Nghịch Lữ Lai Quy

quyển 5 chương 52: người cha im lặng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên trùm áo mưa bỗng nhiên nhúc nhích một chút, An Tiệp hơi ổn định bước chân, không quay đầu lại mà nói bằng giọng điệu trầm thấp kéo dài: “Nếu như ta là mi thì sẽ không lộn xộn. Mi còn nợ ta một quả bom đấy.”

Y chậm rãi đến gần người ngồi trên xe lăn, mỗi tấc cơ thịt trên thân thể như thể đều thả lỏng như một loài động vật ăn thịt ung dung đi giữa bầy dê, đánh giá đối phương, đồng thời đánh giá chính mình, tìm lấy một góc độ để chỉ dùng một kích tấn công có thể giết chết con mồi. Đôi khi, điểm mạnh của một con cáo không chỉ là giảo hoạt.

Người trên xe lăn lẳng lặng ngồi đó, không nói không rằng. An Tiệp hơi giương cao khẩu súng, cách khoảng một mét chỉ thẳng vào lão, nhưng không chịu tiến thêm một bước. Y cảm thấy ánh nhìn của người nọ xuyên thấu qua mũ trùm cực đại trên đầu mà theo dõi y không chớp.

Lạnh lẽo, như một loài động vật biến nhiệt họ bò sát.

Giằng co trong chốc lát. Đột nhiên, vị R?Lý không biết là thật hay giả trên xe lăn khẽ cười một tiếng, tiếng nói bén nhọn mà thiếu tự nhiên như băng từ không biết dùng thứ máy móc gì phát ra từ góc phòng, lão nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là dịu dàng gọi: “Ẩm Hồ.”

An Tiệp nở nụ cười, khóe mắt cong cong, ngũ quan lập tức nhu hòa đi trong giờ khắc này lại chợt trở nên âm lãnh, tựa như đối diện y chỉ là một người bạn cũ đã không gặp nhiều năm: “Lý, không ngờ thật sự là ông.”

R?Lý từ từ vươn ra bàn tay trong tay áo, An Tiệp nhìn thấy bàn tay của lão cực kì gầy guộc, khi nâng lên thì không linh hoạt một cách quái dị. Lão lấy mũ trùm xuống, sau đó An Tiệp nhìn thấy khuôn mặt kia.

Rốt cuộc y cũng hiểu rõ vì sao lão già khó lường này nói chuyện lại ra cái âm thanh như thế.

Lý không có tóc, An Tiệp cảm thấy hình như lão còn không có cả hộp sọ, nguyên nửa cái đầu phía trên đều được chế tạo bằng kim loại, mắt phải rõ ràng là giả, lóe lên ánh sáng lành lạnh không hề có nhiệt độ của kim loại. Lão không có môi, nơi hẳn phải là cái miệng thì chỉ là một khe hở nhỏ. Trên cằm lão xẻ một vết dao thật dài, bên cạnh là da thịt sần tóe ra kéo dài xuống tận dưới yết hầu. Nơi đó có một thiết bị nhỏ trợ giúp lão phát ra tiếng nói. Hai gò má của lão vẫn còn dính lại vài chỗ da thịt con người xám ngoét hóp xuống, nếp nhăn chằng chéo lên những đốm đồi mồi, tựa như một diễn viên phim kinh dị còn chưa tẩy trang.

An Tiệp nhíu mày, Lý lại nở nụ cười. Lúc lão không cười đã có thể dọa chết vô số kẻ, khi cười lên thực sự khiến cho người ta kinh hãi đến ghê tởm___Khe hở trên mặt toét ra hai bên, hơi hơi hé mở để lộ phần lợi bên trong nâu đen…cùng với một hàm răng giả kim loại. Tiếng cười của lão từ trong cổ họng vang lên qua thiết bị cổ quái trên cổ: “Thế nào, sợ à?”

An Tiệp nghiêng nghiêng đầu như thể đang đánh giá người này. Một lúc sau, y bình tĩnh nói: “May mà tôi có chuẩn bị trước, không thì viên đạn đã găm bố nó vào trán ông rồi, bộ não sắt kia của ông có chống đạn không đấy?”

Lý dần dần thu lại nét cười mà nhìn chòng chọc vào người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp này. Rất khó để miêu tả biểu cảm trên mặt R?Lý, chính là vì trên cái khuôn mặt như thế thì bất luận lão có vặn ra cái vẻ gì, người bình thường cũng khó mà phán đoán được theo lối thông thường. An Tiệp cảm thấy trong con mắt duy nhất sinh trưởng tự nhiên của kẻ kia đang nhìn chằm chằm vào mình kia, một khoảnh khắc đó, dường như lóe lên thần sắc gì phức tạp lắm, sau đó, cái chỗ đáng phải là miệng lại kéo lên một đường cong. An Tiệp đoán đó là cười, dù cho y chẳng hiểu nổi có cái gì để mà buồn cười.

Lý lắc đầu, lão chỉ có thể làm việc đó theo một biên độ rất nhỏ: “Nghe nói cậu bị con bé kia đâm cho một dao phải vào bệnh viện, ta cứ nghĩ là An Ẩm Hồ bị phế rồi cơ, không ngờ, không ngờ……”

An Tiệp ngoảnh đầu nhìn sang tên bao kín mít vẫn không nói một tiếng kia: “Cho dù thật sự là một phế nhân mà nhận được một quả bom làm lễ vật cũng chẳng thể khiếp nhược được, không phải hay sao?”

Tên trùm kín đột nhiên mở miệng, vẫn là cái giọng khô khốc truyền ra từ máy biến thanh. An Tiệp đột nhiên rất muốn xé mở bộ đồ bó kín của gã xem bên trong là cái của quý gì mà che kĩ thế: “Tôi biết rõ quả bom kia không nổ chết được anh, nhưng không ngờ anh chẳng những không rời khỏi đó mà lại dám đuổi theo tôi…còn đến tận nơi này.”

An Tiệp thở dài như không biết phải nói gì mới đúng, biểu lộ có đến mấy phần bất đắc dĩ. Y nhìn Lý với ánh mắt tựa như đang đánh giá một đồ vật, sau đó, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mi mà nghĩ tới, thì lão đã chả biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ ngồi thù lù ở đây như này. Lý, ngài nói có phải không?”

Lý nheo mắt lại, con ngươi âm lạnh nhìn thẳng vào An Tiệp.

“Ngài nói phải chứ gì?” An Tiệp lại hỏi một câu như không biết chữ chết viết thế nào, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Biểu cảm của người đàn ông này giờ đây giống hệt như mười năm trước, lãnh khốc vô tình.

Lúc lâu sau, Lý mới thật chậm thật chậm gật đầu một cái: “Cậu nói có lý lắm.” Lão nói xong, cơ bắp run rẩy trên người thả lỏng xuống, lưng dựa trên xe lăn tựa hồ đã nắm chắc cái gì,“Cậu nói có lý lắm. Nhưng mà Ẩm Hồ, cậu bây giờ, là đang muốn giết ta sao?”

Lúc này No. bị An Tiệp dùng tay chém cho một nhát đo đất đã thở dốc một hơi, chậm rãi đứng lên. Gã vẫn đứng ở cửa ra vào không dám hành động thiếu suy nghĩ. An Tiệp quay đầu liếc gã một cái rồi lại dời mắt nhìn súng trên tay mình. Y nhìn R?Lý, nòng súng hạ thấp xuống một chút: “Ông nắm chắc là tôi không dám làm hay sao?”

Lý bật cười: “Không phải không dám, mà là không thể. Ẩm Hồ, ta nghĩ thật lâu mới hiểu được, nhược điểm lớn nhất của cậu chính là thiếu cẩn thận. Việc gì cậu cũng phải nghĩ nhiều hơn đến mấy lần so với người thường, nếu như không chắc chắn thì tuyệt đối sẽ không ra tay. Ta của mười năm trước quá tin tưởng cậu, cho cậu biết quá nhiều thứ không nên biết, cho nên mới bị cậu xem thấu… Thế nhưng bây giờ, ngược lại là ta nắm giữ những thứ cậu không thể biết được, cậu nói xem, có phải là rất nguy hiểm không?”

An Tiệp gật đầu, rũ mắt. Một khắc sau, y đột nhiên chuyển họng súng, bóp cò. Tất cả mọi người đều không đoán được y lại bất ngờ ra tay như vậy. No. mở to hai mắt, khó tin mà nhìn đóa hoa đỏ máu vửa nở trên ngực mình rồi ngã thẳng ra phía sau. Tên kín mít giật người một cái, bị một câu lạnh lẽo của An Tiệp đóng đinh tại chỗ: “Khôn hồn thì đừng có làm liều.”

Động tác liền mạch lưu loát, mắt không hề chớp.

Lý phun ra hai chữ từ sâu trong cuống họng: “Đẹp lắm.”

An Tiệp không để ý tới lão mà quay đầu nhìn xoáy vào tên bọc áo mưa kín mít ngồi trên giường, họng súng tối om chỉ thẳng vào gã. Nếu súng nằm trong tay người khác thì có thể chỉ là uy hiếp thôi…cơ mà trong tay An Ẩm Hồ thì không một ai dám chắc, cái của nợ kia chẳng biết sẽ trở mặt lúc nào mà thật sự nhả đạn.

“Ta hỏi, mi, hoặc Lý, cả hai đều có thể trả lời, có bắn chết mi không thì ta sẽ cân nhắc sau. Hai người tốt nhất là nói nhanh, bằng không trong tình huống không biết khả năng cách âm của nơi này thế nào, ta không có quá nhiều kiên nhẫn.” An Tiệp nói,“Mạc Yến Nam là ai?”

Tên kín mít quay đầu lại nhìn R?Lý, lão giặc già này căn bản không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của An Tiệp, vẫn cứ bình tĩnh thản nhiên như thường. An Tiệp không nói hai lời trực tiếp bóp cò, viên đạn đi sát qua gã, cách đầu chỉ có mấy centimet: “Ta đã nói ta không có kiên nhẫn.”

“Chỉ là ta không nghĩ tới, vấn đề đầu tiên cậu hỏi lại là Mạc Yến Nam.” Lý mở miệng, dùng ánh mắt cảm thấy hứng thú ngắm nhìn An Tiệp,“Ẩm Hồ, năm đó Mộc Liên nói thực ra bản chất cậu là người tốt, ta còn cười một trận… Trách không được cậu mê cô ta đến thế, con bé thông minh đến mức đạt đến trình độ có thể khen là trí tuệ, đáng tiếc.”

Lão thở dài, dù bận khoan thai nhìn An Tiệp cắn răng thật chặt, bàn tay nắm súng cơ hồ nổi lên gân xanh.

Lý nói: “Mạc Yến Nam là người của ta. Ta cần một ít tư liệu lịch sử, cần một kẻ tinh thông lịch sử như vậy……”

“Mạc Yến Nam?” An Tiệp cười nhạo một tiếng,“Ông đang nói mơ đấy à? Tôi có mù đâu, người như vậy mà cũng có quan hệ với ông á?”

Giống như cố ý kích thích y, Lý lắc đầu, lại một lần nữa nhắc tới Thôi Mộc Liên: “Ẩm Hồ, ta nói cậu không bằng Mộc Liên của cậu mà cậu cứ không tin. Vợ của lão Mạc là hạng người gì? Tuy nói sau đó đã ly hôn, thế nhưng cậu có thể tưởng tượng được khả năng kết hợp của bọn họ hay sao? Con trai của lão Mạc lại là loại người gì? Nếu so với cậu, sợ rằng cũng chỉ kém tuổi tác và trải nghiệm thôi đúng không? Còn có con bé út nhà ông ta… Chẹp, thật sự là có năng lực, con cái như vậy, ngay cả ta cũng thấy hâm mộ.”

An Tiệp không lên tiếng, lẳng lặng chờ lão nói. Nói thật, ba đứa con của Mạc Yến Nam, ngoại trừ Mạc Cẩn, y vẫn cảm thấy hai đứa kia không phải là con ruột. Nếu lão mọt sách già đó mà có được một tí tẹo tâm cơ của con gái ông ta thì đã chẳng sống một cuộc đời vất vả như thế rồi.

“Lão Mạc cũng có tuổi trẻ,” Lý chậm rãi nói, giọng điệu như đang bình văn,“Khi còn trẻ, ông ta cũng như con của mình, đương nhiên là không cực đoan như thằng nhóc kia. Thế nhưng ông ta cũng có dã tâm, muốn chứng minh bản thân mình với tất cả mọi người, ông ta đã làm một thứ, có trình bày trên luận văn, chính là không ai có thể thưởng thức…” Lý dừng lời một chút, nhìn An Tiệp, kiên nhẫn giải thích,“Về chuyện thứ này là gì, năm đó ta không cho cậu biết, hiện tại cũng không thể nói cho cậu được.”

“Sau đó?”

“Cho nên chúng ta hợp tác với nhau,” Lúc này Lý lại kéo mũ trùm lên, hai cánh tay như củi khô lùi vào tay áo rộng, giọng nói nhẹ như chỉ cần thổi là bay biến,“Đáng tiếc… Đáng tiếc sau khi Mạc Thông sinh ra thì đột nhiên ông ta không muốn nghiên cứu cùng ta nữa, ta không thể hiểu nổi nguyên nhân là thế nào. Ẩm Hồ, cậu nói xem, là tại sao vậy chứ?”

“Đừng kéo dài thời gian, muốn tôi bắn chết tên này sao?”

“Chẹp, đứa nhỏ này, cậu thật là….cậu nói xem, ông ta không hợp tác nữa thì thôi, mua bán không thành còn nhân nghĩa, ta có thể làm khó ông ta hay sao ? Ai ngờ lão Mạc chẳng biết nghĩ cái gì mà đem hết thảy những thành quả ông ta vô cùng vất vả mới nghiên cứu ra đi thiêu hủy sạch sẽ.” Lý dường như cực kì tiếc hận,“Đốt thì đốt, dù sao người còn đó, còn có thể làm lại mà, thế mà ông ta lại lỡ uống phải một thứ thuốc mà một anh bạn của ta lưu lại.”

An Tiệp thấy yết hầu khô khốc…lão Mạc quên mình phấn đấu đi cứu một người xa lạ kia…

Lý trầm mặc một hồi lâu, mới nói tiếp: “Chúng ta phát hiện kịp thời, đưa ông ta vào bệnh viện. Chính là đã hơi muộn mất rồi, tuy cứu được người về, thế nhưng ông ta đã không còn là Mạc Yến Nam trước kia nữa. Ông ta trở nên rất nhát gan, thần kinh đã bị thuốc làm tổn thương cực kì yếu ớt, hơi động một tí đã sợ hãi giật mình, tinh thần không dễ tập trung, trí nhớ cũng kém đi nhiều. Một người đang yên đang lành, cứ thế mà…”

“Ông có thể câm miệng.” An Tiệp thấp giọng nói. Trong lòng y như có cái gì giống như đang cấp bách muốn xông ra, cứ nghẹn lại vô cùng khó chịu.

Có một người cha như thế ấy, thời tuổi trẻ hăng hái vì sự nghiệp, làm càn vì vật ngoài thân…nhưng mà…An Tiệp không biết có phải nguyên nhân vì một thời gian dài mình thay lão Mạc trông coi ba đứa con của ông ấy hay không mà cũng nảy nở một chút cảm thụ của người làm cha mẹ. Y đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của Mạc Yến Nam khi hạ quyết tâm muốn hi sinh chính mình cho người nhà, cho vợ, cho con.

Mấy chục năm nay ông ấy không nói với ai một lời nào, dù cho bị vợ ruồng bỏ, bị con xa lánh, ông ấy cũng chưa từng nhắc tới một câu, ông ấy đã vì bọn họ mà buông bỏ lý tưởng, buông bỏ nhân sinh, thậm chí, thiếu chút nữa là cả tính mạng.

Lũ nhỏ lớn dần lên, muốn nhanh chóng rời bỏ đôi cánh của người cha, lại vĩnh viễn không thể thấu hiểu tình cha chôn sâu dưới đáy lòng.

“Ông có thể…… Câm miệng.” Bàn tay nắm chặt trong túi áo của An Tiệp trở nên run rẩy, y thở sâu một hơi,“Tôi hỏi ông, vì sao tôi lại gặp Mạc Yến Nam trong đại sa mạc?”

R? Lý trầm mặc.

“Nói, mau nói.”

“Ẩm Hồ, ta thật xin lỗi, vì tối nay cậu làm đẹp lắm, cho nên để ban thưởng…ta chỉ có thể trả lời cậu một vấn đề thôi.” Lão nói đoạn, chiếc chuông lớn trên đồng hồ treo trong phòng đột nhiên vang lên, các loại âm thanh báo giờ đồng loạt vang vọng khiến An Tiệp có chút giật mình.

Nguyên khối sàn nhà đột nhiên chìm xuống, An Tiệp vội vàng tóm lấy ván giường phía sau, mượn lực nhảy bật đu thẳng lên đèn treo, dưới chân truyền tới thanh âm khoái trá của R?Lý: “Ta biết rõ phản ứng vô thức đầu tiên của cậu là thế này mà… Đã quên nói, Ẩm Hồ, nơi này chính là địa bàn của ta nha…”

Trong nháy mắt sàn nhà đã khôi phục nguyên dạng, An Tiệp cau mày nhảy xuống, nhét khẩu súng vào bên eo. Lão yêu quái chết tiệt! Xem ra y đã bỏ lỡ cơ hội tối nay mất rồi.

Đột nhiên, An Tiệp như cảm giác được cái gì mà quay vụt đầu lại. Một người chậm rãi đi vào từ cửa lớn, sắc mặt trắng bệnh kinh người. Y thấy cổ họng thắt lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mạc Thông…”

Truyện Chữ Hay