sở Úy ý thức được thật sự xảy ra chuyện, vội khom xuống kiên nhẫn an ủi.

"Tiểu Soái, anh nghe tôi nói, đồ đệ của anh đã không phải là tên đồ đệ yếu ớt vô năng lúc trước nữa, anh phải tin tưởng tôi có thực lực giúp anh xóa bỏ phiền phức, cho tôi cơ hội báo đáp anh được không?"

Khương Tiểu Soái thầm yếu ớt nghĩ, bà cậu, phiền phức là do cậu chọc đến! Nếu cậu không yếu ớt vô năng, thì thành thật để anh ta làm một lần, tiểu gia tôi đâu phải khổ sở thế này chứ?

"Có phải Trì Sính không?" Ngô Sở Úy đứng lên, "Tôi đi tìm anh ta."

"Đừng a!"

Khương Tiểu Soái túm tay Ngô Sở Úy lại, giọng nói khàn khàn chán nản: "Nhất thiết đừng vì chuyện này mà tranh chấp với anh ta, lúc trước tôi đã nói rồi, loại người này chúng ta chọc không nổi, nếu có thể sớm thu tay một chút thì tốt rồi. Nếu có thể sớm thu tay, cần gì có những chuyện như bây giờ chứ? Má nó ngay cả ý định tìm chết tôi cũng có luôn rồi..." Nói xong lại bắt đầu nện ra giường.

Ngô Sở Úy thấy Khương Tiểu Soái như thế, trong lòng đặc biệt khó chịu.

"Chính là Trì Sính đúng không?" Trong ngữ khí lộ ra sự hung ác.

Khương Tiểu Soái thấy Ngô Sở Úy lại muốn đứng lên đi, vội kéo y lại, tì hết trọng lượng cơ thể lên người y.

"Đại Úy, coi như tôi cầu xin cậu, cậu đừng đi được không?"

Ngô Sở Úy giãy dụa một hồi, Khương Tiểu Soái sống chết không buông tay, cuối cùng không biết làm sao, chỉ đành đè lửa giận xuống trước, bình tĩnh hỏi Khương Tiểu Soái: "Anh cho tôi biết trước đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Khương Tiểu Soái hít sâu một cái, đôi mắt đỏ ké nhìn vào ra giường, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Hôm qua Trì Sính đến tìm tôi, nói đã sắp mất lòng nhẫn nại dành cho cậu rồi, nếu cậu còn không đồng ý với anh ta, anh ta sẽ để tôi gánh lấy!"

Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, lập tức nổi giận lên tiếng: "Dựa vào cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến anh?"

"Vốn dĩ không liên quan, nhưng cậu quên rồi sao? Quách tử có ý đồ với tôi, Trì Sính vẫn luôn giằng co với anh ta. Trước kia là vì có cậu, Trì Sính mới bỏ qua cho tôi, hiện tại cậu chậm chạp không đồng ý, tôi lại chọc đến anh ta, anh ta chắc chắn sẽ chỉa mũi giáo lên người tôi!"

Nói xong, tan vỡ dùng nắm đấm nện đầu.

"Cậu đừng lo cho tôi nữa, dù sao tôi cũng từng bị người ta thượng rồi, trinh tiết của tôi không đáng giá gì, cùng lắm lại bị người ta chơi một lần thôi!"

Sắc mặt Ngô Sở Úy cứng đờ, chậm chạp không lên tiếng.

Tửu lượng của Khương Tiểu Soái quá kém, chỉ mới uống vài hớp đã bắt đầu say, lại thêm vừa khóc vừa nháo tiêu hao thể lực, không bao lâu đã ngủ mất. Khi tỉnh lại Ngô Sở Úy đã không còn ở đó, Khương Tiểu Soái ngồi trên giường, nhớ lại trước khi mình ngủ, mơ hồ có nghe thấy Ngô Sở Úy nói một câu "sư phụ, vì anh cái gì tôi cũng nguyện ý làm", trong lòng mắc nghẹn, khó chịu không tả nổi.

Ngô Sở Úy vì hắn, không tiếc cưỡng ép mình tiếp nhận thứ không thể tiếp nhận, mà hắn lại vì bảo toàn bản thân, âm mưu tính kế đồ đệ, bức ép đồ đệ làm chuyện mà y không tình nguyện làm nhất.

Có một thứ khắc cốt ghi tâm, gọi là sư đồ tình thâm.

Đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, Khương Tiểu Soái không khỏi nghĩ, hiện tại Ngô Sở Úy có phải đã lên giường của Trì Sính rồi không? Nghĩ rồi nghĩ, khóe mắt có chút ẩm ướt, vừa muốn lau, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.

"Tiểu Soái, đừng buồn, tôi đã xử lý rồi."

Khương Tiểu Soái giật mình, không dám tin quay người lại, Ngô Sở Úy hoàn hảo không thương tổn đứng trước mặt hắn.

"Cậu... cậu về nhanh như vậy sao? Anh ta không giữ cậu lại?"

"Hiện tại vẫn chưa đến lúc giữ tôi lại." Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái nghĩ đến thời hạn năm ngày mà Trì Sính cho mình, trong lòng tựa hồ đã hiểu được thâm ý của câu nói này.

Ngô Sở Úy lại nói, "Tiểu Soái, anh không muốn biết tôi xử lý như thế nào sao?" Trong ngữ khí lộ ra đại khí lẫm liệt hy sinh bản thân.

Khương Tiểu Soái đau lòng, khóe mắt đỏ lên, "Cậu đừng nói, tôi không muốn nghe."

Không ngờ, Ngô Sở Úy lại cười, ánh mắt lấp lóe.

"Cách của tôi, một mũi tên trúng hai cho chim, vừa cởi bỏ tâm kết của anh, lại xóa bỏ tâm bệnh của tôi, không nghe sẽ hối hận!"

Khương Tiểu Soái ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Ngô Sở Úy mang theo mấy phần khoe khoang nói, "Hôm nay tôi đi tìm Quách tử rồi, Quách tử đã đồng ý với tôi, một khi Trì Sính đánh mất nhẫn nại với tôi, anh ta nguyện ý quen tôi để bảo toàn anh."

Khương Tiểu Soái: "..."

"Như vậy, cho dù Trì Sính muốn báo thù Quách tử, cũng sẽ không chỉa mũi giáo vào anh, mà chỉa vào tôi."

Khương Tiểu Soái từng xem một tin tức thế này, có người thần kinh bị lệch vị trí, đánh răng cũng có thể đạt cao trào, Khương Tiểu Soái cảm thấy Ngô Sở Úy cách cảnh giới này không còn xa nữa. Lúc này, không có lý do nào không khiến hắn gào thét.

"Mẹ nó cậu trực tiếp đồng ý với Trì Sính không phải xong rồi sao? Làm gì phải trải qua cửa này nữa hả?"

Ánh mắt Ngô Sở Úy lộ tia sáng: "Anh sai rồi, Trì Sính làm người rất ranh ma, không thể không phòng. Nếu lời của anh ta có thành phần đe dọa bên trong, nếu tôi trực tiếp đồng ý như thế, thì đồng nghĩa với việc mắc lừa anh ta. Không bằng giữ đường lui, xem thử anh ta có thật sự mất lòng kiên nhẫn với tôi không, đến lúc đó lại thuận biến theo cũng không muộn."

Cậu không muộn, nhưng mẹ nó tôi sẽ muộn!

Khương Tiểu Soái thầm gào thét, tôi thấy không phải là Trì Sính ranh, mà là cậu ranh! Phiền phức do cậu tạo ra, tôi giúp cậu thu dọn đống bừa bộn, sau đó cậu còn cố làm ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt tự mình đứng ra, nhận hết đống bừa bộn về, cuối cùng công lao sẽ thuộc về cậu?! Chưa thấy ai ranh như cậu!!

Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ rồi, ngày hôm nay lãng phí trắng rồi.

Ngày hôm sau, sóng yên gió lặng, cả ngày Trì Sính không lộ mặt, Ngô Sở Úy hưởng thụ cuộc sống hiếm khi không có ai "đòi nợ". Buổi tối tắm xong, thoải mái nằm trong ổ chăn, ngủ một giấc mỹ mãn.

Sáng ngày thứ ba, Ngô Sở Úy ngồi trước máy tính xác minh đơn đặt hàng, Khương Tiểu Soái gọi điện đến.

"Tôi nói này, Đại Úy, cho cậu biết một tin vui, bảo đảm vui chết cậu."

Ngô Sở Úy rất hứng thú: "Chuyện vui gì?"

"Quách tử nói với tôi, chàng rắn đó của Trì Sính còn ba ngày nữa sẽ về nước."

"Chàng rắn nào?" Trong giọng điệu làm như vô tâm của Ngô Sở Úy có xen tạp vài phần căng thẳng.

Khương Tiểu Soái hưng phấn nói: "Cậu nói xem là chàng rắn nào? Nguyên phối của Trì Sính đó! Chính là anh đẹp trai họ Uông đã khiến Trì Sính mong nhớ sáu năm, vì anh ta mà không tiếc trở mặt với anh em của mình! Hôm qua tôi thấy ảnh chụp chung thời còn đi học của ba người họ tại chỗ Quách tử, cái tên Uông Thạc đó có tướng mạo, chậc chậc... không thể nào hình dung, đẹp cực kỳ!"

Sắc mặt Ngô Sở Úy tối tăm, "Anh ta trở về thì thế nào?"

"Cậu nói đi? Nguyên phối của người ta đã trở về rồi, còn có công sức để ý đến chúng ta sao? Như vậy, Trì Sính mất hứng thú với cậu, cũng sẽ không tìm tôi gây phiền toái. Hơn nữa Quách tử cũng có một chân, nói không chừng cũng lôi được anh ta đi, vậy tôi sẽ được giải phóng triệt để, cậu nghĩ xem, đây là một mũi tên bắn ba con chim đó! Đi đâu tìm chuyện tốt như vậy nữa chứ?"

Ngô Sở Úy cố gắng nhếch môi lên, cười hết sức giả tạo.

"Vậy thì tốt rồi."

"Đại Úy, cậu nói xem hai chúng ta có phải rất may mắn không?"

Ngô Sở Úy máy móc đáp: "Phải."

Bên kia vui sướng ngâm nga, Ngô Sở Úy dường như không nghe thấy, y vẫn để di động ở bên tai, đợi khi hoàn hồn lại thì bên kia đã không còn tiếng động.

Truyện Chữ Hay