Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
️????????️
Kế hoạch học bổ túc phát triển hừng hực khí thế, dưới sự giám sát nghiêm khắc của Bách Lý lão sư, Trương Tiểu Phàm dù ngủ cũng mơ "Chi hồ giả dã".
Ngoại trừ học tập, y còn có nhiệm vụ gian khổ hạng nhất, đó chính là luyện chữ.
Chữ viết của Trương Tiểu Phàm không xấu, nhưng lại không phải thể chữ lệ cũng không phải chữ khải, không phân biệt được là viết loại thể chữ nào, còn viết yếu ớt vô lực, dường như một cơn gió cũng sẽ thổi ngã.
Bách Lý Hoằng Nghị chọn vài chữ tiêu biểu trong mỗi loại kết cấu của bảng chữ mẫu, rồi viết lại cho y xem, để y học cách viết ngang, sổ, móc, gập như thế nào.
Đổi học thuộc lòng thành viết chính tả, vừa luyện viết chữ vừa có thể chỉ điểm y về khái niệm thời gian.
Cuối cùng y cũng có thể theo kịp phần văn học và lịch sử, số học lại kém đến mức rối tinh rối mù, y biết mấy chữ đó nhưng xúm lại với nhau lại giống như đang gặm thiên thư.
(Thiên thư 天书: văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu.)
Trương Tiểu Phàm cầm một cái đệm, ngồi bên cạnh Bách Lý Hoằng Nghị, hỏi về đề định lý Pythagoras mà lần đầu tiên y hỏi Bách Lý Hoằng Nghị.
Hiển nhiên Bách Lý Hoằng Nghị nhớ rõ, cau mày vừa định hỏi không phải cái này đã hỏi rồi sao, liền thấy Trương Tiểu Phàm rụt rè moi moi góc sách.
"Ừm!" Trương Tiểu Phàm lập tức thẳng lưng, xích lại gần, nghe hết sức chăm chú.
Nghe xong một lần, y vẫn mơ hồ.
Nhưng Hoằng Nghị đã giảng cho y hơn hai lần rồi, y không dám trả lời không biết nữa, sợ Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy y ngu dốt đến mức khiến người phiền lòng.
"Nghe hiểu không?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi.
Trương Tiểu Phàm gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm." Y cũng không dám đối diện với Bách Lý Hoằng Nghị, đầu lắc lư nhanh như vậy, tránh khỏi ánh mắt của Bách Lý Hoằng Nghị.
"Tri chi vi tri chi của Khổng Tử, tiếp theo là gì?" Bỗng nhiên Bách Lý lão sư đổi sang đặt câu hỏi về văn sử ký.
Đề này quá đơn giản, Trương Tiểu Phàm tự tin tràn đầy: "Bất tri vi bất tri, thị tri dã!"
"Có nghĩa gì?"
"Ta biết!" Hợp hai câu lại, Trương Tiểu Phàm đều biết, y hưng phấn đến mức suýt giơ tay giành trả lời: "Nghĩa là biết chính là biết, không biết......"
Lúc này Trương Tiểu Phàm mới phản ứng lại lời của Bách Lý lão sư có ý gì, chợt giảm thanh lượng xuống, nhỏ giọng đọc hết nửa câu sau.
Ngẩng đầu thấy Bách Lý Hoằng Nghị vẫn đang nhìn y, chờ câu sau của y.
Trương Tiểu Phàm thành thật trả lời sự thật: "Xin lỗi lão sư, ta không biết."
(Tri chi vị tri chi, bất tri vị bất tri, thị tri dã: Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết.
Thế mới thật sự là biết.)
Bách Lý lão sư giảng lại, không ngại phiền, nghe thêm một lần nữa, Trương Tiểu Phàm đã có thể hiểu.
Nhưng mà đề này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong cuốn sách, Trương Tiểu Phàm đã cố gắng hết mức không để mình luôn chạy tới hỏi hắn, đề đầu tiên thì biết, con rùa thay vỏ gọi là rùa đen, nhưng y lại không biết đề này.
Trương Tiểu Phàm chán nản nhớ đến lúc y hỏi đề tiên sinh ở trường tư thục, ánh mắt của bạn đồng môn đi ngang qua, hoặc là tò mò hoặc là cười đùa, tựa như đang hỏi sao lại có học sinh ngốc như vậy.
Bách Lý Hoằng Nghị nói lại đề thứ hai xong, thấy Trương Tiểu Phàm cúi đầu, rầu rĩ nói: "Có lẽ ta thật sự ngu ngốc, ngay cả loại đề này cũng không biết."
Có lẽ bộ dáng nản lòng sụp vai của Trương Tiểu Phàm quá khiến người thương, cũng có lẽ do Bách Lý Hoằng Nghị điên rồi.
Hắn nâng tay lên, vuốt vuốt nhẹ đầu tóc hình như rất mềm kia, vụng về an ủi: "Ngươi không ngốc, ngươi chỉ hiểu chậm thôi."
Trương Tiểu Phàm tin tưởng Bách Lý Hoằng Nghị, nhưng lại không quá tin tưởng lời hắn nói, nửa tin nửa ngờ hỏi tới: "Thật sao?"
"Ngươi thấy đấy, dường như ta học hiểu nhanh hơn ngươi, nhưng ngươi lại có thiên phú trù nghệ hơn ta." Bách Lý Hoằng Nghị chỉ chỉ bánh bông tuyết trên bàn làm chứng cứ, "Không phải bà vú thường hay khen ngươi sao? Làm điểm tâm một chút liền thông......"
"Ngươi không ngốc, Tiểu Phàm, ngươi rất lợi hại."
Được Bách Lý Hoằng Nghị khích lệ trực tiếp như vậy, Trương Tiểu Phàm ngây ngẩn cả người, sau đó cười lộ ra một cặp răng thỏ đáng yêu, cặp mắt xinh đẹp hưng phấn tỏa sáng, vui vẻ đến mức chân tay luống cuống, giọng nói còn ngọt hơn cả bánh bông tuyết mềm mại: "Hoằng Nghị, cảm ơn huynh!"
Ai nói y ngốc cũng không sao cả, chỉ cần Bách Lý Hoằng Nghị khen y là tốt rồi.
Trương Tiểu Phàm như được đả thông hai mạch nhâm đốc gì đó, năng lực hiểu hơi chuyển biến tốt, nhiệt huyết học tập tăng vọt liên tục.
Y cần cù bù thông minh, lại có danh sư chỉ đạo, còn tìm ra được sự thú vị trong học tập.
Trăng lặn sao chìm, mặt trời chiều ngã về tây.
Trước khi thi mấy ngày, Bách Lý lão sư tăng ca thêm giờ, căn cứ vào đặc điểm của đề tiên sinh ra, ra vài đề cho Trương Tiểu Phàm viết.
Y đã có thể đáp được bảy tám phần trong đề Minh kinh, y lại yếu kém trong đề văn ứng dụng và thi vấn đáp, nhưng ít nhiều gì cũng có thể viết ra được hai ba điểm, không còn chép đề giống như trước kia nữa.
Loại đề viết này, phải hiểu chính lệnh đương triều và chế độ thưởng phạt.
Theo pháp lệnh để trả lời, thành tích trung quy trung củ; tự mình khai phá góc độ mới, mạo hiểm cực lớn trong lĩnh vực khoa cử, dễ dàng dẫn đến thị phi.
Nhưng với tiên sinh ở đây thì không sao cả, tiên sinh thích học trò dám giận dám nói.
Bách Lý Hoằng Nghị chia các câu hỏi của dạng bài thi này ra thành nhiều loại, dốc túi truyền cho cách thường xử lý các câu hỏi giống nhau.
Xa hơn là phân chia các đề cụ thể, hắn lấy vài đề tiêu biểu ra giảng.
"Chỉ quyên tiền để xử lý nạn lụt sẽ không đủ.
Lần một quyên góp lần hai lại quyên góp, lũ lụt năm này qua năm khác, sẽ chỉ tiếp tục tăng chi tiêu.
Lấy một ví dụ đơn giản, mất dê mới lo sửa chuồng, nếu không sửa rào tre kia trước, vậy sẽ luôn lạc mất dê.
Sau khi suy xét bản thân lũ lụt thì có nên suy xét những cái khác không, ví dụ như......"
"Những gì ngươi nghĩ thì tốt, nhưng phải ngẫm lại theo chiều hướng sâu hơn, như vậy với loại đề này, ngươi có thể viết nhiều hơn một chút."
"Đã hiểu chưa?"
Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, lúc này y thật sự nghe rõ.
Viết một lần nữa, y đã có thể viết ra rất nhiều quan điểm mới, Trương Tiểu Phàm nhìn mình không cần chép đề cũng viết được đầy mặt giấy, đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Bách Lý lão sư đúng lúc lại cho thêm một trái táo ngọt: "Tiến bộ không ít, có thể ăn chút điểm tâm trước, nghỉ ngơi một chút rồi viết tiếp."
Lời khích lệ an ủi này từ trong miệng Bách Lý Hoằng Nghị nói ra luôn khác biệt.
Trương Tiểu Phàm uể oải đã sống lại rồi, vui vẻ đẩy bánh bông tuyết đến trước mặt hắn: "Huynh ăn trước đi."
Có đôi khi Bách Lý Hoằng Nghị muốn oán trách trí nhớ quá tốt của mình, đôi mắt cười kia giống y hệt mười năm trước, hắn cảm giác mình lại sắp biến thành đứa bé sáu tuổi không biết từ chối kia rồi.
Gần đây Trương Tiểu Phàm bận đến mức chân không chạm đất, thật sự rất khó phân tâm để làm điểm tâm tiếp.
Bà vú biến đổi điểm tâm đa dạng cho bọn họ ăn, bánh bông tuyết là nhân vật chính hôm nay.
Chưng cơm dẻo rồi giã nát, dùng vụn mè và đường để làm nhân, quấy thành một khối bánh, sau đó cắt thành từng miếng vuông và dùng với kẹo hoa quế hoặc nước hoa hồng.
Bánh bông tuyết vừa mới làm xong tỏa ra mùi thơm ngát, mềm mại mà không dính, no bụng lại tẩm bổ.
Với Bách Lý Hoằng Nghị mà nói, bánh bông tuyết có vị thiên về ngọt nhiều, hắn đã uống vài ngụm Phổ Nhị thấm giọng rồi, cảm thấy hẳn là có thể ăn thêm một miếng.
Ăn bánh bông tuyết xong, Trương Tiểu Phàm bắt đầu sửa đổi, Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh chỉ điểm một vài câu, nói y vận dụng thêm nhiều sách cổ đã học để chứng minh luận điểm của mình, đây là khuôn mẫu để có thể đạt điểm cao, tuy ngốc nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn có thể nắm vững khá dễ dàng.
Chiến trận kéo đến ngày cuối cùng, dù là người có tinh lực cũng phải mệt mỏi, mỗi ngày Trương Tiểu Phàm đều học cường độ cao, thời gian ngủ giảm đi nhiều, cuối cùng vẫn không thể chờ đến khi Bách Lý lão sư phê bài cho y, liền đập lên bàn ngủ mất.
"Đề này ngươi......" Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt ngủ say.
Bây giờ đã qua giờ Tý, Bách Lý Hoằng Nghị hiếm thấy không buồn ngủ, cần cù chăm chỉ sửa bài thi cho y, kết quả gia hỏa này lại ngủ mất.
Hắn vừa buồn cười vừa không vui, quả thật muốn véo véo gương mặt mềm núc ních này của y, xách lỗ tai y lên hỏi: Rốt cuộc là ngươi muốn học hay là ta muốn học?
Nhưng xuống tay lại thay đổi sức lực, gương mặt thịt của Trương Tiểu Phàm còn mềm hơn cả điểm tâm, ấm áp núc ních, bên trên rải một lớp phấn mỏng, Bách Lý Hoằng Nghị như bị trúng tà, dùng ngón tay chọc nhẹ một cái, làm như không biết đủ, đổi thành bóp bằng mặt trong của ngón tay.
Hắn cảm thấy mình điên rồi mới có thể làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Cần phải rút lại, Trương Tiểu Phàm lại muốn kéo hắn đắm chìm -- Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm xích lại gần, mục vô tôn trưởng xem lòng bàn tay của hắn trở thành cái đệm, còn to gan lớn mật cọ cọ phía trên, tìm được một nơi thoải mái nhất mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ tiếp.
(Mục vô tôn trưởng 目无尊长: không coi bề trên ra gì.)
Thật là......!
Chống đầu quan sát tinh tế, dù sao thì hắn cũng không vội cho kỳ thi ngày mai.
Là quá mệt sao? Hắn nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mắt Trương Tiểu Phàm.
Đồ ngốc, hắn lại mỉa mai Trương Tiểu Phàm.
Một phần bài văn đọc đến mức Đoan Mộc Vân ở bên cạnh cũng thuộc mà y vẫn chưa thuộc, biết mình sức yếu nên phải lo trước.
Nhưng mà cũng may là khá ngoan, lời ủ rũ cũng nói rất ít.
Có lẽ Bách Lý nhị công tử thật sự làm việc và nghỉ ngơi không quy luật dẫn tới đầu óc trì độn, đợi đến khi Trương Tiểu Phàm lại cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, lúc cánh môi mềm mại cọ qua lòng bàn tay hắn, hắn mới rút tay ra như bị điện giật, bản năng khiến mình thoát khỏi nguy hiểm.
"Bộp" một tiếng, đầu của Trương Tiểu Phàm đập lên mặt bàn, gõ ra tiếng vang không nhỏ.
Y nào biết lúc nãy mình làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, chỉ biết mình lại ngủ lúc học, thật là tội không thể tha: "Xin lỗi xin lỗi, ta ngủ quên."
Bách Lý Hoằng Nghị chưa lấy lại tinh thần từ cảm giác bị điện giật kia, hiếm thấy ngốc lăng.
Chốc lát, hắn thẹn quá thành giận: "Đề thứ ba lại sai rồi!"
"A?" Trương Tiểu Phàm lập tức thò qua xem bài thi, rõ ràng y đã dựa theo ý của Bách Lý Hoằng Nghị cho để sửa lại đề này rất nhiều lần rồi mà, sao lại sai rồi?
Nhưng Bách Lý lão sư nói sai thì chính là sai rồi.
Trương Tiểu Phàm tôn sùng lời hắn nói như thánh dụ, vội vàng nhận sai: "Có thể nói cho ta biết một chút là làm sai chỗ nào không? Ta sửa lại."
Quả thật đáp án kia đã không còn lỗi sai gì lớn, nhưng Bách Lý lão sư bị đôi mắt ngoan ngoãn nhận sai kia của y nhìn chằm chằm đến mức không xuống đài được, vẫn cố tìm ra mấy lỗi nhỏ.
Trương Tiểu Phàm trách mình sơ ý, vội vàng sửa chữa.
Cuối cùng Bách Lý lão sư đại phát từ bi, kết thúc sớm thời gian học bổ túc dài hơn nửa tháng này.
Trương Tiểu Phàm lưu luyến không rời, trong lúc giảng bài y có thể lộ liễu chiếm lấy thời gian của Bách Lý Hoằng Nghị, sau này sợ là không có cơ hội này.
Y cảm thấy mình thật sự là lòng tham không đáy, trước cuộc thi còn chủ động đi hỏi Bách Lý Hoằng Nghị có thể nói với y cố lên không.
Dù sao cũng đã dạy lâu như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị nét mặt lạnh lùng nhưng vẫn thành tâm nói một câu: "Khảo thí cố lên."
Hắn tự nhận lần học bổ túc này đã tận tâm tận lực, còn lại chỉ có thể dựa vào vận mệnh của chính Trương Tiểu Phàm.
Nhưng mà, hắn tự kiêu nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Trương Tiểu Phàm có thể vượt trên năm người.
Bách Lý Hoằng Nghị liệu sự như thần.
Hai ngày sau, Trương Tiểu Phàm nhận được bài thi từ tay tiên sinh, nghe tiên sinh khích lệ thẳng thắn, cả đường ồ lên, chỉ có Bách Lý Hoằng Nghị lật sách, làm bộ không thèm để ý, không cần ngẩng đầu thì hắn cũng biết lúc Trương Tiểu Phàm xuống đài sẽ cười với hắn.
Hôm nay Tạ Doãn nhìn thấy Trương Tiểu Phàm cười ngây ngô vô số lần, hết tiết liền nhịn không được đạp ghế của y.
"Làm gì?" Trương Tiểu Phàm quay đầu lại hỏi hắn,.
"Có muốn ăn mừng với ca ca ta một chút để chúc mừng đứa ngốc như ngươi cuối cùng cũng thông suốt không?"
Trương Tiểu Phàm giả bộ muốn đánh hắn, thoạt nhìn hoàn toàn không giống tức giận: "Không cần, ta phải đi về học làm điểm tâm với bà vú."
Tạ Doãn nhướng mày, hỏi một câu vô nghĩa: "Làm cho Bách Lý lão sư của ngươi ăn à?" Được một câu trả lời khẳng định ngượng ngùng.
Tạ Doãn "chậc" một tiếng, thấy bộ dáng ngốc không biết cố gắng này của y liền phiền: "Lần sau ta dạy ngươi học bổ túc, bảo đảm ngươi có thể vượt lên mười người, ngươi cũng làm điểm tâm cho ta ăn nhé?"
"Không cần." Trương Tiểu Phàm muốn nói là bằng hữu, nếu Tạ Doãn không chê thì y sẽ làm điểm tâm cho, muốn ăn cái gì y cũng có thể làm cho hắn ăn, ai ngờ Tạ Doãn nắm ý mặt chữ, cho rằng Trương Tiểu Phàm cảm thấy hắn học tập không bằng Bách Lý Hoằng Nghị, giận dỗi nói:
"Lần này ta vì nghĩ đến chuyện quan trọng hơn mới không viết xong để nộp bài thi trước, nếu không không chừng Bách Lý cũng bị ta hạ thấp."
Nói đến Bách Lý Hoằng Nghị không tốt, Trương Tiểu Phàm liền không muốn, lập tức lao tới che chở: "Lần này Hoằng Nghị được mười điểm tròn, sao lại hạ thấp huynh ấy được?"
"Được được được." Tạ Doãn không ham chiến, đầu hàng trước: "Bách Lý Hoằng Nghị lợi hại, học tập lợi hại, dạy học cũng lợi hại, ngay cả đứa ngốc như ngươi cũng có thể gõ thông suốt.
Sau này cũng giống tiên sinh, không làm Trạng Nguyên mà lo dạy học trước, chắc chắn học trò khắp thiên hạ."
Trương Tiểu Phàm vừa lòng: "Hoằng Nghị làm gì cũng rất lợi hại."
"Ừ ừ ừ." Tạ Doãn gật đầu cho có lệ, lại bát quái hỏi: "Ta thấy tình cảm của các ngươi tiến triển thật nhanh a, bây giờ đến giai đoạn nào rồi?"
"Hả?" Tạ Doãn chuyển đề tài quá nhanh, Trương Tiểu Phàm ấp úng, nói bọn họ vốn không phải như hắn nghĩ vậy, Bách Lý Hoằng Nghị không có ý đó với mình.
"Không thể nào." Tạ Doãn ngắt lời, "Hắn nhất định có ý với ngươi, ta nhìn ra được, nhưng nhiều ít cũng có trở ngại."
Trương Tiểu Phàm học tập ngốc, phương diện tình yêu cũng ngốc, y ngồi nhìn rồi nhìn vẫn không biết chỗ nào có thể nhìn ra được Bách Lý Hoằng Nghị có ý với y.
Nhưng Tạ Doãn nói chắc chắn như vậy, y lại dao động, sốt ruột xin Tạ đại sư nói rõ.
"Ngươi ngốc à." Tạ Doãn gõ y một cái, hận y vô dụng.
Trương Tiểu Phàm chịu khổ, ngoan ngoãn để hắn đánh tùy ý: "Doãn huynh, ngài nói đi."
"Chờ chút!" Trương Tiểu Phàm nhấc tay đánh gãy: "Ta và Hoằng Nghị là họ hàng a."
Tạ Doãn vô tình vạch trần: "Có phải họ hàng thật hay không, tự ngươi hiểu rõ trong lòng."
Trương Tiểu Phàm trầm mặc.
Tạ Doãn tiếp tục nói: "Lần này học bổ túc, ta nói khó nghe một chút, loại việc không có tiền công còn lao lực không được cảm ơn này mà Bách Lý lại chủ động nhận việc, còn có thể kiên trì gần một tháng, chịu thương chịu khó giúp ngươi đi lên từ bùn lầy.
Hiểu biết dạy theo trình độ là bản lĩnh, kiên nhẫn cũng là bản lĩnh.
Ta không thấy hắn dùng bản lĩnh này với những người khác."
Trương Tiểu Phàm bị mấy câu nói này của hắn đảo loạn một hồ xuân thủy, manh mối đã qua lại bị hắn tìm ra nhanh chóng, từng việc từng việc đều thành bằng chứng Bách Lý Hoằng Nghị ái mộ y.
Y xuân tâm dâng trào, sự vui vẻ trong mắt hầu như muốn tràn ra.
Y che miệng lại, không cho nhịp tim nhảy lên cổ họng, cẩn thận thỉnh cầu Nguyệt Lão Tạ Doãn chỉ thị bước tiếp theo: "Ta đây nên làm thế nào?"
"Bách Lý người này quá lạnh lùng." Bộ dáng của Trương Tiểu Phàm rất hưởng thụ lời mà Tạ Doãn nói, Tạ Doãn đại sư tình trường nhấn giọng bắt đầu phân tích: "Hắn có thể chủ động đến mức này, đã vượt qua dự kiến của ta.
Lại tiếp tục, phỏng chừng rất khó, cho nên ngươi cần phải cố gắng một chút.
Ngươi phải khiến hắn lộ ra, biết không?"
"Cũng không cần tìm thơ từ ca phú gì, bộ dáng này của ngươi dễ lộ tẩy lắm.
Ngươi làm việc ngươi am hiểu nhất, khoe tài làm điểm tâm, thổ lộ ngốc một chút cũng không sao, ta đoán hắn cũng quen rồi."
Trương Tiểu Phàm nghe hắn nói một buổi hơn cả đọc sách mười năm.
Cả ngày đều lâng lâng, vừa đụng phải tầm mắt của Bách Lý Hoằng Nghị liền e lệ, chỉ cần là nơi có Bách Lý Hoằng Nghị, tầm mắt của y luôn mơ hồ bất định, vây quanh hắn như có như không, ái muội kiều diễm rõ như ban ngày.
Lúc làm điểm tâm lại xem ra chuyên tâm chút.
Y để ý bánh bông tuyết mà Bách Lý Hoằng Nghị ăn lần trước, uống trà nhiều hơn trước kia, cân nhắc muốn giảm bớt lượng đường.
Y không biết mệt mỏi, học mấy món điểm tâm liên tục, mỗi một món đều dựa theo khẩu vị của Bách Lý Hoằng Nghị.
"Nhị công tử đâu?" Ra khỏi phòng bếp Đông Viện, Trương Tiểu Phàm không tìm được người ở thư phòng, liền hỏi gia bộc trong viện.
"Chào tiểu công tử, Nhị công tử bị phu nhân gọi đi, phỏng chừng còn ở tây sương phòng."
"Được rồi, cảm ơn ngươi." Trương Tiểu Phàm quay trở lại, bỏ điểm tâm vừa làm xong bưng ra vào lại lồng hấp giữ ấm, sau đó y gấp không chờ nổi mà chạy về phía tây sương viện.
Mỗi miếng điểm tâm đầu tiên, y đều muốn cho Bách Lý Hoằng Nghị ăn hết trước.
️????????️
Happy New Year các đồng râm (≧▽≦)
Hôm nay cũng là sinh nhật mình ( ꈍᴗꈍ)
Chap này edit vội tặng mn đây, nay mai mình ra resort chơi rồi nên hem rảnh edit nữa ????
.