Thẩm Khê đeo balo, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep đỗ ở đó. Còi xe vang lên, cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói lành lạnh cất lên:
“Lên đi, anh đưa em ra sân bay.”
Trong mắt người ngoài, người này lúc nào cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng, nhưng đối với Thẩm Khê, nó lại cực kỳ ấm áp.
“Winston? Anh không tập luyện ở đội đua sao?”
Năm ngoái, Winston- tay đua của đội Ferrari đã dành được điểm, xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng. Anh ta là bạn tốt của Thẩm Xuyên khi còn sống, cũng là đối thủ cũ của Hunt. Tuy thuộc về những đội đua khác nhau nhưng họ lại thường tụ tập để thảo luận về kỹ thuật đua xe và cách thiết kế xe đua.
“Marcus gọi điện cho anh, nói em phải về Trung Quốc nên nhờ anh khuyên em.” Winston khẽ cười, hiển nhiên anh ta không hề có ý định khuyên nhủ Thẩm Khê.
Anh ta rất ít khi cười, cũng giống như phong cách đua xe F sắc bén và chuẩn xác của mình vậy. Dù thế, với số ít người quan trọng, nét mặt của Winston lúc nào cũng hiện nét ấm áp.
“Anh đang đùa đúng không, ngài Marcus sẽ không chủ động gọi điện cho anh đâu. Ông ấy lúc nào cũng lo anh sẽ đào em về đội Ferrari mà.”
“Nhưng bây giờ ông ấy càng lo Duệ Phong dùng lý tưởng cùng trai đẹp lừa em đi hơn.”
Truyền thông quan tâm đến F hẳn sẽ không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Winston nói lên những câu đùa giỡn như vậy.
“Vậy nên hai người về một phe rồi hả?”
“Ừ.” Winston khẽ nhếch môi. “Hành lý của em đâu?”
“Hành lý của em đều ở trên lưng rồi.” Thẩm Khê mở cửa xe, vui vẻ ngồi xuống.
“Ít hành lý như vậy, xem ra Marcus đã lo thừa rồi, em nhất định sẽ trở về.”
Winston lái xe khá vững, hơn nữa anh ta không nói nhiều, rất nhanh Thẩm Khê đã dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi. Trong xe toàn là mùi kem cạo râu của Winston, có chút lành lạnh nhưng những thứ ấy lại khiến Thẩm Khê bình tĩnh đến lạ kỳ. Lúc xuống xe, bỗng nhiên Winston kéo cánh tay Thẩm Khê lại.
“Tiểu Khê, em thật sự thấy người kia có thể nhanh hơn Hunt được sao? Cậu ta thật sự xứng đáng được ngồi vào trong xe đua mà Thẩm Xuyên đã thiết kế ư?”
Khi Winston gọi Thẩm Khê là Tiểu Khê, trái tim cô như có một cơn gió mềm mại thổi qua.
Ở đất nước này, phần lớn mọi người đều gọi Thẩm Khê là tiến sĩ Thẩm, số ít người sẽ gọi tên tiếng Anh của cô là “Alice”, mà gọi cô là “Tiểu Khê” giờ chỉ còn Winston.
Winston cực kỳ nghiêm túc, ở trong lòng anh ta, những chiếc xe đua mà Thẩm Xuyên thiết kế ra đều rất tuyệt vời, bất kỳ một tay đua không nghiêm chỉnh nào cũng không xứng đáng để được ngồi trong chiếc xe ấy.
Thẩm Khê ngẩn người, cô ôm lấy Winston: “Coi là em lừa anh đi, nhưng anh không tin vào ánh mắt của Hunt sao?”
Winston dang tay ôm lấy Thẩm Khê, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Vậy em hãy đưa anh ta đến đây, cuộc sống của anh ngày càng nhàm chán.”
Tầm mắt của Thẩm Khê bắt đầu mờ dần. Cô vẫn nhớ trong tang lễ của Hunt, khi tất cả mọi người đều đã rời đi, chỉ còn một mình Winston đứng ở trước bia mộ. Anh ta cúi đầu nhìn cái tên khắc trên đó một lúc lâu, dường như anh ta vẫn muốn được bên cạnh Hunt, thế nhưng vụ tai nạn xe ấy đã cướp mất bạn tốt Thẩm Xuyên cùng với đối thủ cả đời cũng như tri kỷ Hunt của Winston. “Cả đời” mà Winston đã nói đến có lẽ quá ngắn ngủi. Winston im lặng, im lặng đến mức như muốn trầm mình xuống thời gian.
“Em hiểu rồi.” Thẩm Khê biết Winston vẫn luôn chờ đợi từ ngày đó, chờ đợi một đối thủ có thể sánh ngang với mình.
“Khi em trở về, anh sẽ đến đón em. Nhưng mà… tên kia thật sự rất đẹp trai sao?”
“Anh ta không đẹp bằng anh đâu.” Thẩm Khê vỗ lên ngực Winston một cái, cười cười rồi rời đi. Trần Mặc Bạch đúng là đẹp trai thật đấy, nhưng trong mắt Thẩm Khê, Winston đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong, hơn hẳn Trần Mặc Bạch mấy con phố.
Mà lúc này, Trần Mặc Bạch nhận được điện thoại của chị gái Trần Mặc Phỉ.
“Tối mai tiến sĩ Thẩm sẽ đến, em phải ngoan một chút. Chị mong cô ấy sẽ có ấn tượng tốt với tập đoàn Duệ Phong.”
“Từ khi trở về em có lúc nào không ngoan sao?” Trần Mặc Bạch cười cười hỏi ngược lại.
Lúc này, một nữ thư ký đi đến trước bàn làm việc của Trần Mặc Bạch, đặt một phần văn kiện đến trước mặt anh. Trần Mặc Bạch khẽ cười, dùng bút máy lật tay áo sơ mi của thư ký. Cổ tay của anh tạo ra một độ cong đầy tao nhã, bởi vì trong lòng không chút tà niệm nên hành động này mang theo chút nghiêm cẩn và khoảng cách.
Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nhìn thời gian trên đồng hồ của thư ký, vẻ mặt của anh lúc này thực dịu dàng và ôn hòa, anh nói với Trần Mặc Phỉ: “Chị, đã đến giờ ăn trưa rồi. Em không muốn mệt đâu, luôn muốn được ăn ba bữa một ngày đó.” Nói xong, không đợi Trần Mặc Phỉ dặn dò thêm gì đã cúp máy.
Khi văn phòng chỉ có mình Trần Mặc Bạch, anh ngửa về sau, dựa đầu lên ghế. Nhắm đôi mắt lại, bên tai anh vang lên tiếng gọi đầy ầm ĩ và điên cuồng của đường đua F, tiếng ầm ầm của động cơ và những kỹ sư luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Anh thấy Hunt đang giơ tay che nắng cho một cô gái bên kia đường đua.
Trần Mặc Bạch hỏi kỹ sư đội mình: “Trẻ con cũng có thể vào sao?”
Kỹ sư đó cười cười: “Cô ấy không phải trẻ con, đó là kỹ sư trẻ tuổi nhất của F đó.”
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Vì thế nên bây giờ F có thể thuê lao động trẻ em rồi hả?”
Kỹ sư đó cười lớn: “Cô ấy trưởng thành rồi, nếu cậu thích có thể thử theo đuổi.”
Trần Mặc Bạch trả lời: “Tôi sẽ không theo đuổi cô ấy đâu, cô ấy cách tôi quá xa.”
Lúc ấy, nữ kỹ sư nhìn như một đứa trẻ này nhìn về phía anh, cô có đôi mắt sáng ngời cùng gương mặt trắng nõn, anh vô thức khẽ cười với cô. Trần Mặc Bạch rất tò mò liệu cô gái ấy sẽ thiết kế ra một chiếc xe đua như thế nào, có thể đột phá cái mới hay không?
Cửa phòng mở ra, Trần Mặc Bạch nhanh chóng phục hồi tinh thần. Hách Dương nhét cà vạt vào túi áo rồi hấp tấp đi đến trước mặt anh, nói: “Này, tôi nghe nói cái cô tiến sĩ Thẩm kia tới rồi! Chủ tịch muốn tự mình dẫn cô ấy đi xem những nghiên cứu nội bộ của chúng ta, đã vậy còn muốn cho cô ấy nghe báo cáo của những nghiên cứu mới nữa! Những thứ này thẳng phải là tuyệt mật sao? Nếu như tiến sĩ Thẩm truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ?”
Trần Mặc Bạch cúi đầu nở nụ cười, nữ thư ký đỏ mặt, đi ra ngoài.
Hách Dương khả nghi nhìn nữ thư ký rời đi rồi nhảy đến góc bàn của Trần Mặc Bạch, vỗ vỗ mặt bàn của anh: “Này, vừa rồi cậu làm gì con gái nhà người ta vậy? Tôi đã sớm nói với chủ tịch rồi, tầng này của cậu không thể sắp xếp nhân viên nữ.”
“Tôi không hề làm gì hết.” Trần Mặc Bạch vuốt tay. “Hơn nữa những nhân viên nữ của tầng này đều biết cậu mới là người mà tôi yêu nhất.”
“Hả?” Hách Dương trố mắt.
“Chúng ta cùng vui cùng buồn, cùng mặc chung một cái quần, tôi không yêu cậu thì còn có thể yêu ai đây?” Trần Mặc Bạch nghiêng đầu “Hách Dương, cậu thật sự ngày càng đáng yêu, đặc biệt là chiếc răng khểnh kia.”
Hách Dương sầm mặt.
Anh ta có một gương mặt trẻ con, tuổi và tuổi nhìn cũng chẳng khác nhau là mấy. Hách Dương còn có một chiếc răng khểnh luôn được các nhân viên nữ khen là “Sếp Hách đáng yêu quá”, “Thật giống như một con hổ nhỏ”, “Thật muốn xoa đầu một chút” khiến anh ta chỉ muốn nhổ chiếc răng khểnh này đi!
“Thật ra thì đội kỹ thuật của Duệ Phong ở trước mặt Thẩm Khê chính là… trẻ con so với người lớn, giáo sư đại học với học sinh vậy, không cùng một cấp độ. Chỉ sợ sau khi nghe xong báo cáo nghiên cứu của chúng ta thì tiến sĩ Thẩm sẽ lăn ra ngủ mất. Ngày mai cậu và tôi đi đón tiến sĩ Thẩm rồi mời cô ấy ăn cơm, đón gió tẩy trần.”
“Vậy có muốn đi hát không?” Hách Dương hỏi.
Mỗi lần tiếp khách đều như vậy, may mà lần này đối tượng không phải là mấy ông lớn người đầy hơi tiền. Hơn nữa, Hách Dương thực sự rất tò mò về vị tiến sĩ Thẩm kia.
“Muốn, đương nhiên muốn. Hơn nữa phải tìm mấy người mẫu và diễn viên nam trẻ tuổi.” Trần Mặc Bạch vuốt cằm nghiêm túc nói.
“Tiến sĩ Thẩm… thích tiểu thịt tươi?” Hách Dương như ngộ ra điều gì đó.
(Tiểu thịt tươi: là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình)
Thực sắc tính dã, cho dù là nam hay nữ, thậm chí là nữ tiến sĩ đi chăng nữa thì cũng như nhau cả thôi. Hách Dương tự khen bản thân vì đã tổng kết được một câu như vậy.
(Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)
Trần Mặc Bạch bỗng ngẩng đầu nhìn Hách Dương, Hách Dương khẽ nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
“Ngày mai nhớ mặc ít một chút.”
“Tại sao?”
“Mặc nhiều như vậy thì còn nhìn được gì nữa?” Trần Mặc Bạch nghiêng đầu hỏi.
“Nhìn cái gì?”
“Đương nhiên vì cậu là tiểu thịt tươi! Nhìn đi nhìn lại cậu có khác tiểu thịt tươi chỗ nào đâu. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như cậu quyến rũ được tiến sĩ Thẩm, chủ tịch có thể yên tâm rồi.” Vẻ mặt Trần Mặc Bạch đầy sự nghiêm túc.
“Này… cậu nói đùa gì đấy! Tôi… tôi… tôi không đi nữa!”
“Không phải cậu là người đưa ra kế hoạch dùng “mỹ nam kế” sao? Đương nhiên cậu là người hiểu rõ cách thực hiện nó nhất rồi. Nếu cậu không đi, thử xem chủ tịch phạt cậu thế nào.”
Trần Mặc Bạch đứng dậy, vỗ vỗ vai của Hách Dương: “Đi ăn cơm trưa thôi nào.”
Nhưng Hách Dương có thể thấy rõ điệu cười trên sự đau khổ của kẻ khác trong ánh mắt bạn mình.
“Tôi ăn không vô…”
Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng tôn nghiêm không thể bị mất. Bản thân mình sao có thể thực hiện cái kế hoạch “mỹ nam kế” kia chứ!
“Không muốn ăn thì thôi, ngày mai nhớ mặc ít một chút.”Trần Mặc Bạch nháy mắt, đút tay vào túi quần đi ra ngoài.
Hôm sau, Trần Mặc Bạch và Hách Dương lái xe ra sân bay đón Thẩm Khê. Người lái xe là Hách Dương. Đầu tháng mười một vốn cũng đã lạnh, mặc áo bành tô cũng không kỳ quái, nhưng Hách Dương lại mặc ba tầng áo bên trong, ba tầng áo bên ngoài, người không biết còn tưởng rằng do thời tiết quá khắc nghiệt.
“Cậu định lái xe với bộ đồ như vậy sao?” Trần Mặc Bạch chống cằm hỏi.
“Rõ ràng cậu lái xe tốt hơn tôi, cậu không lái mà còn trách tôi sao!” Hách Dương vừa lái xe vừa tưởng tượng dáng vẻ của Thẩm Khê.
Ngành vật lý cùng với một cô gái nhỏ, còn là một nữ tiến sĩ… Nghĩ kỹ lại thấy có một chút đáng sợ… thậm chí nữ tiến sĩ này còn là một thiên tài… nghe nói thiên tài đều có những khía cạnh đầy kỳ quái. Vị tiến sĩ Thẩm này chỉ yêu thích tiểu thịt tươi mà thôi… chắc là đã khá “bình thường” rồi.
“À, tiến sĩ Thẩm có mập không vậy?”
“Cậu không biết rất nhiều học giả đều dành cả ngày ở trong phòng nghiên cứu, rất ít khi tập luyện thể dục sao? Hơn nữa, khi đói bụng liền ăn đại rất nhiều các loại thực phẩm không tốt.”
Xem ra là rất mập rồi… trong đầu Hách Dương nghĩ ra vô vàn các loại hình dáng.
“Vậy… tính cách cô ấy thế nào?” Hách Dương lại hỏi. Mập cũng không quan trọng lắm, quan trọng là tính cách! Hách Dương bắt đầu phác họa tính cách của cô gái đó.
“Có một bộ phận học giả rất cố chấp, không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà còn ép những người xung quanh phải nghe theo họ. Nếu như gặp phải người như vậy, cậu phải học cách thích ứng.”
Hách Dương suy sụp, cái cô tiến sĩ Thẩm này không chỉ mập mà tính cách còn rất khó chịu.
“Này… tiến sĩ Thẩm hẳn sẽ không thích tiểu thịt tươi… mà thích ngược đãi tiểu thịt tươi đúng không?”
Trần Mặc Bạch chỉ cười không đáp, Hách Dương thì càng lúc càng muốn được về nhà. Anh ta vẫn muốn ở nhà ôm máy tính hơn, hình mỹ nữ gì gì đó đều có sẵn trong máy tính, hơn nữa ở nhà sẽ không phải thấy tên cặn bã Trần Mặc Bạch này, lúc nào cũng đào hố chờ mình nhảy xuống.
“Muốn biết là ngược đãi hay là yêu thích ấy à, tốt nhất vẫn nên theo cảm nhận của từng người.” Trần Mặc Bạch trêu ngươi nói.
“Tôi… tôi không thích bị ngược đãi đâu!”
“Tôi không nói cậu, cậu phản ứng mạnh như vậy làm gì? Tập trung lái xe đi.”
Hách Dương thực sự rất muốn nện chiếc vô lăng vào mặt Trần Mặc Bạch.
Tác giả có lời muốn nói:
“Đồng đội heo của Trần Mặc Bạch lên sóng.”