Tiêu Dao, theo lời Trương Tam nói thì phải đem khối phỉ thúy này đặt lại chỗ cũ. Lần trước trong lúc cẩn thận xem xét mọi ngóc ngách, chỉ có nơi này mới có thể đặt khối phỉ thúy lại chỗ cũ, cả đàn tế ngày đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng mà trên này đã có một khối, lần trước sau khi nhìn qua, bề mặt dính đầy bụi bặm, bụi đất là tôi thổi đi. Tôi đoán rằng từ lúc nó bị đặt vào đây đến giờ vẫn chưa bị ai chạm vào.”
Thông Thất giải thích.
Tôi nháy mắt một cái rồi không chớp mắt mà nhìn vào khối phỉ thúy trên cái bệ, cùng với miếng tôi treo trên cổ mình hôm nay dường như là một.
“Con mẹ nó trước kia anh đã từng động vào cái thứ quỷ quái này chưa? Nếu đã chạm vào thì lúc này tại sao lại còn nguyên trạng như trước, nếu chưa hề chạm vào nó thì làm sao Tiêu Dao lại bị lời nguyền!”
Lâu Thiếu Bạch đi về phía trước đàn tế, nhìn chằm chằm vào khối phỉ thúy một lát, sau đó quay đầu tức giận hỏi Thông Thất. Giọng nói vang vọng bốn vách tường, tạo thành tiếng vang ong ong.
Thông Thất im lặng không nói, thoạt nhìn cũng có vẻ hoang mang.
Tôi vừa định thay ông ấy giải thích bởi vì thời không bị đảo lộn nên mới có hai khối cùng tồn tại thì đột nhiên sau lưng chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Sâu trong lòng đất, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tôi đột nhiên sởn gai óc, đột nhiên trông thấy Lâu Thiếu Bạch cùng Thông Thất đồng thời rút súng ra. Lâu Thiếu Bạch quát to một tiếng: “Nằm xuống!”, tôi còn chưa kịp quay đầu lại nhìn cho rõ rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra thì đã bị anh bổ nhào đến áp trên mặt đất. Bên tai lập tức vang lên tiếng súng, viên đạn bay từ trên xuống dưới đánh tới tảng đá trên bậc thang, bắn ra những tia lửa, bốn phía đạn lạc bay tán loạn.
“Dừng tay! Chú ý đừng làm hỏng khối phỉ thúy trên đàn tế!”
Một giọng nói khô khốc vang lên. Tiếng súng lập tức dừng lại.
Tôi đã bị Lâu Thiếu Bạch kéo tới phía sau đàn tế để tránh né những viên đạn bắn từ trên cao xuống, Thông Thất cũng tránh theo. Tôi từ hoảng sợ hơi bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy trên đỉnh địa đạo có mười người vác trên vai khẩu súng, đạn đã lên nòng. Một người trong bọn họ giọng nói nặng nề già nua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối phỉ thúy trên đàn tế, lời mới vừa rồi hẳn là ông ta nói ra. Bên cạnh ông ta có một người đàn ông mặc đồ đen khoảng bốn năm mươi tuổi, điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là trong đám người nhìn thấy cả Trì Hiếu Lâm.
“Lâu Thiếu Bạch, bọ ngực bắt ve, chim sẻ chực sẵn a (). Dù cho mày có giảo hoạt, cũng không ngờ tới bây giờ tao lại ở trong này a? Đa tạ chúng mày đã dẫn đường. Lúc trước khi mày kiêu ngạo, chỉ sợ là nằm mơ cũng không ngờ tới bảo tàng địa cung của Ngô Lan này cuối cùng lại rơi vào tay Uông mỗ tao đây a!” ( ý nói bọ ngựa chăm chỉ bắt ve nhưng không ngờ sau lưng bọ ngựa chim sẻ đã chờ sẵn để bắt bọ ngựa)
Một tiếng cười điên dại vang lên, người đàn ông áo đen cực kì đắc ý.
Trong tình cảnh khói lửa này, tôi đã hiểu được. Người này nhất định là Uông chủ tịch, kẻ đã trở mặt thành thù với Lâu Thiếu Bạch. Lần trước sau khi Lâu Thiếu Bạch gặp chuyện, hai bên đã đánh nhau một trận, tôi nghe nói ông ta đại bại thừa dịp loạn lạc mà chạy thoát, không ngờ tới giờ lại còn theo đuôi đến chỗ này.
Lâu Thiếu Bạch không có trả lời, tôi nhìn thấy anh và Thông Thất liếc nhìn nhau, hai người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía viên minh châu lớn nhất trên đỉnh kia. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy anh giơ súng lên, bắn một phát súng vào viên dạ minh châu. ‘Pằng’ một tiếng rồi sau đó là âm thanh vỡ vụn nặng nề của đá vỡ, viên dạ minh châu vỡ vụn như những vì sao, rơi xuống trên mặt đất.
Ánh sáng thoáng cái trở nên mờ nhạt không ít, những người có mặt lớn tiếng mắng.
“Em đợi trong này đừng nhúc nhích!”
Lâu Thiếu Bạch thấp giọng dặn dò bên tai tôi, rồi cùng với Thông Thất chiếm cứ một góc đàn tế, dàn trận sẵn sàng đón địch.
Những người có mặt không dám tùy tiện nổ súng, sợ tổn hại khối phỉ thúy, tên họ Uông kia ra lệnh cho mấy tên xạ thủ lấy khối phỉ thúy xuống, bị Thông Thất cùng Lâu Thiếu Bạch bắn hạ, những tên kia không ngừng lớn tiếng chửi mắng, nhưng lại không dám xuống nữa, cục diện nhất thời có thể cầm cự được.
Đúng lúc này, một màn kì dị đã xảy ra. Khối phỉ thủy trên cổ tôi đột nhiên nóng lên, nóng như có lửa thiêu đốt. Tôi đau đớn dường như không thể thở được. Khối phỉ thúy trên đàn tế kia dường như cũng bị kinh động, trong nháy mắt tỏa ra những tia sáng màu lục, đánh úp tới bao phủ lấy tôi, tôi hét lên một tiếng, mất đi tri giác.
Một mảnh mờ mịt xa dần, hỗn độn. Tôi phảng phất như đã mất đi trọng lượng, giống như một sợi lông vũ trôi nổi. Cũng không biết qua bao lâu, màn sương mù trước mắt tiêu tán, trông thấy dưới màn trời kia, viên dạ minh châu phát ánh sáng lấp lánh. Nhưng lại không giống như trước, ở giữa màn trời viên dạ minh châu lớn nhất kia không bị bắn vỡ, vẫn tỏa sáng rực rỡ, bên cạnh đàn tế dường như lờ mờ có người đang đứng.
Lồng ngực của tôi vẫn còn đang nóng ran, tôi muốn nhìn rõ hơn, dùng hết toàn lực đi lại gần.
Nhìn bóng lưng thì là một người phụ nữ thời cổ đại, một thân áo bào trắng, đầu đội nón bằng vàng, bóng lưng tiêu điều cô độc. Tôi không thấy rõ mặt của nàng, chỉ cảm nhận được vẻ lạnh lùng cùng hận thù truyền đến từ nàng. Nàng đứng trước khối phỉ thúy trên bàn tế, cắn nát ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu vào khối phỉ thúy. Máu dường như mang theo sinh mạng, linh hồn sau khi chui vào khối phỉ thúy, trong nháy mắt ánh sáng hoa mắt bùng cháy mãnh liệt.
Người phụ nữ đứng bất động, dường như đang nhìn khối phỉ thúy không chớp mắt, đột nhiên cười ha hả, tiếng cười cuồng liệt mà tuyệt vọng.
“Vương của ta, vương của ta, người ruồng bỏ ta, cưới một nữ nhân bị trời phạt, bây giờ mới làm cho giang sơn của ngươi không được yên. Ngày sau ngươi nhất định sẽ muốn mở ra bảo tàng địa cung này để trọng chấn non sông, ta sẽ dùng cõi lòng đau đớn suốt nửa quãng đời còn lại này của ta, hạ lên khối phỉ thúy này một lời nguyền. Vương của ta, ngươi bỏ ta, ta muốn ngươi cùng nữ nhân kia sống không bằng chết, chết cũng không được yên…”
Tiếng cười của nàng ta dần dần ngừng lại, lầm bầm lầm bầm vài câu, tiếng nói lại lạnh lùng tàn ác.
Đầu óc mơ mơ màng màng của tôi rốt cuộc tỉnh lại. Muốn cố gắng đến gần một chút, nhưng thân thể dường như lại bị một lực lượng nào đó cuốn lấy, không tự chủ được một lần nữa hôn mê.
Tôi tỉnh lại lần nữa, ý thức đã khôi phục lại.
Ngô Lan quốc, vương, nữ nhân, lời nguyền...
Phảng phất như một giấc mơ, mờ ảo, rồi lại rõ ràng như vậy, giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ áo trắng kia tràn ngập hận thù, tiếng nói phảng phất như vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi.
Tôi mở choàng mắt, nhìn thấy chiếc giường quen thuộc trong biệt thự nhà họ Lâu, Lâu Thiếu Bạch cùng Thông Thất đang ở bên cạnh tôi, vẻ mặt lo lắng bất an, bên cạnh còn có một ông già chưa nhìn thấy bao giờ, năm sáu mươi tuổi, nhìn thấy tôi tỉnh lại thì hơi nhẹ nhàng thở ra, nói với Thông Thất: “Cô ấy chỉ là bị ngộp một lát nên mới hôn mê, tôi dùng kim châm giúp cô ấy tỉnh lại, tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi.”
Lâu Thiếu Bạch vọt tới bên cạnh tôi, cầm tay của tôi. Anh thoạt nhìn có hơi tiều tụy, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại không che dấu được vẻ vui sướng.
“Không phải trong địa cung sao…”
Tôi hỏi một câu mới phát giác giọng nói của mình khàn khàn mà thô ráp.
“Đó là ba ngày trước.”
Thông Thất trả lời một câu, nhíu mày liếc nhìn Lâu Thiếu Bạch, khẽ lắc đầu, cùng ông già kia rời khỏi.