Tác giả: Mẹ Cherry
Đêm, trăng thanh gió mát, không khí thanh mát của tối mùa thu khiến tâm hồn con người ta trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Nhưng mà… có một người lại không hề thư thái.
“Mẹ nó… lại lạc đường rồi!” Phương Lâm lẩm bẩm chửi rủa. Cuộc đời hắn đã bao nhiêu lần phiêu bạt giang hồ, đi từ Tây sang Đông, từ Nam về Bắc, thế mà bây giờ mắc kẹt trong khu rừng chết tiệt này. Cũng chỉ vì đam mê với dược thảo mà giờ hắn phải khổ sở thế này đây, loanh quanh trong rừng cả ngày không ra được. Đây là khu rừng quái quỷ gì thế không biết…
Đang mải lầm bầm, bỗng hắn đạp lên thứ gì đó mềm mềm…
“A…” Tiếng rên rỉ phát ra từ dưới chân hắn.
Tiếng người! Có người ở đây sao?
Đến giờ Phương Lâm mới để ý, trong không khí có một mùi máu tanh nồng. Thật đáng chết, là một thần y vậy mà giờ hắn mới phát hiện ra mùi máu. Có lẽ cả một ngày lang thang trong rừng đã làm các giác quan của hắn trở nên trì trệ.
“Cứu… cứu ta…” Giọng nói rất quen. Phương Lâm vội ngồi thụp xuống xem xét người đang nằm dưới đất kia.
Hắn ta nằm sấp, một mũi tên cắm vào lưng, toàn thân đầy những vết chém vẫn còn đang rỉ máu… Phương Lâm vội đỡ hắn ta dậy, cẩn thận không để chạm vào mũi tên kia. Trên mặt người kia bê bết bùn đất và máu khiến tóc dính cả vào mặt, không còn nhìn rõ dung nhan. Hắn nhìn quanh, bỗng thấy một cái động nhỏ cách đó không xa, liền cố gắng đỡ hắn ta lên, dìu vào trong động.
Thật là… dù hắn có đam mê tà ma ngoại đạo, nhưng vẫn không bỏ được tính thiện của một đại phu. Thấy chết không cứu, không phải là tác phong của hắn.
Phương Lâm vội vàng gom củi, nhóm một đống lửa nhỏ sưởi ấm hang động. Dựa theo trí nhớ, hắn đi tới con sông đã đi qua lúc chiều, thấm ướt khăn mặt, lấy thêm một chút nước mang về để tiện việc cứu người.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhổ mũi tên trên lưng ra, nhưng hắn ta đã mất quá nhiều máu, việc này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta.
“Này, ngươi còn tỉnh táo chứ? Ta sẽ rút mũi tên trên lưng ngươi ra. Yên tâm, ta là đại phu, sẽ cố gắng cứu ngươi, nhưng ở đây không có nhiều dược, nên ngươi phải chịu đau một chút, được chứ?” Phương Lâm nói với người kia.
Người kia hơi hé mắt, nhìn rõ mặt Phương Lâm, hắn thều thào: “Phương Lâm?… Có phải huynh không?”
“Ngươi biết ta?” Phương Lâm ngạc nhiên. Dù giọng nói này rất quen, nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra nổi là ai.
“Là… là ta… Vương Lân!”
“Hầu gia?”
“Hầu gia gì chứ… chỉ là… con cá mắc cạn thôi…” Vương Lân nói xong, bỗng hắn ộc ra một ngụm máu nhỏ.
“Ngài nằm đó chờ ta, ta sẽ cố gắng cứu ngài. Ngài cố chịu đau nhé…” Phương Lâm vội vàng đặt hắn nằm yên lại. Hắn dùng khăn ướt lau sạch những vết máu khô, bùn đất bám trên người hắn, rồi bôi dược vào mấy vết cắt trên người Vương Lân. Mấy vết đao này xem ra không nguy kịch lắm. Chỉ cần bôi dược là khỏi, vết thương chí mạng có lẽ là ở mũi tên kia. Phương Lâm xé y phục hắn ra để xem vết thương trên lưng. Mũi tên cắm không sâu, có thể do bắn từ khoảng cách xa, cũng có thể lực bắn không mạnh, nhưng vấn đề là ở chỗ, vùng da xung quanh đang đen thẫm lại. Dấu hiệu rõ ràng của việc trúng độc.
“Hầu gia, là ai làm ngài bị thương thế này?” Phương Lâm cố hỏi chuyện để đánh lạc hướng Vương Lân, cũng đồng thời muốn biết thêm thông tin về người đã bắn mũi tên tẩm độc này, tay hắn vẫn không ngừng động tác, vừa hơ thanh đoản đao vào lửa, vừa lục tìm dược.
“… Là tay chân của Tấn vương… Bọn họ vẫn nghĩ ta là người đã sai Tần Viễn Địch giết chết Tấn vương… Dù ta đi đâu họ cũng vẫn truy đuổi…”
“Chết tiệt! Sao lại xuống tay độc ác đến thế này chứ! Người trong hoàng thất các người thật chẳng có lấy một người tử tế! Ai cũng mưu mô, xảo quyệt, suốt ngày chỉ biết tính kế lẫn nhau. Như vậy không mệt sao… Ngài cắn chặt cái khăn vào!” Nói xong, hắn không kịp để Vương Lân chuẩn bị tinh thần, dùng thanh truỷ thủ đã hơ nóng cắt vào miệng vết thương trên lưng Vương Lân khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Aaaa…” Dù hắn đã cố ngậm thật chặt miếng giẻ trong miệng, nhưng cảm giác đau đến thấu xương này vẫn khiến hắn hoa cả mắt.
“Cố chịu một chút, xong ngay đây.” Thấy vết cắt đã đủ rộng, Phương Lâm rút mạnh mũi tên ra, sau đó nhanh chóng dùng tay ấn mạnh xuống ép máu độc ra khỏi cơ thể, rồi điểm một vài huyệt đạo giúp Vương Lân cầm máu, bôi dược, đắp thuốc lá lên rồi băng lại. Làm xong một loạt các động tác lưu loát, cuối cùng Phương Lâm cũng có thể thở phào một tiếng.
Hắn lật người Vương Lân lại, hắn ta đã ngất từ bao giờ. Mất quá nhiều máu, cộng thêm những vết thương trên người khiến Vương Lân mất tri giác.
Phương Lâm đặt hắn nằm cẩn thận, lấy một tấm trường bào trong hành trang ra đắp lên người cho hắn ta, rồi cũng ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.
Quả là một ngày mệt mỏi, lang thang trong rừng suốt bảy tám canh giờ, giờ lại phải cấp cứu người bị trọng thương.
Trong lòng Phương Lâm bây giờ đang có rất nhiều câu hỏi. Khu rừng này là thế nào? Vì sao hắn loanh quanh cả ngày không ra được? Tại sao Vương Lân lại ở đây? Lẽ ra bây giờ hắn đang ở kinh thành hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi của một vị hầu gia chứ. Sóng gió đã qua rồi, Hoàng thượng dù đã diệt trừ vây cánh của Vương thị những vẫn không hề bạc đãi hắn. Tại sao hắn lại lưu lạc đến nông nỗi này?
Phương Lâm đưa mắt nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Vương Lân. Hắn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Vương Lân là khi ở lại trong phủ Tề Quốc công, hầu gia lúc ấy, vô cùng mạnh mẽ, hào sảng, cũng không hề phân biệt thứ cấp, coi hắn như một người bạn tâm giao…
Không thể phủ nhận, hắn cũng có lúc cảm thấy rung động, dù hắn biết, hắn và hầu gia là không thể, chưa kể đến thân phận của Vương Lân, mà chắc chắn, Vương Lân cũng sẽ không… giống như hắn.
“A…” Vương Lân khẽ rên lên, vết thương trên lưng bỗng đau nhức dị thường. Hắn vặn vẹo người, nhưng cơ thể bị thương quá nặng cũng không còn sức nữa.
Phương Lâm vội vàng chạy đến, nhìn nét mặt Vương Lân đang cau lại vì đau đớn, trong lòng hắn cũng bỗng xuất hiện một nỗi đau mơ hồ. Vương Lân trúng độc Thất nhật tán, độc ngấm trong bảy ngày, bòn rút dần sức lực của người bị trúng độc… Hắn chỉ có thể cho Vương Lân uống thuốc trì hoãn độc phát để từ từ tìm thuốc giải độc thôi.
“Phương Lâm… Phương Lâm…” Vương Lân thều thào gọi.
“Ta ở đây, ngài cần gì?” Phương Lâm nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Vương Lân.
“Trong… trong ngực áo của ta… có một mảnh ngọc… Nhờ… nhờ huynh… nếu… nếu ta có mệnh hệ nào… xin huynh… đưa nó… về cho muội muội của ta… Muội ấy sắp thành thân…”
“Ngài nói linh tinh cái gì thế. Ngài sẽ không sao cả. Ngài không tin vào y thuật của ta sao?! Phương Lâm ta nói chữa được là sẽ chữa được.” Phương Lâm tức giận. Nghe thấy Vương Lân nói ‘có mệnh hệ nào’, hắn bỗng cảm thấy cơn giận vô cớ trào lên. Đúng, chỉ là vì Vương Lân đang là bệnh nhân của hắn, đây là trách nhiệm của một đại phu, chỉ vậy thôi.
“Huynh đừng dùng kính ngữ với ta nữa… Giờ huynh còn là ân nhân cứu mạng của ta… Cả đời này, ta mắc nợ huynh…” Vương Lân khẽ cười.
“Ngài… huynh đừng nghĩ vậy. Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của ta. Hơn nữa, ta và huynh cũng là chỗ quen biết, sao ta có thể thấy chết không cứu được. Huynh yên tâm, đến sáng mai các vết thương trên người huynh sẽ đỡ đau hơn. Còn độc… ta sẽ cố gắng tìm cách giải độc cho huynh.” Phương Lâm thấm ướt khăn, đắp lên trán cho Vương Lân, khẽ an ủi hắn.
“Cuộc đời này… ta cũng chẳng còn hối tiếc gì nữa…” Vương Lân thở dài: “Hoàng thượng đã ổn định được thiên hạ, nhìn thấy ngài là bậc minh quân, ta cảm thấy công sức của ta, lòng trung thành của ta cũng không uổng phí.”
“Sao huynh lại đi tới tận nơi thâm sơn cùng cốc thế này?” Phương Lâm hỏi.
“Ta nghe người ta nói, ở Vân Nam có một mảnh ngọc rất đẹp, mùa đông có tác dụng giữ ấm cơ thể, còn mùa hè lại tản ra hơi mát, ta muốn tìm nó để tặng muội muội ta làm của hồi môn.” Vương Lân nói rồi rút mảnh ngọc trong ngực ra: “Huynh xem này… rất đẹp đúng không?”
Mảnh ngọc trong tay Vương Lân khẽ ánh lên màu ngọc trai, trắng bạc bạc lại thêm sắc hồng, toả ra hơi ấm nhè nhẹ. Có lẽ vì nãy giờ trong người hắn giữ mảnh ngọc này, nên dù đang trọng thương và nằm trong hang đá, nhưng hắn cũng không bị lạnh. Thật may mắn, nếu lúc này mà hắn trúng phong hàn thì nguy to.
“Ừm, đẹp lắm.” Thành thân, hai chữ này quá xa vời đối với Phương Lâm. Hắn không muốn mình sinh ra mà lại có sở thích kỳ quái này, nhưng bản thân hắn đâu chọn được, hắn cũng muốn có hạnh phúc… Hắn cũng muốn có một người để quan tâm, để chia sẻ… Nhưng biết bao giờ đây… Một nỗi chua xót bỗng trào lên trong lòng Phương Lâm. Hắn nhẹ giọng nói với Vương Lân: “Huynh chợp mắt một chút đi, trời sáng chúng ta sẽ tìm cách rời khỏi khu rừng này. Nếu nhanh chóng quay về kinh thành, chúng ta sẽ có thể giải được độc tố trong người huynh sớm thôi. Ở y quán của ta có giải độc.”
“Cảm ơn huynh, … Lâm!” Vương Lân mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Lâm… Lâm… hắn ta gọi hắn là Lâm… Toàn thân Phương Lâm khẽ run lên. Rồi hắn lại tự cười mình. Đừng tự mình đa tình nữa. Ngươi tưởng rằng trên thế gian này có nhiều người giống ngươi lắm sao?! Mà kể cả có, ngươi dễ gì tìm được chứ…
Đắp lại áo cho Vương Lân, Phương Lâm đặt người nằm xuống bên cạnh. Ngày hôm nay hắn đã thực sự quá mệt mỏi rồi…
Đúng như đã hứa, mình bắt đầu viết về Lâm cáo. Cả nhà đọc rồi góp ý cho mình với nhé ^^