Nghịch Lý Tốc Độ

chương 57: anh ấy yêu tất cả của em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Trần Mặc Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Khê đang ngồi ở phía trên, ánh mắt anh đầy thành kính, như thể Thẩm Khê chính là đám mây hư ảo trên trời cao.

“Chúng ta cùng một loại người, anh và em đều cố chấp và nghiêm túc theo đuổi những kết quả thuần túy nhất. Nếu yêu một người, chúng ta đều sẽ hy vọng người ấy cũng sẽ thích chúng ta một cách trọn vẹn. Anh muốn em hiểu một Trần Mặc Bạch chân thật, muốn em tin tưởng Trần Mặc Bạch và cũng muốn em yêu một Trần Mặc Bạch như thế. Bất kể em có phát hiện anh không hoàn mỹ đến đâu thì em sẽ vẫn luôn kiên định mà ở bên anh. Như thế… anh mới dám quang minh chính đại mà yêu em.”

Đôi mắt anh ngập tràn sức lực, đó không phải cảm giác ác bách mà nó là một nguồn sức mạnh muốn đẩy Thẩm Khê lên cao hơn, xa hơn nữa.

“Quang minh chính đại yêu em ư? Vậy nên… trước kia anh đều yêu thầm em sao?”

“Đúng vậy, anh thầm thương em.” Trần Mặc Bạch thẳng thắn thừa nhận.

Thẩm Khê dừng lại, cô vẫn nghĩ chỉ có mình thầm mến Trần Mặc Bạch. Cảm giác này giống như cô nghĩ mình chỉ có một giọt nước nhưng thực ra đã sớm chiếm được cả một đại dương mênh mông.

“Dù Skyfall là một phần của anh thì đó cũng là mảnh ghép hoàn mỹ nhất trong những điều không hoàn mỹ của anh.” Thẩm Khê cười đắc ý với sự hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Lần đầu tiên Trần Mặc Bạch phát hiện ra trước mặt Thẩm Khê anh sẽ mãi mãi chỉ là kẻ ngốc có vẻ thông minh mà thôi. Anh nghiêng mặt, nâng cằm rồi hôn lên đôi môi cô.

Dùng sức để chiếm lấy, càn rỡ mà chứng minh, anh muốn Thẩm Khê hiểu rằng trong máu của anh có vô số hạt giống đã phải chờ đợi quá lâu, đột nhiên điên cuồng nảy mầm, ngập tràn cả thế giới của anh.

Các sinh viên trẻ đi ngang qua thấy cảnh này chỉ nở nụ cười đầy thấu hiểu.

Sau mấy ngày khổ sở, cuối cùng tối hôm ấy Thẩm Khê cũng được an tĩnh cuộn mình trên giường của khách sạn nhỏ gần trường học, cô như thể sắp biến mất dưới lớp chăn bông. Thẩm Khê nhắm mắt lại phát ra tiếng thở khiến Trần Mặc Bạch thấy yên tâm.

Trần Mặc Bạch điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, kéo chăn bông lên vai cô rồi ra khỏi phòng. Anh đang định gọi điện cho Hách Dương thì lại nhận được thông báo có email mới. Vừa mở ra, Trần Mặc Bạch liền phát hiện đó là email của Thẩm Khê, thời gian gửi đi là ngày MNK công bố bản thiết kế đó.

Email của Thẩm Khê không có đề hàm số nào, chỉ có một câu: Mình thích một người sẽ không bao giờ thích mình, mình nên làm gì bây giờ?

Trần Mặc Bạch nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, anh biết trong lúc ấy Thẩm Khê có bao nhiêu tự trách. Rõ ràng cô đã đồng ý sẽ thiết kế chiếc xe đó cho anh nhưng giờ nó lại thành chiến lợi phẩm của kẻ khác, nhất định Thẩm Khê đã nghĩ anh sẽ rất tức giận.

“Đúng là một đứa ngốc.” Trần Mặc Bạch bất đắc dĩ nhẹ giọng nói.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khê ngủ cho đến khi đói meo, bụng cô bắt đầu kêu gào. Mi mắt cô run lên nhưng vẫn không chịu mở ra, cảm nhận có thứ gì đó ôm lấy mình và độ ấm phía sau khiến cô không muốn thức dậy.

Mãi cho đến khi Thẩm Khê cảm giác người phía sau dùng cằm cọ cọ cái gáy của cô: “Bụng của em kêu đến thế rồi mà em vẫn muốn nằm trên giường à?”

Thẩm Khê choàng mở mắt rồi lật người, may mà Trần Mặc Bạch trốn nhanh nếu không anh đã bị đầu cô đập vào mũi.

“Trần… Trần Mặc Bạch!” Thẩm Khê dùng sức trừng mắt với anh.

Anh nâng tay, vuốt sợi tóc trên trán ra sau, để lộ ra vầng trán, cả người trông vừa lười biếng lại vừa gợi cảm khiến Thẩm Khê nhớ đến đoạn quảng cáo nước hoa ở trung tâm thương mại làm người ta ngại ngùng không dám xem.

“Anh là Trần Mặc Bạch đây, em không thấy anh sao?” Trần Mặc Bạch đứng dậy, anh đặt một tay bên chân Thẩm Khê rồi dựa sát vào cô.

Bỗng nhiên Thẩm Khê dùng sức véo mặt anh một cái.

“Au…” Lần này đến lượt Trần Mặc Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh mở to mắt nhìn Thẩm Khê.

Cô cực kỳ vui vẻ ôm lấy cổ anh: “Đúng là anh rồi! Không phải em đang mơ! Vậy nên hôm qua anh nói thích em cũng là thật!”

Trần Mặc Bạch ôm lấy Thẩm Khê, vỗ vỗ lưng cô: “Em nên tự véo mình để kiểm tra xem đây là thực hay là mơ chứ.”

Thẩm Khê vui vẻ nhảy xuống giường: “Tốt quá, em đi đánh răng rửa mặt đây, em muốn ăn ngon!”

Trần Mặc Bạch ngẩn người, anh bước vào nhà vệ sinh nhìn bóng dáng của Thẩm Khê: “Em không thấy mình sống lại quá nhanh sao?”

“Không thì anh muốn thế nào?” Thẩm Khê quay đầu lại, miệng cô đầy bọt kem đánh răng, nói không rõ lời.

“Hôm qua em còn vì thiết kế bị đánh cắp mà buồn rầu một hồi cơ mà.” Trần Mặc Bạch vốn nghĩ mình có thể an ủi Thẩm Khê thêm hai ngày nữa nhưng giờ cô chẳng khác nào con thỏ full cột máu.

“Anh nói mình vẫn còn trẻ, em cũng không bị mắc bệnh Alzheimer, điều tuyệt nhất vẫn chưa đến. Phải đến năm MNK mới có thể hoàn thành chiếc xe kia nhưng em có thể làm nên một chiếc xe tốt hơn nữa vào năm !”

Vì thế sáng hôm ấy, một mình Thẩm Khê đã ăn hết hai cây nấm Tùng Nhung, ba cái bánh trứng thịt xông khói và một chiếc bánh mì kẹp thịt bò.

(Nấm Matsutake hay nấm Tùng Nhung là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phổ biến trong những cánh rừng thông quanh năm có độ ẩm cao do mây mù, hay mưa, tuyết. Địa thế thường là trên núi cao mét trở lên. Nấm này mọc tự nhiên ở Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc, Nga, Việt Nam. Nguồn: wiki)

Trần Mặc Bạch thong dong uống cà phê và đọc hết một tờ báo tài chính. Trong những năm qua, đây chính là buổi sáng mà anh thấy nhàn nhã và mãn nguyện nhất. Nhưng sự thảnh thơi ấy không kéo dài được bao lâu thì điện thoại anh đã bị Marcus điên cuồng oanh tạc.

“Elvin, làm sao bây giờ! Tìm khắp nơi cũng không thấy tiến sĩ Thẩm, anh nghĩ cô ấy có nghĩ quẩn không?”

Đầu của Trần Mặc Bạch có chút đau.

“Ngài Marcus, tôi đang ở cùng với Thẩm Khê, tôi tìm được cô ấy rồi.”

“Hở? Anh tìm được cô ấy rồi hả? Thế thì tốt quá rồi! Cô ấy không sao chứ? Anh mau nói cho cô ấy biết chỉ là một bản thiết kế thôi, chẳng là gì so với cả cuộc sống về sau cả. Sau này dù thiết kế của cô ấy có kỳ lạ đến thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng sẽ tin tưởng cô ấy, cùng hoàn thiện nó với cô ấy…”

“Tôi biết, cô ấy cũng biết rồi. Thế nên ông cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng quay về.”

Khi Marcus đã nói thì sẽ không ngừng được, Trần Mặc Bạch chỉ có thể cúp máy trước.

Sau khi uống hết một cốc sữa lắc, Thẩm Khê nhìn về phía Trần Mặc Bạch.

Trần Mặc Bạch thở dài: “Em nhìn đi Tiểu Khê, em đã khiến ngài Marcus, Amanda, ngài Hall và cả đội kỹ sư sợ hãi, họ đều rất lo lắng cho em. Sau này dù chuyện gì có xảy ra thì em cũng đừng chỉ nhắn một cái tin rồi biến mất như thế này nữa.”

“Em không cố ý…” Thẩm Khê cúi đầu “Em vừa đến đây thì điện thoại hết pin.”

Trần Mặc Bạch nghiêng mặt buồn cười nhìn Thẩm Khê, ngón tay anh vuốt ve má cô.

“Về sau em phải nhớ rằng em không đơn độc. Phía sau em là anh, là bạn bè và đồng nghiệp của em. Bọn anh sẽ chiến đấu đến cùng với em. Tất cả những áp lực và đau khổ của em cũng là của chúng ta, mà thành công và mục tiêu của em cũng là của chúng ta.”

“Em hiểu.” Thẩm Khê dùng sức gật đầu.

Vì để đội đua yên tâm, Trần Mặc Bạch đã đưa Thẩm Khê ra sân bay và đặt chuyến bay sớm nhất.

Lúc ngồi ở sảnh chờ, Thẩm Khê mới sạc điện thoại bằng cục sạc mới mua. Vừa bật điện thoại, cô đã nhận được rất nhiều tin nhắn khiến cô vừa thấy áy náy lại vừa ấm áp.

Ngoài ra còn có thông báo email mới đến từ Skyfall. Thẩm Khê có chút ngạc nhiên, cô nghiêng mặt nhìn Trần Mặc Bạch đang đứng bên cạnh. Anh đang cực kỳ nghiêm túc nói chuyện qua điện thoại với Hách Dương.

Thẩm Khê cúi đầu, hồi hộp nhấn mở email. Skyfall… không đúng, Trần Mặc Bạch sẽ trả lời mình thế nào đây?

Nhớ lại lời thổ lộ trong email, Thẩm Khê chỉ muốn lấy điện thoại đập chết chính mình. Lúc ấy cô thấy xung quanh mình chẳng có ai, có lẽ chỉ Skyfall mới hiểu cô nên mới gửi như vậy. Cô mong chờ câu động viên từ Skyfall, cô muốn được anh tiếp thêm sức mạnh để có thể dũng cảm đứng dậy đối mặt với hết thảy.

Bức email này không có đề hàm số và cũng không là những cuộc đấu trí nữa, nó chỉ là một câu trả lời đầy ngắn gọn.

HE LOVES YOU ALL.

Đôi mắt của Thẩm Khê lại nhòe đi.

Anh ấy yêu tất cả của em.

Thẩm Khê chậm rãi nghiêng đầu dựa vào vai của Trần Mặc Bạch. Anh nâng tay, có chút lo lắng mà xoa đầu cô: “Sao thế em? Tự dưng lại thấy buồn à?”

“Không phải, em có thể nhờ anh việc này không Trần Mặc Bạch?”

“Nhờ gì thế?”

“Đừng làm Skyfall biến mất.” Thẩm Khê nói.

Trần Mặc Bạch ngần người, khóe môi anh vẽ lên nụ cười thấu hiểu.

“Chỉ cần Thẩm Khê không biến mất thì Skyfall và anh sẽ luôn ở bên em.”

Họ cùng trở về đội đua, Thẩm Khê như được hưởng đãi ngộ của khách VIP.

“Ơ, hộp socola này là ai tặng thế?”

“Đương nhiên là tôi tặng rồi! Cacao sẽ khiến cô thấy hạnh phúc và trẻ ra!” Amanda nói.

“Ai tặng hoa hướng dương vậy?”

“Ngài Marcus tặng đó! Là một quỷ hút máu keo kiệt thế mà ông ấy lại tặng hoa cho cô, cằm của chúng tôi sắp rớt hết ra đất luôn rồi! Ông ấy nói không thể tặng hoa hồng cho cô nên mới tặng hướng dương đó!”

“Oa… ngài Marcus tốt quá! Thế… cái… cái búa này thì sao?”

“Cái đó hả… là Caspian tặng cho cô đó… Hoàng tử bé nói cô có thể đặt ảnh của Lâm Thiếu Khiêm xuống đất rồi lấy búa đập nó… cho đến khi gạch nát, nền vỡ. Miếng gạch lát sàn kia cũng là hoàng tử bé tặng cho cô đó ha ha…”

Thẩm Khê cầm búa, lần đầu tiên hiểu được những dấu hỏi chấm quanh đầu Hách Dương khi nói chuyện với mình.

Marcus cảm động đến rơi nước mắt với Trần Mặc Bạch.

“Nếu không có anh ở đây tôi thực sự không biết phải làm gì mới được. Amanda nói trước khi rời đi trông Thẩm Khê chẳng khác nào thây ma trong bộ phim “The Walking Dead”… Tôi thật sự rất tò mò anh đã làm thế nào để cô ấy có thể trở lại như bình thường.”

Trần Mặc Bạch cười nhạt.

“Thực tế nếu con người mất đi thứ quan trọng thì phải dùng một thứ gì đó quan trọng hơn để bù lại cho người đó.”

“Nhưng mà… chúng ta không có bằng chứng chứng minh MNK đã ăn cắp ý tưởng của tiến sĩ Thẩm, giờ muốn kiện cũng không thể thắng được. Hiện tại đội R&D đều đã biết chuyện này, nó ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của họ.”

“Nếu tôi đoán không sai, từ đầu tới cuối MNK không có ý định hợp tác với đội của chúng ta, mục đích thực sự của họ là Thẩm Khê.”

Ý không nằm trong lời, tìm người tài cũng chẳng sai, dù sao Duệ Phong cũng từng có ý định như thế nhưng MNK làm vậy thật khiến người ta khó chịu.

“Nên họ mới phái Lâm Thiếu Khiêm tới. Cái gì mà bạn học cũ gặp lại cơ, đều là giả hết. Tên tiến sĩ Lâm kia chỉ muốn dùng tình bạn lúc trước để tiếp cận tiến sĩ Thẩm. Nếu không thể thuyết phục cô ấy gia nhập MNK thì sẽ khiến mọi nỗ lực của cô ấy trở thành vô ích.” Marcus đấm ngực mình: “Là do tôi không cẩn thận, bị mê hoặc bởi điều kiện của MNK.”

Trần Mặc Bạch không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê.

“Thực ra cũng không có gì lạ khi Lâm Thiếu Khiêm có được ý tưởng thiết kế của Thẩm Khê, bởi lúc Thẩm Khê thiết kế ra nó thì đó cũng không phải là phương hướng phát triển chính của đội đua, hơn nữa đội cũng chưa ký hợp đồng nghiên cứu và phát triển thiết kế này của cô ấy, nên Thẩm Khê cũng không để ý nhiều đến việc bảo mật nó. Có rất nhiều kỹ sư thiết kế không hiểu CAD, Thẩm Khê cũng vậy nên cô ấy không hoàn thành bản thiết kế trên máy tính mà làm nó ở nhà. Thẩm Khê từng mời Lâm Thiếu Khiêm về nhà làm khách, trong lúc cô ấy thiết đãi, anh ta hoàn toàn có thể chụp bản vẽ lại.”

“Khi các quản lý cấp cao của MNK thấy được bản thiết kế này thì họ hoàn toàn có khả năng đầu tư nghiên cứu nó bằng nguồn vốn của mình, vì thế nên họ cần rất nhiều số liệu.” Marcus nheo mắt “Tiến sĩ Thẩm sẽ không mang số liệu về nhà, nó sẽ được lưu trong máy tính của bộ phận R&D… Nhưng trong bộ phận R&D, ngoài các máy tính sử dụng mạng extranet thì máy tính của tất cả các kỹ sư đều được kết nối với mạng nội bộ, nằm trong một môi trường khép kín. Chẳng lẽ tên tiến sĩ Lâm kia đã trực tiếp sao chép nó từ máy tính làm việc của Thẩm Khê? Nhưng dù có làm vậy thì máy tính của Thẩm Khê cũng cài mật khẩu, không chỉ vậy nó còn yêu cầu mật khẩu nếu muốn sao chép bất cứ dữ liệu nào. Không có mật khẩu của Thẩm Khê thì tiến sĩ Lâm làm thế nào để copy chỗ dữ liệu kia được? Hơn nữa nếu phát hiện ổ cứng không được chứng nhận kết nối với máy tính thì sẽ có báo động… nhưng tại sao lại không có bất cứ tiếng động nào vậy?”

(Extranet là một mạng máy tính cho phép kiểm soát truy cập từ bên ngoài, nó cung cấp quyền truy cập vào các kênh dịch vụ cần thiết cho các đối tác của một doanh nghiệp mà không cấp quyền truy cập vào toàn bộ mạng của doanh nghiệp. Nguồn: wiki)

“Ừm… hệ thống bảo vệ trước đó tôi đề nghị ông sử dụng vẫn đang chạy đúng không?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy hãy giao chuyện này cho chuyên gia giải quyết đi.” Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên “Dù Thẩm Khê cho rằng chuyện này không quan trọng thì cũng không có nghĩa là chúng ta đồng ý bỏ qua.”

Vài ngày sau, Lâm Thiếu Khiêm đang làm việc trên laptop trong một quán cà phê thì có người kéo chiếc ghế ở đối diện anh ta ra rồi ngồi xuống. Lâm Thiếu Khiêm nhăn mày, vừa ngước mắt lên anh ta liền thấy người đàn ông ngồi ở phía đối diện đang tựa lưng vào ghế, nhìn mình đầy nhàn nhã.

“Là anh.” Lâm Thiếu Khiêm nhíu mày.

“Đúng vậy, là tôi.” Trần Mặc Bạch cười cười.

Lâm Thiếu Khiêm gập laptop lại, lạnh lùng nhìn đối phương: “Đây là trùng hợp ư?”

“Trùng hợp hả? Có phải anh đang nói đến chuyện hai bạn học cũ đã nhiều năm không liên lạc lại tình cờ gặp nhau là trùng hợp không? Hay là chuyện anh tình cờ trở thành thành viên của nhóm đánh giá đội đua của bạn học cũ?”

Những ngón tay của Lâm Thiếu Khiêm vô thức khép lại, anh ta có thể nhận thấy được sự lạnh lẽo ẩn dưới vẻ thờ ơ của người đàn ông này.

“Trần Mặc Bạch, nếu anh muốn gì thì nói luôn đi. Nói xong chúng ta đường ai người ấy đi, đừng quấy rầy nhau nữa.”

Trần Mặc Bạch cười cười, lấy điện thoại của mình ra, quay màn hình về phía Lâm Thiếu Khiêm.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thiếu Khiêm ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi. Đó là một đoạn video tái hiện khung cảnh anh ta cắm USB vào máy tính của Thẩm Khê, thậm chí bản ghi dữ liệu được sao chép trên máy tính cũng được sửa lại.

“Đây… đây là giả…” Lâm Thiếu Khiêm hoảng loạn đẩy điện thoại của Trần Mặc Bạch ra.

“Rốt cuộc đây có phải là giả hay không thì chúng ta cứ giao nó cho nhóm thông tin của Cục điều tra tội phạm thương mại phân tích là được, cơ quan công tố và tòa án sẽ đưa ra câu trả lời cho anh. À tôi quên mất chưa nói cho anh biết, hacker được MNK thuê để giúp mấy người bẻ khóa máy tính của Thẩm Khê từ xa đã bị bắt giữ.” Trần Mặc Bạch cười nói.

Trong khoảnh khắc đó, sự lo sợ của Lâm Thiếu Khiêm càng được lộ rõ.

“Anh nhất định rất muốn biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra đúng không? Máy tính của Thẩm Khê, à bất kể là máy tính ở nhà hay máy tính trong văn phòng của cô ấy đều được cài một chương trình, một khi có ổ cứng bên ngoài tiếp xúc với máy tính thì chương trình này sẽ tự động bật camera rồi chụp lại hình ảnh người đang kết nối với máy tính. Đó là lý do vì sao khuôn mặt của anh xuất hiện trong đoạn video vừa nãy.”

Lâm Thiếu Khiêm giả vờ bình tĩnh, lời của anh ta như rít ra khỏi kẽ răng: “Dù thế thì tôi cũng chỉ cắm USB vào mà thôi. Chỉ dựa vào đoạn video này mà anh muốn kiện tôi ăn cắp dữ liệu của Thẩm Khê thì nghe cũng hợp lý đấy nhưng vẫn rất gượng ép.”

Trần Mặc Bạch nâng tay ra hiệu với phục vụ, gọi một cốc nước rồi không nhanh không chậm nói: “Anh cần mật khẩu để có thể sao chép dữ liệu từ máy tính của Thẩm Khê. Tường lửa của bộ phận R&D của đội Marcus vẫn rất hữu ích, các chương trình hack bình thường sẽ không thể bẻ khóa được nên các hacker cần phải thao tác trực tiếp với máy tính từ xa để bẻ khóa nó. Chiếc USB mà anh cắm vào máy tính của Thẩm Khê cũng có khả năng nối mạng không dây, nó khiến máy tính của Thẩm Khê vốn đang trong môi trường khép kín liền bị lộ ra trước máy tính của hacker. Hacker này rất giỏi, hắn đã đánh lừa được tường lửa của bộ phận R&D, nhưng lại không thể đánh lửa được chương trình báo động trong máy tính của cô ấy. Báo động sẽ không được chuyển đến tường lửa của đội Marcus mà sẽ khởi động một chương trình theo dõi ngược khác, nó không chỉ theo dõi IP của hacker mà còn bật camera laptop của hacker và chụp được ảnh khuôn mặt hắn. Hiện tại cảnh sát đã bắt được hắn ta và so sánh dữ liệu mới nhất mà hắn ăn cắp được với mẫu xe mới nhất của MNK. Hiện tại MNK ốc còn không lo nổi mình ốc, hẳn sẽ thí tốt giữ xe đúng không? Vì hacker cần phải hành động trong phạm vi mạng không dây của USB nên tôi đoán anh đã liên lạc từ trước với hắn ta. Tôi mong rằng hắn chưa từng thấy mặt của anh.”

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, Lâm Thiếu Khiêm vừa định đứng dậy đã bị cảnh sát chạy tới ấn bả vai.

Trần Mặc Bạch đứng dậy, lấy đô la Mỹ trong ví tiền ra đặt ở dưới cốc: “Lần này tôi mời anh.”

“Anh nghĩ tôi là tên khốn khi đã lợi dụng Thẩm Khê ư? Đừng quên tôi đã cho cô ấy cơ hội! Tôi đã đề nghị cô ấy chọn MNK, tôi hoàn toàn có thể giành được nguồn vốn đầu tư khổng lồ cho cô ấy! Nhưng cô ấy lại nhất quyết muốn ở lại đội Marcus nên tôi không còn lựa chọn nào khác!”

Lúc Lâm Thiếu Khiêm bị đưa lên xe cảnh sát, Trần Mặc Bạch lạnh nhạt nói: “Sao cô ấy lại không cho anh cơ hội chứ? Cô ấy cũng đã hứa hẹn với anh một tương lai đầy giản đơn nhưng anh lại coi thường nó.”

Trần Mặc Bạch ném một chiếc hộp trúng ngực của Lâm Thiếu Khiêm, đó là đóa vĩnh sinh hoa mà anh ta đã tặng cho Thẩm Khê.

“Thứ gọi là mãi mãi vốn chỉ là lừa đảo mà thôi.”

Trần Mặc Bạch xoay người sang chỗ khác, đút tay vào túi quần, đi bộ trên đường phố New York. Chiếc xe cảnh sát phía sau đi ngược hướng với anh rồi biến mất nơi cuối con đường. Trần Mặc Bạch lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, Hách Dương hả? Cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí! Cậu nói cảm ơn với tôi… tôi có chút không quen…” Hách Dương ở đầu bên kia điện thoại sờ sờ gáy “Hôm đó khi nhận được cảnh báo từ máy tính của Thẩm Khê, tôi liền ngã từ trên giường xuống đất, sợ rằng sẽ không đuổi kịp hacker kia!”

Trần Mặc Bạch vuốt cằm, cười: “Đương nhiên rồi, bạn của thiên tài đều là thiên tài.”

“Cậu đang khen tôi là thiên tài hả?”

“Đúng vậy.” Trần Mặc Bạch gật đầu.

Hách Dương ngây ngốc nở nụ cười: “Tôi hạnh phúc quá! Có cảm giác làm bạn với cậu hai mươi mấy năm chỉ vì khoảnh khắc này!”

“Cậu và Triệu Dĩnh Nịnh phải tốt đấy nhé.”

“Cái gì… đang yên đang lành tự dưng cậu nhắc tới nữ ma đầu kia làm gì, tổn thọ quá!”

Vài ngày sau, trên tivi thông báo tin tức MNK bị tình nghi đánh cắp thiết kế và dữ liệu ý tưởng mẫu xe mới của đội Marus, các quản lý cấp cao của công ty đều phải đối mặt với việc bị kiện.

Marcus nhận được điện thoại từ đoàn luật sư của MNK để bàn về số tiền bồi thường, mọi người đều vểnh tai nghe.

Marcus hừ lạnh: “Có gì cần phải bàn chứ? Mấy người có luật sư, chúng tôi cũng có. Gặp lại ở tòa án nhé.”

Khi ông cúp máy, mọi người đều vỗ tay.

“Tôi muốn ra tòa đấy, muốn cả giới truyền thông đều chú ý tới, muốn ai cũng biết rằng thiết kế đó được kỹ sư của chúng tôi nghĩ ra! Chỉ đội của tôi mới có thể hoàn thành được nó!”

Thẩm Khê chỉ đứng trước tivi nhìn đoạn tin kia được công bố.

“Trông em có chút phiền muộn. Nếu ban đầu em có ý định tặng thiết kế đó cho Lâm Thiếu Khiêm luôn thì em nên nói trước với anh một tiếng.” Trần Mặc Bạch đi đến bên cạnh cô, cười nói.

“Xe và nhà đều là thứ em có thể cho đi, nhưng những khái niệm và ý tưởng của em không phải cứ cho đi là có thể trở thành đồ của người khác.” Thẩm Khê thở dài.

“Vậy em đang bùi ngùi cái gì thế?”

“Em đang nghĩ về lá thư mà Lâm Thiếu Khiêm đã gửi cho em. Em biết lúc tốt nghiệp cấp ba… chắc hẳn cậu ấy đã mua tờ giấy viết thư giống y hệt với tờ giấy của em, muốn viết một bức thư cho em, nhưng những lời mà cậu ấy muốn nói chắc chắn không phải là lời thổ lộ.” Thẩm Khê nói.

“Em không phải Lâm Thiếu Khiêm nên đương nhiên sẽ không thể biết được ý định của anh ta.”

“Nếu là trước đây, em sẽ không thể biết được cậu ấy đang nghĩ gì nhưng sau khi trải qua nhiều việc như thế, đứng dưới góc độ của Lâm Thiếu Khiêm, bỗng nhiên em có thể hiểu được lúc đó cậu ấy muốn nói gì với em.”

“Ồ? Đó là gì thế?” Trần Mặc Bạch đi đến bên cạnh Thẩm Khê, đứng sóng vai với cô.

“Cậu ấy muốn xin lỗi em.”

“Không phải em đã từng nói hồi cấp anh ta đã giúp đỡ em rất nhiều ư, tại sao lại muốn xin lỗi em chứ?” Trần Mặc Bạch nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra Trần Mặc Bạch đã sớm phát hiện ra Tiểu Lâm có gì đó không ổn nên đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi. Tôi vẫn muốn tiếp tục rải cơm chó cho đến khi Trần Mặc Bạch lên đến đỉnh cao, mọi người vẫn sẽ tiếp tục đồng hành với tôi chứ?

Truyện Chữ Hay