Bạch Nghiên ở trong lòng nhắc nhở bản thân, mình là người rộng lượng, không nên cùng tiểu hài tử so đo, tốt xấu gì thì mình cũng là người trưởng thành rồi, mà tiểu hài tử này thoạt nhìn mới tuổi....bình tĩnh, không cần nổi giận.
Phương Lẫm Nam nhìn Bạch Nghiên lẩm bẩm, liền cười nói: "Đừng thấy ta thoạt nhìn nhỏ mà nghĩ ta là hài tử, trên thế giới này dùng bề ngoài để xác định một người là cách ngu ngốc nhất. Ngươi xem, chính ngươi lớn lên cũng là nhân mô cẩu dạng."
".................."
Ha hả, bình tĩnh gì gì đó thì quên đi, không nên nhiều lời vô nghĩa với cái thứ này, đánh một trận mới là biện pháp tốt nhất.
"Giận sao? Đừng nóng giận, rốt cuộc ta cũng sẽ mang ngươi ra ngoài mà."
Bạch Nghiên cười lạnh nói: "Ta không ngại đem ngươi đánh cho khóc trước".
"Chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi." Phương Lẫm Nam lắc đầu nói "Ta sẽ không khóc."
"Ta có thể cho ngươi thử xem."
Phương Lẫm Nam nhắm mắt lại cười: "Thật sự sẽ không, ngươi có gϊếŧ ta, ta cũng không rớt nửa giọt nước mắt."
Bạch Nghiên bị thái độ vô lại này làm cho hắn muốn giữ bình tĩnh cũng không được, Vân Mặc Tuyên hiện tại không biết như thế nào, đồ vật ở Vọng Tịch Nhai trong ấn tượng của hắn là thứ không dễ lấy được....
Trong lòng quýnh lên, thanh Thu Thủy đặt trên cổ Phương Lẫm Nam, Bạch Nghiên uy hiếp nói: "Mau mang ta ra ngoài, Vân Mặc Tuyên còn không biết thế nào, ta không có thời gian cùng ngươi nháo."
Kiếm lạnh băng gác trên cổ, Phương Lẫm Nam vẻ mặt không sao cả, ngược lại ông nói gà bà nói vịt trả lời: "Vân Mặc Tuyên? Là đồ đệ của ngươi? Nhìn không ra, ngươi thật đúng là sư phụ tốt lo lắng cho đồ đệ."
"Điều đó không quan trọng, không muốn đi lên liền chết."
Phương Lẫm Nam mở mắt ra, vẫn bất động ngồi dưới đất, hắn cười nhìn Bạch Nghiên: "Ngươi từng gϊếŧ người chưa, thật sự dám ra tay sao?"
"Ngươi biết cảm giác gϊếŧ người là như thế nào không, ta nói cho ngươi biết, không có cảm giác gì, đơn giản chính là một chút máu nóng và một đôi mắt chết lạnh mà thôi."
"Trong ánh mắt kia luôn có đầy ý không cam lòng và không muốn. Thật là kỳ lạ, nếu không muốn chết vì cái gì lại cố tình muốn tìm chết như vậy?"
Bạch Nghiên nhìn Phương Lẫm Nam cười tươi như ánh mặt trời mà nói những lời này, cảm thấy người này chính là điên rồi. Nhưng hắn nói cũng đúng, chính mình chưa từng gϊếŧ người, ít nhất là "linh hồn" mình không có, hiện tại cũng không có nguyên nhân gì để gϊếŧ Phương Lẫm Nam.
Một lúc lâu sau, Bạch Nghiên thu hồi kiếm, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Không phải đã sớm nói rồi sao, ta chỉ là hiếu kỳ ngươi vì cái gì lại ở chung với hung thú?" Phương Lẫm Nam dùng Họa Kích chỉ chỉ tiểu mao cầu.
Thiếu chút nữa bị hắn chọc đến mông, tiểu mao cầu sợ tới mức nhảy dựng lên giống như quả cầu.
Phương Lẫm Nam nhìn nhìn, thực tiếc hận mà lắc đầu: "Này có bao nhiêu ngốc a, một con hung thú mà ngốc đến mức này."
"Ngươi nói cái gì!"
Mao cầu phẫn nộ mà "chi" một tiếng, mắng đến nhe răng.
Bạch Nghiên cũng nhíu mày nói: "Đừng nói tiểu mao cầu như vậy."
"Mao cầu, thật khó nghe, còn không bằng kêu....."
Gọi là gì nhỉ? Phương Lẫm Nam cảm thấy có cái tên rất quen thuộc hiện lên ở trong đầu, hắn không có để ý, hung thú này thì có gì liên quan tới hắn, đặt tên cho một con hung thú vốn không phải là chuyện thú vị gì.
Liếc mắt nhìn một người một thú, Phương Lẫm Nam làm như thực ghét bỏ: "Các ngươi thật nhàm chán."
Ta? Bạch Nghiên tức đến có ý muốn mắng người, người nào mới vừa rồi kéo hắn xuống, nhàm chán? Ngươi mới nhàm chán! Bất quá, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Nghiên không có nói ra, lại cùng hắn dây dưa chỉ có mình chịu thiệt mà thôi.
"Tiểu mao cầu là ta nhặt được ở trên đường."
"Là như vậy a." Phương Lẫm Nam cũng không tiếp tục hỏi, từ trên mặt đất đứng lên, "Vậy đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài."
Mới vừa trải qua dây dưa, Bạch Nghiên không nghĩ tới Phương Lẫm Nam thế nhưng lại chấp nhận đáp án, dễ dàng buông tha cho mình.
"Đừng nhìn ta như vậy." Chú ý tới ánh mắt Bạch Nghiên, Phương Lẫm Nam vừa đi vừa ngáp một cái, "Các ngươi thật là quá không thú vị, ta lười chơi cùng ngươi."
Ta nên cảm ơn ngươi đi! Bạch Nghiên nghiến răng nghiến lợi, yên lặng đi theo phía sau, quyết định ra ngoài rồi đánh tên này một trận, tốt nhất là gặp Vân Mặc Tuyên, tới hai đánh một.....
"Ta nói này lão Bạch, nhìn ngươi vẻ mặt âm hiểm như vậy, không phải là đang suy nghĩ ra ngoài làm thế nào giáo huấn ta đi?"
Phương Lẫm Nam đem hắn từ "lão nhân" sửa lại thành "lão Bạch", tuy rằng lời nói ra cũng không tốt hơn chút nào.
"Sao có thể chứ."
"Ngươi nghĩ cũng vô dụng, ngươi vừa nhìn liền biết không được, bất quá...." Phương Lẫm Nam lăng lăng ánh mắt, "Ta muốn đánh thử một trận với Vân Mặc Tuyên kia."
Vân Mặc Tuyên? Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người, là vai chính sao, như thế nào lại dễ dàng hấp dẫn người khác như vậy.....Phi, hắn suy nghĩ cái gì, Phương Lẫm Nam không phải tiểu tỷ tỷ trong hậu cung, vừa thấy chính là tìm chính chủ, nói không chừng có thù hận gì đó với Vân Mặc Tuyên.
----------✿byhanako❀-----------